Hôm sau, Hứa Thấm ngủ đến tận trưa mới dậy, tinh thần khá hơn một chút,
chuẩn bị ăn trưa xong sẽ trở về hoa viên Tông Lư. Thế nhưng cơm còn chưa kịp ăn, nhà lại có khách tới, là Tưởng Dụ. Anh ta đến tìm Mạnh Yến
Thần, nhưng Mạnh Yến Thần đã ra ngoài với Tiêu Diệc Kiêu rồi.
Phó Văn Anh gọi Hứa Thấm xuống nhà. Tưởng Dụ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô gầy đi không ít, liền hỏi thăm: “Em hết cảm chưa?”
“Đỡ rồi, cảm ơn anh đã tặng hoa.”
Tưởng Dụ cười cười: “Em đối với ai cũng khách sáo thế sao?”
“Lịch sự tốt hơn mà.”
Tưởng Dụ không tỏ ý gì, thấy cô vô thức xoa ngón tay lấm tấm vụn gỗ lại hỏi: “Em ở trên nhà làm gì thế?”
“Đẽo gọt mấy thứ linh tinh.”
“Em biết điêu khắc à?” Hiển nhiên Tưởng Dụ có phần kinh ngạc. “Đá hay là…”
“Gỗ.” Hứa Thấm đáp gỏn lọn.
“Có thể cho anh xem tác phẩm của em không?”
“Đi thôi.”
Phòng Hứa Thấm rất lớn, dành riêng một khoảng để tiếp khách, cách phòng ngủ
một bức bình phong. Trên bàn bày đầy tượng nhỏ như con thú hoặc cây
cảnh, trông rất sống động. Tưởng Dụ hứng thú xem xét từng thứ một. Hứa
Thấm ngồi trước bàn, cầm bức tượng đang khắc dở và dao lên: “Em không
tiếp đãi anh đâu nhé!”
“Được, cứ để anh tự nhiên.”
Giữa chừng, Hứa Thấm chợt hỏi: “Anh thích em không?” Lúc hỏi câu này, cô vẫn khắc gỗ, không buồn ngẩng đầu lên.
Tưởng Dụ bất ngờ, thoáng sửng sốt, nghĩ ngợi giây lát mới trả lời: “Có chút cảm tình, nhưng không thể gọi là thích.”
Hứa Thấm ngước mắt, hỏi thẳng: “Có thể chấp nhận kết hôn với em không?”
Tưởng Dụ gãi gãi gáy, ngược lại không cảm thấy lúng túng lắm: “Nói thật, anh
kết hôn á, tìm người môn đăng hộ đối là được, kết hôn với ai đều như
nhau cả.”
“Hâm mộ thật, em thì không được.” Hứa Thấm mỉm cười, cúi đầu tiếp tục khắc gỗ. “Em có người trong lòng rồi.”
Tưởng Dụ tựa vào bàn, cầm một chú mèo gỗ lên, hỏi dò: “Bố mẹ em phản đối hả?”
“Ừ.”
“Vậy em định làm thế nào?” Tưởng Dụ tò mò, quên mất hai người vẫn còn là đối tượng xem mắt của nhau.
Lời này quá là làm khó Hứa Thấm. Tối qua, cũng ở trong căn phòng này, Tiêu
Diệc Kiêu nghe cô nói xong, ngẩng đầu nhìn trần nhà một hồi, cuối cùng
thở dài: “Vậy em thử xem đi. Không thử, em sẽ không cam tâm. Thử đi, vấp ngã bể đầu chảy máu rồi trở về, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của mẹ.
Khi đó, em sẽ cam lòng, không phải sao?”
Nào đơn giản như anh nói chứ? Tống Diệm có chịu đâu.
Cũng ở căn phòng này, vào ngày thứ Bảy rất nhiều năm trước, Mạnh Yến Thần đã tức giận nhốt cô lại, không cho phép cô đi tìm Tống Diệm. Cô không náo
loạn cũng không cãi cọ, chỉ lặp đi lặp lại: “Em chuẩn bị đi tìm Tống
Diệm chơi. Em đã hứa rồi, hôm nay sẽ đi tìm anh ấy.”
Cô biết Tống Diệm tức giận, rất giận là đằng khác. Nhưng nếu cô đi tìm anh, anh sẽ
tha thứ cho cô. Nếu cô không xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra chuyện cho
mà xem.
Mạnh Yến Thần nhốt cô trong phòng, cô bèn leo qua cửa sổ, nhảy xuống từ tầng hai, bỏ trốn.
