“Buông cô ấy ra!” Âu Dương Lãnh quát lên, sải bước đi tới bên cạnh Vu
Thiện và Kinh Sở, vươn tay dài ra kéo tay Vu Thiện vào trong ngực mình!
“Á!” Vu Thiện đột nhiên bị lôi kéo bước chân hơi lảo đảo,
cả người lùi về sau theo quán tính, bị Âu Dương Lãnh bắt được, tầm nhìn
trong mưa mơ hồ nhưng Vu Thiện biết là Âu Dương Lãnh.
Kinh Sở thả tay cô ra, không kéo Vu Thiện lại, chỉ liếc nhìn Vu Thiện: “Thiện Nhi
nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó đầu không ngoảnh lại rời đi.
“Buông
tôi ra!” Vu Thiện dùng sức đẩy Âu Dương Lãnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
mang theo vẻ quyết tâm đoạn tuyệt: “Anh đi đi!Hãy biến mất trước mặt
tôi!”
“Em nói cái gì?” Âu Dương Lãnh bị Vu Thiện đẩy ra, thoáng
chốc lửa giận tràn đầy trong tim, tay cuộn chặt, vừa rồi trong ngực Kinh Sở cô yên tĩnh là vậy, đến trong ngực mình lại tránh xa như rắn rết?
Tròng mắt đong đầy lửa giận, nhảy tới trước kéo Vu Thiện vào trong ngực, mặc
kệ cô giãy dụa, kiên quyết nâng mặt cô lên, ép buộc cô nhìn mình: “Đáng
chết, không phải đã dặn em không được để đàn ông khác chạm vào rồi sao!” Vốn là muốn hung hăng mắng cô một trận, nhưng khi thấy cô khóc thương
tâm, tức giận biến mất trong nháy mắt.
“Anh theo dõi tôi!” Vu Thiện nặng nề muốn hất anh ra, cô không nên để anh ta ôm, anh ta là hung thủ giết chết mẹ!
“Vu Thiện, em biết là em đang làm gì không?” Âu Dương Lãnh thấy cô chống cự mình, lửa giận vừa kìm nén có khuynh hướng tăng lên, ôm chặt lấy cô đi
tới xe đậu ven đường.
Lúc này mưa đã bắt đầu nặng hạt, trên đường gần như không có xe chạy qua, Hắc Tử đứng bên cửa xe che dù chờ, mới
vừa rồi anh ta nghĩ chẳng qua họ chỉ cãi nhau, không muốn dính vào
chuyện của lão đại cho nên đứng bên xe chờ đợi.
“Buông tôi ra,
không muốn về!” Đó không phải là nhà của cô, trước kia vì mẹ ở viện điều dưỡng nên cô không thể không ở lại nhà Âu Dương, giờ không còn mẹ, cô
mới không cần về đó!
“Ngoan, cùng về với tôi.” Âu Dương Lãnh chỉ
cho rằng cô nổi tính trẻ con, dụ dỗ nói, bàn tay ôm chặt eo cô, lôi cô
vào trong xe, vì quá trình cô giãy dụa nên không cẩn thận quẹt phải
gương mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh, thoáng chốc một vết thương nhỏ in
lên mặt anh, một giọt máu chảy ra bị nước mưa cuốn trôi.
Vu Thiện hoàn toàn không biết, chỉ phát tiết oán hận trong lòng, nhưng vẫn bị Âu Dương Lãnh mạnh mẽ đẩy vào trong xe, Âu Dương Lãnh giữ chặt cô để cô
không thể nhúc nhích: “Lái xe!”
Hắc Tử không chờ Âu Dương Lãnh ra lệnh xe đã nhanh chóng chạy về hướng nhà Âu Dương, anh ta len lén nhìn
hai người vẫn còn kịch liệt giãy dụa ở phía sau, khóe miệng không nhịn
được co quắp, có phải hôm nay lão đại quá rảnh rỗi không hả?
Trên mặt và đầu cổ Vu Thiện toàn là nước mắt và nước mưa, cả người nhếch
nhác không chịu nổi, gương mặt tái nhợt như tuyết, cặp mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh, sức trên tay đã không còn kiềm chặt nhưng vẫn không thả cô ra như cũ.
Âu Dương Lãnh đón được ánh mắt hận
thù của cô, gương mặt tuấn tú càng thêm khó coi, cô vừa mất đi chỗ dựa
là mẹ, tâm tình không tốt anh có thể hiểu, nhưng cô không nên đẩy mình
ra, giờ phút này chỉ có mình mới là người thân của cô.
“Buông tôi ra!” Giọng Vu Thiện bắt đầu khàn khàn, cộng thêm cả người ướt đẫm không nhịn được rùng mình một cái, mặc dù bên trong xe có điều hòa nhiệt độ
nhưng cô vẫn thấy lạnh.
