Trong lòng cô vừa mới nói da mặt Thịnh Thế dày, da mặt của Thịnh Thế lại càng dầy thêm một lớp nữa rồi: “Sở Sở, chẳng lẽ em nghĩ vẫn cứ như vậy ngồi ở trên người anh biểu diễn cho mọi người nhìn sao?”
A a a a……….. Trong lòng Cố Lan San nổi lên một tràng thét chói tai, cô
cảm thấy lần này mặt mình bị vứt sạch hoàn toàn rồi, cô nhìn cũng không
dám nhìn những người khác một cái, lập tức dùng sức đẩy Thịnh Thế ra,
nhanh chóng cúi đầu rồi từ hai chân anh nhảy ra, sau đó chạy tót ra một
góc sáng sủa cách xa mọi người nhất, lúc đi cô nhìn thấy áo khoác vô tội bị rơi trên mặt đất lần thứ ba, sau đó cô nhặt lên, giấu mặt mình vào
trong.
Thịnh Thế ngồi ở trên bình phong, một đôi mắt hàm chứa phong tình vạn chủng
cười nhìn một loạt động tác của Cố Lan San, càng nhìn anh càng cảm thấy
mở cờ trong bụng, sau đó anh chớp chớp mắt, sờ môi trong lòng tấm tắc
than thở nghĩ: Sao lại dựa vào bình phong thế này? Lại còn đổ nữa?
Anh liên miên lắc đầu hai cái, đặc biệt thật vọng rồi đứng lên trước mặt bao người.
Tư thế ưu nhã, phong cách phi phàm
Mặc dù xảy ra cái loại chuyện 囧 vừa rồi, thế nhưng anh lại vẫn có thể duy
trì tư thái gió nhạt mây xanh, không nóng không lạnh, thản nhiên thong
dong.
Sau khi Thịnh Thế đứng lên, giơ tay lên, chỉnh sửa trang phục của mình một
chút, lúc này mới chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bình phong
đổ, nhíu mày, xoay người, hướng về phía nhóm nhân viên phục vụ còn đang
sững sờ, mở miệng: “Quản lý của các đâu?”
Một nhân viên phục vụ hồi hồn, xoay người gọi quản lý tới.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn quản lý, từ túi mình móc ví tiền ra, bên trong rút
một xấp tiền, cũng không đếm, trực tiếp đưa cho quản lý, chỉ chỉ một
đống hỗn độn, âm điệu nhẹ nhàng nói: “Thật xấu hổ.”
Vốn lúc quản lý nhìn thấy cảnh đó, định mở miệng mắng, đây là nhà hàng của
bọn hắn cũng không phải là khách sạn, nhưng khi nhìn đến xấp tiền thật
dầy kia, mặt mày quản lý lập tức hớn hở nhận, luôn miệng nói: “Không
sao, không sao, cái này rất bình thường, rất bình thường, cái này đã
hiểu, đã hiểu.”
Môi Thịnh Thế cười càng thoải mái.
Cố Lan San dùng y phục che đầu, nghĩ, bình thường cái đầu ông, hiểu cái đầu ông!
Thịnh Thế cười mà không nói nhìn quản lý, giọng điệu đặc biệt nguội lạnh:
“Cái này, những người này có phải chưa nhìn đủ kịch hay không, người có
nên tránh ra rồi không?”
Quản lý lập tức gật đầu, xoay người, chỉ vào một đám nhân viên phục vụ la
hét nói: “Từng người từng người còn không làm việc, cùng tụ tập tại nơi
này làm gì, còn không mau mau tránh ra, muốn không cần nghĩ đến tiền
lương nữa hả?”
Nhân viên phục vụ nghe được hai từ tiền lương, lập tức giản tán.
Quản lý hướng về phía Thịnh Thế cúi người gật đầu nói: “Hai người tiếp tục,
tiếp tục………” Rồi xoay người đi, chạy nhanh như làn khói đi đếm tiền.
Đợi đến khi toàn bộ người rời đi sạch sẽ, Thịnh Thế suy nghĩ chuyện vừa rồi một chút thấy tiếc nuối, sau đó nhún vai một cái, tư thái thanh thản đi đến chỗ người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm y phục che mặt của
Cố Lan San.
Anh ngồi xổm xuống, lấy tay kéo y phục, “Sở Sở, mọi người đều đi hết rồi.”
Đầu Cố Lan San từ trong y phục cũng không có lộ ra.
Thịnh Thế kéo y phục: “Sở Sở, ta lộ khí thế ra ngoài, đừng kìm nén ở trong y phục ra ngoài có gì không tốt.”
Cố Lan San nghĩ thầm, chuyện mất mặt này là do ai tạo thành nha, anh làm
sao lại có thể giống như không có chuyện gì như vậy, tuyệt không có
ngượng ngùng.
“Sở Sở, chẳng lẽ em muốn ở lại chỗ này, tiếp tục……….”
“Tiếp tục cái đầu anh ấy!” Trong lúc bất chợt cách một lớp y phục Cố Lan San nói.