Nhưng hiện giờ không dễ dàng như vậy nữa. Cô không thể lập tức chạy đi tìm
Tống Diệm như Tiêu Diệc Kiêu khuyên. Tống Diệm sẽ không đồng ý, quan hệ
giữa hai người chỉ càng chuyển biến xấu hơn mà thôi. Còn bản thân cô đã
thật sự nghĩ kỹ chưa? Đã nghĩ kỹ sau này mình muốn làm gì chưa? Tất cả
đều cần thời gian.
“Lúc trước nghĩ quá nhiều nhưng làm quá ít,
bây giờ không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa, cứ từ từ…” Hứa Thấm ngẩng đầu nhìn Tưởng Dụ.” … Từ từ làm những gì khiến bản thân vui vẻ, rồi thuận
theo tự nhiên, xem tương lai nên đi theo ngả nào.”
***
Hứa Thấm trở lại hoa viên Tông Lư, ngồi một mình trên ban công hút thuốc.
Dưới lầu là con phố Ngũ Phương tưng bừng nhộn nhịp, ồn ào huyên náo,
trái ngược với hoa viên hiu quạnh tĩnh lặng, cây cỏ tàn úa bên này.
Hút hết một điếu, cô gọi cho quản gia hỏi thăm hết nào là tiền điện, tiền
nước, tiền sưởi, tiền bảo vệ, rồi ghi vào sổ. Lại tính toán tiền điện
thoại, tiền sửa xe, tiền ăn, mặc, ở, đi lại, mua vật dụng tháng này.
Cô không có thói quen ghi chép thu chi, rất nhiều thứ chỉ có thể tính toán đại khái. Cô nhoài người trên bàn, vật lộn hơn một giờ, cuối cùng cho
ra một con số áng chừng, không tính là tốn kém. Nhưng nếu tính luôn tất
cả mọi thứ trong nhà, tính từ tủ quần áo cho đến bàn trang điểm, vậy thì đau đầu đây.
Hứa Thấm thở dài một hơi. Nhà còn chưa mở hệ thống
sưởi, lạnh lẽo quá. Cô hít mũi, trận cảm còn chưa hết, khiến cô mệt lã,
chỉ muốn đặt lưng xuống ngủ. Dự báo ngày mai thời tiết chuyển lạnh, cô
định ngủ một giấc cho thoải mái tinh thần, ngày mai ra công viên cây
xanh chạy bộ.
Hứa Thấm trở vào phòng ngủ, đóng cửa, kéo màn cửa
sổ che kín ánh sáng, để căn phòng trở thành chiếc hộp đen ngăn cách với
thế giới. Cô leo lên giường, đắp chăn, che kín đầu, nhắm mắt lại, không
nghĩ gì nữa. Giấc ngủ này an ổn hơn khi ở Mạnh gia nhiều.
Còi hụ reo vang, Hứa Thấm vốn tưởng mình nằm mơ, nhưng lại lờ mờ ngửi được mùi khói. Cảnh trong mơ này chân thực quá đi!
Cô mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực, nhưng tiếng còi hụ vẫn inh ỏi.
Là thật!
Cô lập tức lần mò bật đèn, đi đến kéo rèm cửa sổ. Ngoài kia, khói mịt mù
dày đặc, che khuất cả bầu trời. Có nơi bốc cháy, ngay bên dưới căn hộ
của cô.
Cô vội vã mặc quần áo, cầm chìa khóa và điện thoại di
động chạy ra cửa. Hôm nay là ngày đi làm, các hộ gia đình đa phần đều
không có ai ở nhà.
Cô vừa định mở cửa ra thì tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến, kèm theo là tiếng gọi của đàn ông: “Có ai không?”
Là Tống Diệm. Hứa Thấm không kịp chuẩn bị, lòng chùng xuống.
“Xin chào, chúng tôi là…” Tống Diệm thấy Hứa Thấm thì bỗng khựng lại giây
lát rồi nhanh chóng nói tiếp: “… Trung đội Phòng cháy Chữa cháy trạm
Thập Lý. Căn 2601 bên dưới bốc cháy. Bời vì căn hộ đó có gác lửng, tầng
một thế lửa quá lớn, tạm thời không thể phá cửa phòng. Chủ nhà nói trong nhà còn trẻ con. Chúng tôi muốn leo từ ban công nhà cô xuống, có được
không?”
Hứa Thấm kéo rộng cửa, nghiêng người né sang một bên: “Mới vào.”
