“Cái gì? Ngăn cô ấy lại! Tôi lập tức về đây!” Âu Dương Lãnh không kịp họp
xong cúp máy, dặn dò Hắc Mộc mấy câu, đầu không quay lại rời đi, đám
người trong phòng họp nhìn Âu Dương Lãnh lao ra khỏi phòng, kinh ngạc
châu đầu ghé tai thì thầm.
“Tiếp tục cuộc họp.” Hắc Mộc kéo sự chú ý của mọi người về, mọi người tiếp tục họp.
Âu Dương Lãnh lái xe cực nhanh, dọc đường đi vượt biết bao nhiêu đèn đỏ,
không hề để ý tốc độ bao nhiêu, chỉ biết là phải nhanh chóng lái xe về
nhà. Dáng vẻ điên cuồng hôm qua của Vu Thiện anh rõ mồn một trước mắt,
anh không ngờ rằng ngủ một giấc dậy Vu Thiện bộc phát mạnh như vậy.
Xe chạy về ngoài cửa nhà Âu Dương, anh thấy Vu Thiện đang điên cuồng dùng
đầu đập vào song sắt muốn xông ra ngoài, rất nhiều người giúp việc muốn
kéo lại nhưng bị cô nổi điên xô ra.
Trong lòng anh luống cuống,
bộ dạng cô bây giờ như kiểu mình bị mất phương hướng, giống như con thú
nhỏ bị thương muốn phá vỡ phòng tuyến của thợ săn, bước ra khỏi phạm vi
an toàn được xây dựng cho nó bởi chủ nhân.
Trong lòng Âu Dương
Lãnh cảm thấy như có bàn tay thắt chặt cổ họng khiến anh khó thở, hai
chân như bị đổ thủy ngân, không thể động đậy, Ninh Chân chết đả kích cô
nghiêm trọng như vậy sao?
“Cậu chủ, cậu nhanh kéo mợ chủ ra đi!”
Bảo vệ thấy Âu Dương Lãnh về mừng rỡ kêu to, đánh thức Âu Dương Lãnh
đang chìm trong sương mờ. Anh rủa thầm một tiếng, nhanh chóng từ cửa
hông đi vào bên trong, thấy Vu Thiện đụng đầu vào song sắt đến chảy cả
máu đầu, đã không còn nhìn ra bộ dạng lúc trước.
“Mẹ, mẹ!” Vu
Thiện thấp giọng gọi, không buông lỏng chút nào, ảo tưởng muốn thoát ra
khỏi song sắt xong đi hỏi Âu Dương Lãnh, bây giờ mẹ ở chỗ nào!
“Vu Thiện, dừng tay!” Âu Dương Lãnh nhanh chóng đi tới sau lưng Vu Thiện,
bàn tay dùng sức ôm chặt eo cô, dùng sức mạnh kéo Vu Thiện cách xa song
sắt, kéo cô vào trong ngực mình!
“Buông tôi ra, tôi muốn mẹ!” Tóc tai Vu Thiện bù xù, máu trên trán theo sợi tóc nhỏ xuống mặt từng giọt, gương mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng bị rách da chảy máu, cặp mắt không hề có tiêu cự, miệng vô thức lẩm bẩm mấy từ linh tinh muốn mẹ.
Vì hai tay nắm song sắt nên da cũng bị rách, áo ngủ mặc trên người đã sớm
bị bẩn, nhếch nhác bị Âu Dương Lãnh giữ nhưng hai tay vẫn không chịu
buông tha, ảo tưởng muốn tránh sự kìm giữ của Âu Dương Lãnh.
Thím Lan và mấy người giúp việc thấy Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh giữ chặt,
trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi nếu như không phải sợ mợ
chủ bị thương, bằng bọn họ thì có thể đưa mợ chủ về phòng.
“Đi
chuẩn bị nước nóng!” Âu Dương Lãnh ra lệnh, cúi người ôm Vu Thiện đang
không ngừng giãy dụa đi về phía nhà Âu Dương, trong tai vẫn nghe tiếng
gào thét của Vu Thiện. Tất cả mọi người yên lặng tránh đường, mẹ của mợ
chủ đã mất hôm qua, còn mợ chủ vì không chịu nổi đả kích nên cả người
hỏng mất, hi vọng cậu chủ có thể an ủi vết thương trong lòng của mợ chủ!
