“Mợ chủ, tới giờ ăn cơm rồi.” Thím Lan gõ cửa, cậu chủ và Hà thiếu gia
đang đợi, cậu chủ biết mợ chủ về nhà rồi mặt cũng tươi hơn được một
chút. lqdon
“Cháu xuống ngay.” Vu Thiện ngồi trong bóng tối trả
lời, cô không bật đèn để mặc bóng đen bao trùm lấy mình, cô muốn mình
quen với bóng tối, chỉ có như vậy mới khiến mình nhớ, cô nhất định phải
thành công.
“Nhanh lên chút nhé.” Thím Lan nói xong vội đi xuống, lúc này Vu Thiện mới đi ra ngoài, cô ăn mặc rất tùy ý, một chiếc áo
T-shirt thêm chiếc quần jean, trên mặt không son phấn lộ ra khuôn mặt
nhỏ nhắn không dính bụi trần, tóc dài cũng chỉ dùng cài vén lên để lộ
cần cổ duyên dáng.
Khi cô xuất hiện lập tức hấp dẫn hai ánh mắt
nóng bỏng, tròng mắt đen nhánh của Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm người
đẹp đang đi xuống, hận không giấu cô đi được, cô như thế này quả là hấp
dẫn đàn ông quá!
Hà Tường quả thực không dám tin vào hai mắt của
mình, thì ra Vu Thiện đẹp như vậy, khó trách ánh mắt Âu Dương Lãnh lại
coi trong một cô gái không có ba? Thì ra là một viên ngọc thô chưa được
mài dũa!
“Lãnh, tinh mắt đấy.” Anh ta mang theo vài phần tán
thưởng nói, tròng mắt không rời khỏi Vu Thiện cho đến khi Âu Dương Lãnh
ném ánh mắt cảnh cáo, anh ta mới ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cũng ý
thức được ham muốn chiếm giữ của Âu Dương Lãnh mãnh liệt cỡ nào.
“Cô ấy là của mình.” Âu Dương Lãnh nói với anh ta một câu, ánh mặt vẫn đặt
trên người Vu Thiện, rất may là Vu Thiện không mặc quần áo lộ liễu, nếu
không Âu Dương Lãnh chắc chắn mình sẽ giấu Vu Thiện đi.
Vu Thiện
không ngờ ngoài Âu Dương Lãnh còn có người đàn ông đẹp trai như vậy ở
bên cạnh, nhưng hình như cô có chút ấn tượng với người đàn ông này: “Anh ta là ai?” Cô nhìn Âu Dương Lãnh, nhìn người đàn ông một chút rồi chọn
ngồi cách xa bọn họ.
“Thiện Nhi, tới bên này ngồi.” Âu Dương Lãnh thấy Vu Thiện chọn chỗ ngồi cách xa bọn họ liền vỗ vị trí bên cạnh
mình, ý bảo cô ngồi xuống đó.
“Tôi ngồi ở đây là được rồi.” Vu
Thiện từ chối, cô biết mình không nên từ chối, nhưng cô biết đàn ông
ngồi cùng nhau tất nhiên sẽ có câu chuyện bàn tàn, còn mình là một người không thích hợp để nghe nhất.
“Tới đây!” Chỉ mấy ngày không gặp, cô biết cách từ chối mình, có phải cô cho rằng mình không còn quản cô?
Âu Dương Lãnh không vui mím chặt đôi môi, tròng mắt lạnh lùng nhìn Vu
Thiện, vốn đường cong trên gương mặt rất nhu hòa cũng dần căng cứng.
Lãnh làm gì vậy? Hà Tường nghi ngờ nhìn gương mặt vốn tươi tỉnh của Âu Dương Lãnh trong nháy mắt trở nên đông lạnh, anh ta buồn cười cong khóe môi,
đôi mắt mang theo ý xem kịch vui, điều chỉnh xong điệu bộ tiếp tục nhìn.
Vu Thiện thỏa hiệp, khi nhìn thấy Âu Dương Lãnh dần nổi giận, còn có người đàn ông xa lạ có cử chỉ như đang chờ xem kịch vui, thông minh lựa chọn
theo Âu Dương Lãnh, không muốn để người khác thấy cô chật vật.
Cô di chuyển bước chân đến bên cạnh Âu Dương Lãnh, Vu Thiện cúi đầu làm
người ta không thấy rõ vẻ mặt cô. Âu Dương Lãnh thấy cô đến gần sắc mặt
mới dịu xuống, khi cô bước tới dùng động tác thân mật ôm chặt eo cô,
thân thiết giới thiệu Hà Tường cho Vu Thiện biết: “Thiện Nhi, đây là Hà
Tường, em gọi cậu ấy là Tường được rồi.”
“Xin chào anh.” Vu
Thiện thuận theo chào hỏi, không nhìn Hà Tường lâu, cô cảm giác mình rất không thích người đàn ông trước mặt này, ánh mắt anh ta khiến cô có cảm giác mình bị trần trụi trước mặt anh ta. Bị Âu Dương Lãnh ôm cô không
được tự nhiên, muốn tránh ra nhưng Âu Dương Lãnh không cho, chỉ đành
ngồi bên cạnh anh.
