"Nếu như cô thực sự không muốn Thịnh Thế cùng ba con
cãi nhau thù hận, bác nhớ con lại thông minh sẽ không trả lời với bác
như thế nào, xem như bác bày cho con một ván cờ, nhưng mà thật tình bác
cực kỳ không thích nhìn con đánh nó như thế nào."
Sắc mặt của cha Thịnh Thế trở nên có chút khó coi,
nhưng Cố Lan San lại coi như không thấy quay đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, hướng về phía anh cười cười, liền cầm bút, nhanh chóng giơ tay lên.
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn cô gái thật sâu, lấy văn kiện
ra đơn giản như vậy, cầm lấy bút, vẻ mặt thản nhiên mà lại bình thản
hướng về phía trên văn kiện mà đặt bút xuống.
Thịnh Thế thật tình có chút nhìn không nổi.
Một chữ ký này, anh cùng với cô từ nay về sau, liền
thật sự không phải vợ chồng, anh chưa bao giờ biết, thì ra yêu một
người, yêu đến cuối cùng, cưới hỏi đàng hoàng cho cô một thân phận đều
là một hy vọng xa vời, đây chính là bất đắc dĩ vừa buồn cùng bi thương
cỡ nào!
Đầu ngón tay Cố Lan San run run, những lời cô nói lúc đó, cảm xúc đắn đo vẫn rất tốt, nhưng mà thời điểm khi cô chân chính hạ bút ký tên, đáy mắt liền chứa đầy một tầng nước mắt, cô nghĩ muốn cố
gắng thấy rõ trên mặt giấy của tờ thỏa thuận li hôn, phần cô nên ký,
nhưng hai mắt đẫm lệ khiến cho cô căn bản cái gì cũng không thấy, cô cố
gắng chịu đựng nước mắt, nhịn đến cuối cùng, mới hít mũi một cái thật
sâu, ép buộc tầm mắt chính bản thân mình trở nên rõ ràng, cô tìm đúng vị trí người vợ, chậm rãi viết, một bút liền viết một chữ.
Thoáng nhìn một cái.
Là bắt đầu chữ Cố.
Cô chỉ viết hai nét bút, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống, rơi trên chữ đen trên tờ giấy trắng.
Cô cố gắng ổn định cái tay run rẩy, sau đó tiếp tục viết, dù sao cũng viết, gạch nét sổ, ngàng....
"Leng keng leng keng....."
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là
điện thoại của cha Thịnh Thế, vốn dĩ mặt ông không chút thay đổi nhìn Cố Lan San ký tên, tại thời điểm nghe tiếng điện thoại vang lên, ông liền
thu hồi lại tinh thần, sau đó chậm rãi móc điện thoại từ trong túi ra,
nhìn lên tên người gọi trên màn hình, ánh mắt ông chợt lóe, liền nghe
điện thoại, ông thủy chung không có nói chuyện, chỉ nghe, nghe đến cuối
cùng, sắc mặt ông trở nên trắng bệch cực kỳ khó coi.
Thật lâu sau cha Thịnh Thế, mới trả lời vào điện
thoại, sau đó nghĩ cũng không có nghĩ lấy lại văn kiện trước mặt Cố Lan
San, bỏ vào trong túi tài liệu.
Chữ "Cố" của Cố Lan San, vừa mới viết được đến nét
cuối cùng, gạch, đã bị cha Thịnh Thế vội vàng kéo đi như vậy, kéo một
nét bút rất dài, Cố Lan San nhíu mày, ngẩng đầu, mang theo vài phần khó
hiểu nhìn phía cha Thịnh Thế, tới cùng là chuyện gì xảy ra đây? Không
phải để cho cô ký tên sao? Như thế nào lại đột nhiên không để cho cô ký
vậy hả?
Nhưng mà cha Thịnh Thế căn bản không để ý đến Cố Lan
San, mà thẳng tắp nhìn người đứng một bên cách đó không xa, phân phó đơn giản nói: "Xuống lầu, nhanh chóng chuẩn bị xe, hiện tại đi đến bệnh
viện quân khu."
Người nọ nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đi ra cửa
chuẩn bị, cha Thịnh Thế lúc này mới nhìn về phía Cố Lan San, giọng nói
hơi chút bối rối: "Lan San, con đã đồng ý với bác hy vọng con nhớ rõ,
hiện tại tạm thời có việc, tại trở về sẽ cho con ký tên." Ngay sau đó,
cha Thịnh Thế nói với người nằm trên mặt đất đang thất thần nhìn Cố Lan
San là Thịnh Thế nói: "Nhị Thập, thân thể ông nội con trên đường về từ
tiệc rượu không khỏe, trở về nhà cũ nhà họ Thịnh, nhìn thấy cửa sổ trên
lầu con mở ra, liền chạy lên nhìn thử, sau đó phát hiện con chạy, lập
tức tức giận đến ngất đi, bây giờ đang cấp cứu ở trong bệnh viện."