“Cảm ơn.” Tống Diệm đáp ngắn gọn rồi dời mắt đi ngay. Tình thế nguy cấp, anh không có tâm tư dư thừa chú ý đến cô. Tống Diệm quay đầu ra hiệu với
đội viên phía sau. Mấy người lính cứu hỏa rảo bước vào nhà, chạy đến ban công, cố định dây thừng. Mấy người còn lại kéo đường ống nước, Tiểu Cát mở van tiếp nước trong hành lang.
Tống Diệm ra lệnh: “Gọi điện cho công ty cấp nước, tăng áp lực cho đường ống bên này.”
Tiểu Cát: “Rõ!”
Tống Diệm đeo bình chữa cháy trên lưng: “Đồng Minh, Phạm Dương, hai cậu theo tôi xuống lầu. Còn lại chờ hiệu lệnh.”
“Rõ!”
Tống Diệm dẫn theo hai đội viên cấp tốc băng qua phòng khách. Hứa Thấm vội
lùi về sau, nhường lối cho họ. Cô nhìn theo, thấy trên người anh chỉ
quấn một sợi dây, không có thiết bị bảo hộ nào khác, nhưng anh vẫn hiên
ngang đạp lên lan can, tung mình nhảy ra ngoài.
Đây là tầng hai mươi bảy đấy!
Hứa Thấm bị gió thổi thốc mà rùng mình ớn lạnh, cô chạy vội ra ban công
nhìn xuống. Bên dưới là mặt đường xi măng, xe đỗ trong sân như những
chiếc hộp vuông be bé, chỉ nhìn thôi cũng khiến chân tay bủn rủn.
Hai tay tống Diệm nắm chặt dây an toàn, chân đạp trên mặt tường, trượt
xuống cửa sổ tầng hai mươi sáu. Tầng này thiết kế kiểu ban công kín, bao bọc bằng kính công nghiệp, chỉ mở hai cửa sổ nhỏ hai bên, nhưng hiện
giờ đã đóng kín. Anh lấy búa đập vài phát lên mặt kính rồi lấy đà đu
người qua lại như con lắc đồng hồ, mất mấy lượt mới có thể đạp vỡ được
vách thủy tinh.
Hứa Thấm nhìn chằm chằm sợi dây, sợ nó không chịu nổi sức nặng sẽ đứt lìa. Nếu anh ngã xuống, e rằng không thể giữa được
mạng sống mất!
Xoảng một tiếng, Tống Diệm đã đạp vỡ vách kính, cả người chui vào bên trong. Một luồng khói mù mịt xông ra, cuồn cuộn bốc
lên cao. Sợi dây mau chóng được ném ra ngoài, nhưng không có bóng dáng
ai cả. Hai người khác cũng theo đó trèo xuống tầng hai mươi sáu.
Hứa Thấm kinh hồn bạt vía, hít một hơi thật sâu trong cơn gió lạnh, mặc
luồng khói xộc đến khiến cô ứa nước mắt. Tống Diệm lao vào ngọn lửa,
nhanh chóng tìm tới phòng ngủ, vừa dùng bình dập lửa vừa lật tung tủ áo, tìm kiếm dưới gầm giường, phòng vệ sinh, gác lửng phía trên, tất cả đều không có lấy một người.
Trên ban công nhà Hứa Thấm, Dương Trì
chuyển ống nước cho Đồng Minh ở tầng dưới, Tiểu Cát mở vòi nước ra,
đường ống cấp tốc căng đầy, phụt nước vào đám cháy.
Tống Diệm ra
lệnh cho Đồng Minh dập tắc lửa ở tầng gác rồi báo cho Tiểu Cát, Lý Thành xuống giúp đỡ cho Đồng Minh, bản thân thì xuống tầng một với Phạm
Dương.
Cầu thang từ tầng gác đi xuống lửa cháy hừng hực. Tống
Diệm cầm bình chữa cháy đi trước mở đường, nhưng vừa bước xuống cầu
thang, chân bỗng bước hụt. Thì ra ván gỗ đã bị ngọn lửa liếm trọn, cả
người anh ngã xuống dưới.
Phạm Dương hô ta: “Đội trưởng, anh không sao chứ?”
Tống Diệm mặc đồ bảo hộ dày cộm, khó khăn bò dậy, ra hiệu mình không sao. Phạm Dương đi theo, bước vào biển lửa.
Nột thất nhà này đều là vật liệu dễ bắt cháy, sàn gỗ, tủ rượu, thảm trãi
sàn, rèm cửa sổ, giấy dán tường đều cháy sạch. Khí độc tuôn trào theo
khói đen, vừa gây mũi vừa cay mắt, khói xộc đến như muốn đốt cháy cả cổ
họng.