“Thiện Nhi, em mệt rồi, nghỉ ngơi đi, sẽ
nhanh về tới nhà thôi.” Âu Dương Lãnh cưng chiều nói, tìm khăn lông phía đằng sau lau giúp cô, Vu Thiện không giãy dụa, có thể là vì mệt mỏi.
Đầu óc hỗn độn giờ phút này tỉnh táo lại, nhớ tới lời cô gái nói trước khi
rời đi, còn phản ứng vừa rồi của mình, Âu Dương Lãnh không phát hiện ra
điều gì chứ? Tầm mắt nghi ngờ nhìn Âu Dương Lãnh như đang chăm chú lau
nước mưa cho mình, vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như không biết tại sao
mình lại biến thành như vậy.
Nếu như vì mình sơ suất mà gây phiền toái cho cô gái đó, như vậy mình thật có lỗi với cô gái tốt bụng, nghĩ
tới đây cô rùng mình một cái, rất may là không có.
“Vẫn lạnh à? Hắc Tử bật nhiệt độ cao lên một chút.”
“Dạ.” Hắc Tử ngồi phía trước lái xe lên tiếng, tăng nhiệt độ lên, thoáng chốc trong xe ấm hẳn, Vu Thiện cúi đầu nhìn sàn xe không nói một lời, mặc
cho Âu Dương Lãnh lau khô nước mưa giúp mình.
Trở lại nhà Âu
Dương, Âu Dương Lãnh không ngại phiền toái tự mình ôm lấy Vu Thiện đi
lên phòng anh ở lầu hai, còn Hắc Tử, sau khi anh xuống xe liền lái xe
rời đi, thím Lan thấy bọn họ cả người ướt đẫm lập tức vào phòng tắm xả
nước đầy bồn tắm.
“Thím Lan, bà nghỉ đi, chỗ này có cháu là được
rồi.” Âu Dương Lãnh nhàn nhạt nói, ôm Vu Thiện đi thẳng vào phòng tắm,
đặt cả người Vu Thiện xuống bồn tắm để nước ấm làm ấm cơ thể cô.
Từ đầu đến cuối Vu Thiện cũng chỉ nhắm mắt lại, giống như tượng gỗ mặc cho Âu Dương Lãnh lau sạch thân thể mình, khoảnh khắc khi anh đụng vào
người mình, Vu Thiện run rẩy không ngừng.
“Ngoan, thả lỏng nào.”
Âu Dương Lãnh nghĩ rằng cô lạnh, càng cẩn thận che chở cho cô, khi tắm
cho cô không cẩn thận làm ướt hết cả mình, Âu Dương Lãnh quyết định cởi
hết quần áo trên người, cùng Vu Thiện nằm trong bồn tắm ấm áp, cùng nhau tắm uyên ương.
Tròng mắt Vu Thiện giấu sự chán ghét, dứt khoát nhắm mắt lại làm ngơ, chỉ là cơ thể vẫn run rẩy không ngừng.
Sau khi hai người tắm xong Âu Dương Lãnh lau khô tóc cho cô, bế Vu Thiện
như đang ngủ thiếp đi đặt xuống giường lớn, còn mình nghiêng người nằm
bên cạnh cô, hai người ôm nhau ngủ.
Lúc nãy Vu Thiện hơi phòng bị, có thể là vì gặp mưa còn có bộc phát một hồi nên đầu óc đặc biệt mê man.
Liên tiếp mấy ngày Âu Dương Lãnh phái người đi theo Vu Thiện, ngoại trừ
trong phòng Vu Thiện không thể đi ra ngoài, như vậy gần như là hạn chế
tự do của Vu Thiện, nhưng Vu Thiện chỉ nhàn nhạt nhếch môi, không tỏ ý
gì.
Từ sau ngày Âu Dương Lãnh mang mình về liền biến mất ba ngày, Vu Thiện cũng buồn chán ở trong phòng ba ngày không hề bước ra khỏi cửa phòng, ăn cũng rất ít khiến thím Lan lo lắng.
Vu Thiện ngơ ngác
ngồi trên ghế salon trong phòng Âu Dương Lãnh, ánh mắt đau thương nhìn
vào một điểm, không biết đang suy nghĩ gì, thím Lan dọn dẹp bát đũa cô
vừa ăn xong, khi nhìn thấy bên trong mâm còn nguyên cháo trắng, nhíu
mày: “Mợ chủ, cô tiếp tục như vậy là không được! Ăn nhiều một chút đi.”
“Thím Lan, cháu không đói bụng.” Vu Thiện quay đầu liếc nhìn thím Lan, sắc
mặt lạnh lùng, đôi mắt mất hết điểm sáng, không nhìn ra biểu cảm gì.