Trên mặt tất cả người giúp việc đều không nhịn được thoáng qua ý cười như hiểu ý, suy nghĩ làm việc cũng nhiều hơn.
Hai người trầm lặng trong chốc lát, Cố Lan San quay đầu, liếc mắt nhìn
Thịnh Thế, cô phát hiện trên môi anh nở nụ cười như có như không, giống
như là đang suy nghĩ gì đó.
Trong lòng cô bắt đầu dần dần lo
lắng, vốn tưởng cô nói được đôi câu với anh, lúc anh gặp sẽ nhớ ra chưa
đưa tiền cho cô, nhưng cô không nghĩ đến thế nhưng anh lại không hề đề
cập tới chuyện tiền bạc, tới cùng thì anh muốn cô kiếm tiền như thế nào
đây?
Cô cũng không phải muốn trực tiếp mở miệng nói, tháng này cô kiếm từ trên người anh cũng chưa được bao nhiêu tiền, dưới cơn nóng
giận anh rời đi giống như tháng trước vậy, đã rất nhiều ngày anh không
về nhà làm cô thật sự không có cách nào đóng tiền thuốc cho em trai
mình.
Nhất định cô phải nghĩ biện pháp hợp lý, tình huống này không thể chọc Thịnh Thế nổi giận được thì mới có thể lấy được tiền.
Trong lòng Cố Lan San như đánh trống, một lát sau cô mới nghĩ ra một cách bắt đầu rất tốt, cô mở miệng, hướng về phía Thịnh Thế hỏi một vấn đề: "Sao
lưng anh lại có cái sẹo này?"
Cô nhìn ra được anh phải bị thương
rất nghiêm trọng mới để lại vết sẹo như kia, chắc chắn ban đầu anh phải
đi viện rồi, sau đó cô sẽ thuận tiện dẫn dắt đến việc em trai cô đang
nằm viện như là một nhắc nhở, anh sẽ nhớ anh chưa cho cô tiền đi!
Thịnh Thế nghe thấy thế thì mặt mày lập tức lạnh nhạt, anh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San, bất chợt lạnh lẽo trong mắt tràn ra.
Anh và cô
kết hôn đã hai năm rồi, da thịt thân thiết không biết bao nhiêu lần, lúc anh thay quần áo trước mặt cô, lúc cô tắm rửa cho anh để kiếm tiền…….
Rốt cuộc cô coi thường anh bao nhiêu mới có thể không phát hiện ra vết
sẹo trên lưng của anh chứ?
Hơn nữa vết sẹo đó của anh lại là vì cô mà có……..
Trong lòng Thịnh Thế xuất hiện từng tầng từng tầng bi thương không cách nào kiềm chế được.
Cố Lan San đợi nửa buổi cũng không thấy Thịnh Thế trả lời nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lúc này cô mới phát hiện thần thài người đàn ông
này đang lạnh nhạt giống như là thất thần.
Cô mở trừng hai mắt
nghĩ, anh không nghe được lời cô vừa hỏi sao? Hay là anh đang hồi tưởng
việc vì sao vết sẹo kia lại ở trên lưng anh?
"Làm sao anh lại có
vết sẹo này? Nhìn qua hình như rất nghiêm trọng." Cố Lan San cố gắng vắt óc suy nghĩ một lúc lại hỏi một câu về vết sẹo của anh.
Ánh mắt
Thịnh Thế càng trở nên lạnh, anh nhìn chằm chằm Cố Lan San, nói ra lời
nói rất bình tĩnh dịu dàng: "Làm sao lại có vết sẹo này cô không biết
sao?"
Cố Lan San bị Thịnh Thế hỏi lại một câu như vậy có chút sững sờ, vết sẹo trên lưng anh làm sao lại có, cô biết sao?
Thế nào mà một chút ký ức về nó sao cô cũng không nhớ?
Cố Lan San đau khổ hồi tưởng lại nửa ngày nhưng vẫn không hề có ấn tượng gì, cô nghĩ có lẽ anh nhớ nhầm thôi.
Tự nhiên Cố Lan San sẽ không hỏi ngược lại Thịnh Thế, cô chỉ tùy ý trả lời một câu: "Thoạt nhìn hình như rất nghiêm trọng."
Tay Thịnh Thế nắm thành quyền không tiếng động.
Cô quên rồi sao?
Đúng …..nhất định là cô đã quên rồi, Thịnh Thế anh đã vì cô làm những gì, cô làm sao có thể nhớ chứ?
Trong đầu, trong lòng cô chỉ có Hàn Thành Trì, làm gì có một chút chỗ nào cho Thịnh Thế hắn chứ?
Thịnh Thế nghĩ đến đấy, tâm tình vừa chuyển biến tốt đã lại trở nên nóng nảy, anh hừ mũi một tiếng, hướng về phía Cố Lan San nói: "Thiếu chút nữa là
chết rồi!"
Từ lời nói của Thịnh Thế, Cố Lan San biết anh không
vui, cô cảm thấy mình không chọc gì Thịnh Thế, chắc là tại cô làm anh
nhớ lại chuyện cũ liên quan đến vết sẹo nên giận.