Tống Diệm lục hết nhà kho, phòng vệ sinh ở tầng dưới, ngay
cả gầm giường và tủ sách đang cháy cũng tìm hết, nhưng vẫn không thấy
đứa bé.
Phạm Dương đi ra khỏi phòng bếp, hô lớn: “Điểm cháy là
phòng bếp, chắc đứa bé ở nhà một mình, nhàm chán nên nghịch lửa làm cháy nhà rồi.”
Tống Diệm đi ra khỏi phòng tắm, vẫn không thấy đứa trẻ bên trong. Anh vừa mới bước ra thì cánh cửa bị đốt rụi ở phía sau đổ ập xuống, đập vào đầu anh. Tống Diệm hất cánh cửa ra, đi về phía phòng
khách.
Phạm Dương hô to: “Tầng này lửa lớn quá, lên trên đi, xả nước từ trên xuống dập tắt lửa.”
Tống Diệm lật sô pha lên: “Tìm đứa bé trước đã.” Vừa nói thì ngọn lửa từ gầm ghế liền phụt lên trên. Anh cấp tốc lùi về phía sau. “Mẹ kiếp!”
“Có khi nào đứa bé trốn lên tầng gác không? Điểm cháy ở nhà bếp tầng một,
theo lý nó sẽ chạy lên tầng trên. Chúng ta lên đó trước đi, ở đây không
được đâu, nhiệt độ cao quá.”
Hai người bị bao phủ trong ngọn lửa hừng hực, lại mặc đồ phòng cháy chữa cháy, không biết đã túa ra bao nhiêu mồ hôi.
Tống Diệm ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy Phạm Dương nói có lý, liền quay về
phía cầu thang. Phạm Dương vừa định gọi đồng đội phía trên thì Tống Diệm đột ngột dừng bước: “Không đúng, cầu thang ở đây cũng là điểm cháy.”
Cầu thang đã bị đốt cháy thành củi.
“Đứa bé kia không cách nào lên tầng trên được. Nó vẫn còn ở tầng này.”
Tống Diệm quay lại đám cháy, nhìn lướt một vòng, không biết đứa bé có thể
trốn ở đâu, chỗ nào cũng tìm qua rồi. Lửa đã lan ra cả căn nhà, tầng
trệt cháy đen thui, lá cây trên ban công cũng bị ngọn lửa đốt trụi. Anh
chợt sửng sốt, bước ra ban công.
Bên kia trồng hai, ba cây cảnh
đắt đỏ, Tống Diệm vén cành cây khô héo lên, liền thấy một cậu bé cuộn
mình bên bồn sứ, rơi vào trạng thái hôn mê. Anh cấp tốc ôm đứa bé vào
lòng, xông qua đám cháy, nắm lấy dây đội viên để lại, trèo lên tầng. Lửa trên gác vừa mới được dập tắt, nhóm Tiểu Cát cầm đường ống phun nước
xuống tầng dưới.
Hứa Thấm đứng trên ban công tầng gác nhà mình,
nhìn chằm chằm xuống bên dưới. Tầng hai mươi sáu khói cuồn cuộn không
ngừng bốc lên, mấy người lính cứu hỏa nối đuôi nhau đi vào, thế nhưng
chờ mãi vẫn không thấy ai đi ra cả.
Gió rét và khói dày quyện vào nhau, Hứa Thấm lạnh run nhưng mồ hôi vẫn tuông từng hồi.
Mãi một lúc sau, Tống Diệm vươn tay nắm lấy dây an toàn, quấn vào cổ tay vài vòng. Anh cất cao chất giọng khản đặc: “Kéo!”
Người trên ban công đồng loạt kéo dây, Tống Diệm cùng đứa bé nhích lên dần trong làn khói đen dày đặc.
Hứa Thấm nhìn anh, đột nhiên hiểu ra: Mình sai rồi. Anh là người tốt như vậy cơ mà!
Tống Diệm ngẩng đầu nhìn lên trên, lướt qua những gương mặt đội viên của
mình, trông thấy khuôn mặt tái nhợt và hoảng sợ của Hứa Thấm. Nửa người
cô thò ra ngoài lan can, ánh mắt khẩn trương cùng cực, còn ẩn chứa nổi
đau không sao hình dung được.
Trong khoảnh khắc bốn mắt họ lướt qua nhau, cảm xúc nơi đáy mắt cô biến mất hoàn toàn, chỉ trân trân nhìn thẳng vào anh.
Tống Diệm cũng nhìn cô. Chỉ một ánh mắt cô đã hiểu, lập tức rụt người về, vội vã chạy xuống tầng dưới.