Thịnh Thế cho là Cố Lan San, đặc biệt vui mừng quay
đầu, lại thấy là Hàn Thành Trì, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh
lùng, quay đầu, cứ tiếp tục nằm trên giường.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa một lát, mới cất bước đi tới trước giường Thịnh Thế, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trùng hợp, mấy ngày nay anh ta cũng ở trong bệnh viện này, hôm nay, khi làm thủ tục xuất viện, nghe người ta nói Thịnh Thế
cũng ở đây, cho nên trước khi xuất viện, anh ta đã tới phòng bệnh của
anh một chuyến.
Thịnh Thế không biết Hàn Thành Trì rốt cuộc đến đây
có chuyện gì, chỉ là, tức giận trong lòng anh đối với Hàn Thành Trì vẫn không tiêu tán, cho nên khi Hàn Thành Trì kéo ghế ra, đã liếc anh ta
một cái, sau đó liền chuyển tầm mắt, không còn có liếc mắt nhìn Hàn
Thành Trì nữa.
Rất dễ nhận thấy, tính kiên nhẫn của Hàn Thành Trì có vẻ rất tốt, Thịnh Thế không nói lời nào, anh ta cũng không nóng nảy, cứ bình tĩnh ngồi chờ như vậy.
Sau khi y tá nhuần nhuyễn bôi thuốc cho Thịnh Thế,
rút băng vải bên cạnh, tỉ mỉ băng kỹ cho anh, liền bưng khay đi ra
ngoài, còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Lúc này, Hàn Thành Trì mới từ từ móc ra một tấm chi
phiếu từ trong túi, nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh của Thịnh Thế, Thịnh
Thế nhìn lướt qua chi phiếu, vẫn không có dấu hiệu mở miệng.
Hàn Thành Trì nhíu nhíu lông mày, vẻ mặt rất bình
thản lên tiếng, nói: "Nhị Thập, đây là lợi nhuận kiếm được từ công trình bên Mỹ mà lúc trước cậu đã giao cho tôi, bây giờ tôi đều trả lại cho
cậu."
Thịnh Thế vẫn không nói tiếp, thần thái trên mặt anh
cũng không có thay đổi gì quá lớn, làm cho người ta có cảm giác khó có
thể nắm lấy.
Cho dù Hàn Thành Trì lớn hơn Thịnh Thế hai tuổi, anh
ta đã quan sát Thịnh Thế hơn nửa buổi, nhưng vẫn không quan sát được
hiện giờ trong lòng Thịnh Thế đang có suy nghĩ gì lộ ra ngoài.
Hàn Thành Trì hiểu rõ tính tình của Thịnh Thế, lúc
trước anh ta có thể vì Cố Ân Ân mà trở mặt vô tình với bất cứ kẻ nào,
cho nên anh ta hoàn toàn hiểu được Thịnh Thế có thể vì Cố Lan San mà dứt khoát trở mặt với anh ta.
Lúc trước, khi anh ta lợi dụng Cố Lan San để tạo xì - căn - đan, cũng đã nghĩ đến cục diện hôm nay, cho nên không tính là hối hận bao nhiêu, chỉ là không muốn thiếu nợ nhau.
Không gian có chút yên lặng.
Khoảng một phút trôi qua, Hàn Thành Trì cảm thấy
không khí có chút đè nén, anh ta nghĩ muốn hút điếu thuốc, sờ sờ túi,
mới phát hiện nơi này là bệnh viện, liền ngừng động tác, hơi nhích lại
gần phía sau thành ghế, thần thái trên mặt có chút thấp thỏm không yêu,
sau một lát, anh ta nói: "Nhị Thập, tôi không còn chuyện gì nữa nên đi
trước, cậu hãy dưỡng thương cho tốt."
Thịnh Thế kéo kéo khóe môi, nổi lên một nụ cười lạnh, vẫn không mở miệng.
Hàn Thành Trì rủ mắt xuống, che đậy cảm xúc trong mắt, vẻ mặt lạnh nhạt dự định muốn đứng lên.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị
người ta đẩy ra, còn kèm theo tiếng oán trách của Cố Lan San: "Nhị Thập, sao hôm nay bỗng nhiên lại kẹt xe như vậy chứ, làm hại em vẫn không
tăng chân ga, tăng chân ga, hại chân em mệt chết đi được!"
Cố Lan San vừa nói, vừa đi vào trong phòng bệnh, mới
đi hai bước, khi nhìn thấy Hàn Thành Trì ngồi trước giường bệnh Thịnh
Thế thì ngừng lại.
Hàn Thành Trì lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Lan San.
Cố Lan San chỉ nhìn Hàn Thành Trì một cái, khi ánh
mắt anh ta bắn tới, cô liền trực tiếp nhìn về phía Thịnh Thế, giống như
là không có Hàn Thành Trì tồn tại vậy, Cố Lan San trực tiếp ngồi bên
giường bệnh Thịnh Thế, giơ tay lên, chọc chọc vào gò má của Thịnh Thế,
cười khanh khách nhìn về phía Thịnh Thế mở miệng nói: "Nhị Thập, anh
thoa thuốc rồi hả?"