"Không có." Thịnh Thế lắc đầu một cái, nhưng dáng vẻ vẫn cười híp mắt
như cũ, Cố Lan San có chút nhức đầu, đẩy chén cháo trước mặt đã uống
sạch trơn ra, sau đó đứng lên, thấy Thịnh Thế vẫn còn cười, cô ít nhất
cảm thấy không giải thích được, liền cau mày, hừ một tiếng, nói: "Em ăn
xong rồi! Đi lên thay quần áo thôi."
Sau đó liếc cũng không liếc mắt nhìn Thịnh Thế, thật sự đi lên lầu.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng của cô, không tức giận một chút nào, khóe môi lại
càng nhếch lên, anh nhìn chỗ ngồi rỗng tuếch phía đối diện một chút, lại nhìn nửa chén cháo trước mặt mình một chút, cảm d/đ;l'q;d thấy vui
sướng tràn ngập cả trái tim, căng tràn đến trong bụng, không có cảm giác đói bụng chút nào, dứt khoát buông đũa xuống, vừa dặn tài xế chuẩn bị
xe, vừa đi theo lên lầu, thay quần áo.
... . .
Cố Lan San vẫn không thích trang điểm, thế nhưng đầy là lần đầu tiên cô
đến công ty của Thịnh Thế, suy nghĩ phải gặp những nhân viên kia của
anh, phụ nữ đều có bản tính thích hư vinh, cho nên cô cố ý moi những thứ mỹ phẩm lâu lâu mới dùng một lần ra, tỉ mỉ trang điểm.
Thịnh Thế thay quần áo nhanh hơn Cố Lan San rất nhiều, cho nên, khi Cố Lan
San đi xuống, Thịnh Thế đã ngồi ở trong xe, huýt gió đợi cô, người giúp
việc giúp cô mở cửa xe ra, cô ngồi lên ghế lái phụ, Thịnh Thế nghiêng
đầu, nhìn cô một cái, ánh mắt không nhịn được nhìn chăm chăm.
Thật ra thì Cố Lan San trang điểm vô cùng nhạt, đánh một tầng phấn lót thật
mỏng, kẻ mắt và chải mascara, thuận tiện tô lông mày một chút, cuối cùng là bôi một chút son, nhưng trời sinh có một loại người có vẻ đẹp tự
nhiên giống như Cố Lan San vậy, chỉ cần trang điểm một chút, sẽ tươi đẹp tâm hồn.
Cho nên,
Thịnh Thế nhìn cô một lát lâu, mới từ từ lấy lại thần trí, khởi động xe
từ từ lái ra khỏi biệt thự, sau đó dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh xanh
ngát của biệt thự, càng lúc càng xa.
********
Lúc đầu, công ty của Thịnh Thế nằm ở đầu phía Nam của Thập Lý Thịnh Thế,
nhưng sau đó con phố Thập Lý Thịnh Thế lại dài thêm, cho nên liền chuyển vào trong.
Trước
đây, Thịnh Thế thường trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe ngầm từ con phố
phía sau Thập Lý Thịnh Thế, nhưng hôm nay mang theo Cố Lan San, liền
dừng xe ở ven đường phố phía Nam của Thập Lý Thịnh Thế.
"Đến rồi?" Cố Lan San nghe nói "Thập Lý Thịnh Thế" đã tồn tại ba năm, nhưng
đây là lần đầu tiên cô đến đây, tuy rằng trước đây cô đã từng xem ảnh
của "Thập Lý Thịnh Thế" trên mạng, nhưng vẫn có vẻ rất xa lạ.
Chương 417: Đại nạn lại tới, chia tay (7)
"Ừ." Thịnh Thế mở dây an toàn, sau đó nghiêng người qua giúp Cố Lan San mở
dây an toàn, "Trước tiên hãy đi vào thôi, từ đây đi bộ đến công ty tương đối gần, chờ anh xử lý chuyện công ty xong, anh sẽ đưa em đi dạo những
nơi tốt nhất."