Thím Lan dẫn đầu đi lấy nước nóng, Âu Dương Lãnh ôm chặt Vu Thiện trong
ngực, giữ chặt không để cô thoát ra, chờ thím Lan chuẩn bị xong nước
nóng thì anh bảo thím Lan đi ra ngoài, tự mình thả Vu Thiện vào trong
phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.
“Âu Dương Lãnh, anh giấu mẹ ở
đâu?” Vu Thiện giống như đột nhiên tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt tay Âu Dương Lãnh, căng thẳng hỏi.
“Em có khỏe không?” Âu Dương Lãnh
không ngờ rằng Vu Thiện tỉnh lại vào lúc này, lập tức quan tâm hỏi, anh
vén sợi tóc trên trán cô, trìu mến lau mặt cho cô.
“Nói cho tôi biết, mẹ ở chỗ nào?” Hai mắt Vu Thiện đột nhiên dữ tợn, giống như muốn ăn tươi Âu Dương Lãnh.
“Ngoan ngoãn tắm xong, sau đó nói cho em biết.” Âu Dương Lãnh tiếp tục dịu
dàng nói, động tác cũng rất từ tốn giúp Vu Thiện cởi quần áo, khi thấy
trên người cô toàn dấu vết va đập nheo mắt lại, đau lòng lại tăng thêm.
“Buông tôi ra, tôi muốn tìm mẹ.” Vu Thiện bắt đầu liều mạng giãy dụa, đẩy Âu
Dương Lãnh ra, cả người muốn thoát ra ngoài bị Âu Dương Lãnh cản lại:
“Vu Thiện, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!”
“Tôi muốn mẹ!”
Vu Thiện điên cuồng, bắt được cánh tay Âu Dương Lãnh liền cắn khiến anh
bị đau, nhưng anh không đẩy cô ra ngược lại để cô mượn chuyện này giảm
bớt căm hận trong lòng.
Vu Thiện dùng sức cắn, nếm thấy máu tanh
cũng không thả ra, Âu Dương Lãnh thấy cô không muốn nhả ra, quyết tâm
độc ác, đánh một đòn khiến cô xỉu trong ngực mình!
Âu Dương Lãnh
đón được thân thể ngã xuống của cô, cẩn thận tắm cho cô, tắm từ đầu tới
chân rất cẩn thận, Vu Thiện nằm vật trong ngực anh, hô hấp ổn định.
“Chú Tần, cô ấy sao rồi?” Sau khi Âu Dương Lãnh giúp Vu Thiện tắm rửa xong
bảo bác sĩ gia đình là Tần Thiên bắt mạch cho Vu Thiện, khi nhìn thấy
Tần Thiên nhíu chặt mày Âu Dương Lãnh lo lắng hỏi.
Vu Thiện nằm
trên giường chân mày cau chặt, đôi môi mím lại, sắc mặt tái nhợt như tờ
giấy, đang ngủ vẫn chống đỡ đau thương quá lớn lao, cả người gầy đi
không ít.
“Cô ấy chỉ là đau thương quá độ, nghỉ ngơi một thời
gian là ổn.” Tần Thiên để tay Vu Thiện xuống, hơi nhíu mày liếc nhìn Âu
Dương lãnh: “Lãnh, cơ thể cô ấy rất yếu cần bồi bổ, nhưng tốt nhất cậu
không nên để cô ấy uống thuốc tránh thai, thân thể cô ấy quá yếu.”
“Thuốc tránh thai?” Mày rậm Âu Dương Lãnh quét qua Vu Thiện đang ngủ mê man
trên giường, trong lòng dâng lên lửa giận, hơi thở lạnh lùng bao trùm cả người, mình bảo cô uống thuốc tránh thai lúc nào chứ hả?
“Cậu
không biết?” Tần Thiên liếc mắt nhìn phản ứng của Âu Dương Lãnh, đôi mày hoa râm lại nhíu chặt, nhưng ông không nói gì, đứng lên bảo: “Bảo thím
Lan đi lấy thuốc với tôi, chăm sóc tốt cho cô ấy.” Nói xong cầm hộp khám chữa bệnh mà mình mang đến lên, thím Lan đưa ông ra ngoài.
Âu
Dương Lãnh nhìn Vu Thiện ngủ mê man, phiền não nắm tóc mình, lần trước
Vu Thiện uống thuốc vừa đúng lúc bị mình bắt gặp, khi đó mình cũng đã
nghi ngờ, không nghĩ tới quả thực cô giấu diếm mình!