“Chào cô.” Hà Tường gật đầu, mặc dù Vu Thiện
vẫn cúi đầu bên cạnh Âu Dương Lãnh nhưng Hà Tường cũng không miễn cưỡng, vẫn cười nói với Âu Dương Lãnh.
Thím Lan bưng đồ ăn phong phú
của buổi tối lên, thấy Hà Tường và thím Lan quen thuộc, Vu Thiện kinh
ngạc, chắc Hà Tường đã quen biết Âu Dương Lãnh lâu lắm rồi.Vu Thiện lặng lẽ ăn cơm, Âu Dương Lãnh vẫn nói chuyện với Hà Tường nhưng không bỏ
quên Vu Thiện, vẫn cẩn thận gắp thức ăn cho cô, mặc dù ánh mắt không đặt trên người cô quá lâu, nhưng Vu Thiện cảm giác Âu Dương Lãnh không bỏ
rơi mình.
Một bữa cơm kết thúc trong không khí như vậy, Vu Thiện
buông lỏng thần kinh căng thẳng, bữa cơm này cô ăn rất không được tự
nhiên, nhất là ánh mắt Hà Tường thi thoảng lại bay tới trên người mình.
Lấy cớ nói mình buồn ngủ Vu Thiện chạy về phòng mình, Âu Dương Lãnh cũng
không làm khó cô, trên thực tế Âu Dương Lãnh vẫn luôn tìm đề tài câu
chuyện, muốn ánh mắt Hà Tường không đặt trên người Vu Thiện, nếu như Hà
Tường không phải là anh em tốt nhất của mình, anh mới không để Vu Thiện
xuất hiện trước mặt cậu ta.
Từ nãy tới giờ Hà Tường cười thầm
trong lòng, chỉ là ánh mắt bâng quơ thử dò xét mà Lãnh đã khẩn trương
như vậy, không ngờ địa vị Vu Thiện trong lòng cậu ấy lại khác thường như vậy? Anh ta thưởng thức điều này.
“Mình phải về đây.” Hà Tường
đứng lên nói, anh ta cảm giác tư tưởng của Lãnh đã rời đi cùng Vu Thiện, đã trở nên không yên lòng, anh ta tự biết điều đó.
“Ừ, trên
đường cẩn thận.” Âu Dương Lãnh không giữ anh ta lại, trong đầu anh đều
là hình ảnh Vu Thiện, hôm nay Vu Thiện rất thu hút sự chú ý của anh, nếu như không có Hà Tường ở đây thì sợ rằng mình đã sớm đi tìm cô. Mấy ngày không gặp, cộng thêm cú điện thoại đêm qua khiến anh muốn cô quá.
“Thím Lan, đưa Hà Tường ra cửa.” Âu Dương Lãnh nói với thím Lan đứng ở cửa.
“Không cần tiễn đâu, người anh em của tôi.” Hà Tường tiêu sái nói, cầm áo
khoác của mình đi thẳng về phía cửa, nói với thím Lan: “Cảm ơn tối nay
thím Lan đã chiêu đãi, tay nghề thím vẫn giỏi như vậy.”
“Thích
thì thường xuyên tới ăn nhé.” Thím Lan dẫn Hà Tường ra cửa, bóng dáng
hai người nhanh chóng biến mất trước mặt Âu Dương Lãnh, Âu Dương Lãnh
xoay người đi lên lầu hai, không biết Vu Thiện có chờ mình không đây?
Mấy ngày nay lạnh nhạt với cô rồi!
Cả người Vu Thiện rúc vào
trên giường, tròng mắt dần nhắm lại, hôm nay rất mệt mỏi, khi đang gần
ngủ bỗng nghe tiếng bước chân dừng trước cửa, nhất thời cả người tỉnh
táo lại, lúc này đứng ngoài cửa chắc là Âu Dương Lãnh!
Không đợi
cô có phản ứng gì cửa đã mở ra, ngọn đèn hành lang yếu ớt rọi vào, Âu
Dương Lãnh nhìn thấy phòng đen thui chân mày nhíu lại, bây giờ mới tầm
chín giờ tối, cô đã đi ngủ?
Cảm giác phòng lạnh lẽo hoàn toàn như không có người ở, trái tim Âu Dương Lãnh hơi chùng xuống, trong lòng
như có tảng đá đè chặt, ngột ngạt đến phát sợ.
Anh bước nhẹ tới
bên mép giường, nhìn chỗ nhô cao trên giường, Âu Dương Lãnh ngồi xuống
mép giường khẽ nhấc chăn lên, cả người dán chặt vào lưng Vu Thiện.
Trong nháy mắt cảm giác thân thể mềm mại trong ngực căng cứng, khóe miệng Âu
Dương Lãnh càng sâu thêm: “Không ngủ được, đang đợi tôi sao?”
Vu
Thiện nghiêng người ngủ, vì Âu Dương Lãnh nằm sát nên cả người cô căng
thẳng, cô cho rằng có người ngoài ở đó, không ngờ lại về nhanh như vậy,
cho nên cô mới không khóa cửa.
Vu Thiện không nói gì, Âu Dương
Lãnh cũng không lên tiếng, nhưng tay Âu Dương Lãnh đã có động tác! Bàn
tay lạnh lẽo đặt lên lưng cô, hít thở kề bên cổ cô: “Có phải mấy ngày
nay lạnh nhạt với em, em không vui? Hử!”