Ánh
mắt Cố Lan San liếc nhìn cảnh trí phía ngoài, nhìn về phía Thịnh Thế gật đầu một cái, liền không thể chờ đợi đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Cô nói cô muốn đi dạo một vòng con đường Thập Lý Thịnh Thế này, đây chính
là lần đầu tiên Cố Lan San cảm thấy hứng thú đối với chuyện của anh, hơn nữa đây còn là vương quốc đích thân anh sáng lập, cho nên Thịnh Thế
càng có vẻ không thể chờ đợi hơn Cố Lan San một chút, chân trước cô mới
vừa xuống xe, đứng vững, chân sau anh cũng lập tức khóa kỹ xe, đi tới
bên cạnh dắt tay của cô, đi vào bên trong.
Thập Lý Thịnh Thế được coi như là sự nghiệp tiêu biểu nhất từ khi Thịnh Thế
bắt đầu con đường kinh doanh cho tới nay, là vương quốc do chính anh
sáng lập ra, mỗi một chỗ thiết kế nhà cao tầng, cũng đặc biệt có tính
chất tiêu biểu, cho nên, chưa đi tới một chỗ, khi Thịnh Thế giải thích
cho Cố Lan San nghe, cũng sẽ có vẻ đặc biệt hăng hái.
Lúc đầu, Cố Lan San thật sự là bị con đường phồn hoa Thập Lý Thịnh Thế này
hấp dẫn, nhưng về sau, tầm mắt của cô, lại đại đa số đều đặt trên người
đàn ông lóng lánh bên cạnh mình, toàn thân anh d/đ;l;q;d lại tản ra hơi
thở vương giả Duy Ngã Độc Tôn, thần thái của anh tự tin kiêu ngạo như
vậy, ngữ điệu trầm ổn tĩnh táo, khiến cho Cố Lan San nghe đến cuối cùng
cũng quên mất hô hấp, quên mất nháy mắt.
Cô chưa từng nhìn thấy Thịnh Thế như vậy, toàn thân cao thấp tràn đầy
quyến rũ riêng biệt, giống như một ông vua bày mưu nghĩ kế, hoàn mỹ,
không thành thật như đồng thoại vậy.
Rõ ràng anh chính là Nhị Thập, nhưng cô lại cảm thấy anh và Nhị Thập rất khác biệt.
So với Nhị Thập thì nhiều hơn một phần thành thục lịch lãm, nhiều hơn một phần hướng nội và gợi cảm.
Nhị Thập đã từng trở thành sát thủ những thiếu nữ, giống như là độc dược
trí mạng, nhưng Cố Lan San lại cảm thấy, hiện giờ Thịnh Thế mới là độc
dược trí mạng danh xứng với thực.
Cuối cùng, nhịp tim của Cố Lan San cũng không nhịn được mà phập phồng nhảy lên giọng nói đầy nhịp điệu của Thịnh Thế.
Thỉnh thoảng, Cố Lan San sẽ hỏi anh một câu, lúc ấy làm sao có ý nghĩ thiết
kế ra những tòa nhà đẹp mặt như vậy, anh sẽ mạch lạc rõ ràng nói cho cô
nghe, sau khi nghe xong, đáy lòng cô lại âm thầm bội phục ý nghĩ của
anh, không nhịn được nghĩ, thì ra vẻ quyến rũ chân chính của người đàn
ông này là anh đặc biệt nội hàm và suy nghĩ nổi bật, mà không phải là
bối cảnh gia đình hùng vĩ phía sau.
Thịnh Thế dắt tay của cô, từ từ tản bộ dọc theo đường phố Thập Lý Thịnh Thế,
thỉnh thoảng anh sẽ chỉ về một chỗ nào đó, giải thích cho cô nghe.
Cố Lan San nghe vào tai, tâm tình cũng từ từ ổn định lại.