“Lần đầu tiên mà, khó tránh khỏi lo lắng.” Vu Thiện mỉm cười nói, cảm giác
hôm nay hình như mình nói hơi nhiều trước mặt người đàn ông xa lạ này.
lqdoni
“Em phải cho mình lòng tin chứ.” Kinh Sở cười khẽ nói, không chút nào quan tâm tới tâm tình khẩn trương của Vu Thiện.
“Đúng rồi, hôm nay anh bảo tôi tới chính là để nói chuyện phiếm sao?” Vu
Thiện chợt nhớ tới vấn đề này, từ nãy đến giờ anh ta đều ung dung nói
chuyện phiếm, không chút nào bàn về đề tài công việc.
“Cũng gần như vậy, chủ yếu là muốn cho em quen thuộc hoàn cảnh.” Kinh Sở cười khẽ nói, đây là vấn đề rất quan trọng sao?
“Chỉ có vậy?” Vu Thiện khó có thể tiếp nhận, cô cảm giác lòng mình hơi loạn, cho rằng tập đoàn Sở thị có chuyện quan trọng gì đó mới bảo mình tới,
song đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm?
“Em thất vọng?” Kinh Sở
buồn cười hỏi, cô tưởng rằng là gì? Vốn mình sắp xếp cuộc gặp này là để
mình và cô làm quen, chỉ như vậy mà thôi.
“Không phải vậy, chỉ là cảm giác rất kỳ cục.” Vu Thiện nhìn chằm chằm nụ cười của anh, muốn
nhìn ra chút kỳ quái nào đó, bảo mình tới nói chuyện phiếm, chỉ như vậy?
“Vậy chúng ta làm bạn đi.” Kinh Sở quan sát thấy cô có tâm tư như thế, chứng tỏ cô không phải là người phụ nữ ngu ngốc: “Sao?”
“Anh không sao chứ?” Trong lúc nhất thời Vu Thiện không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói như vậy, trong đầu tổng giám đốc Sở thị không phải
như thế đấy chứ, cô cho rằng sẽ giống như Âu Dương Lãnh, bây giờ cô cũng không biết mình tới chỗ này làm gì nữa?
“Đừng căng thẳng, tôi
chỉ muốn làm bạn với em thôi mà.” Vẫn là nụ cười như ánh mặt trời, mặc
dù không tương xứng với tác phong âm trầm của anh ta nhưng Vu Thiện cảm
thấy an tâm, có thể là vì từ lúc bắt đầu đến giờ, anh ta cũng chỉ nói
chuyện phiếm với mình.
“Cà phê uống ngon không?” Vì để cô yên tâm, anh thể hiện hết bản lĩnh.
“Ồ, uống rất ngon.” Vu Thiện ồ lên ngay sau đó, nhưng cô hoàn toàn không uống, sao chợt đổi thành đề tài này rồi.
“Vậy uống nhiều một chút.” Kinh Sở nhìn ra Vu Thiện đã bớt căng thẳng, nhếch môi, không lộ dấu vết uống café: “Uống xong café bảo trợ lý Chu đưa em
về.” Kinh Sở liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài nói.
“À, được.” Vu Thiện nhấp một hớp nhỏ, cảm giác đăng đắng thì nhíu mày, café đắng quá.
“Uống nhiều chút, sau này sẽ thành thói quen.” Mặc dù café đắng nhưng sau khi uống mới biết cuộc sống cũng như ly café, đều đắng.
Vu Thiện cái hiểu cái không, gật đầu, cô nhấp thêm một ngụm nữa, tỉ mỉ thưởng thức,
cũng đồng ý với lời của Kinh Sở, trong đắng có ngọt, đúng là không tệ.
“Trợ lý Chu, đưa cô Vu về nhà đi.” Kinh Sở nhìn Vu Thiện uống café, đi tới
trước bàn làm việc, cầm điện thoại nội bộ gọi Chu Minh đi vào.
“Tổng giám đốc!” Chu Minh nhanh chóng bước vào, khi nhìn Vu Thiện đang uống
café hơi kinh ngạc, mình không pha café, chẳng lẽ tổng giám đốc tự mình
pha? Tầm mắt nghi ngờ quét qua Kinh Sở, thấy Kinh Sở chỉ mãi nhìn Vu
Thiện, trong mắt lập tức mang theo vẻ thưởng thức.
“Cảm ơn café
của anh, không tệ.” Vu Thiện uống hết café sau đó mới đứng lên, lần này
cô thưởng thức mùi vị của café, đúng là giống như cuộc sống, có đắng có
ngọt.
“Cần mang ít về không?” Kinh Sở cẩn thận hỏi cô, cô đã cảm nhận được ý nghĩa của café sao?
“Không cần, cảm ơn sự chiêu đãi của anh.” Vu Thiện đứng lên nở nụ cười sáng
lạn đi tới bên cạnh Kinh Sở, Kinh Sở và những người kia không giống
nhau, không có dáng vẻ cao cao tại thượng.
“Đừng khách sao, lần
sau nhớ cầm quà tặng tới.” Kinh Sở nở nụ cười lại với cô, hai người nói
chuyện như bạn bè lâu năm khiến Chu Minh rơi cả tròng mắt.
“Chu Minh đưa cô Vu về đi.”
“Vâng, mời cô Vu đi bên này.” Chu Minh lấy lại tinh thần, vội vàng mời Vu
Thiện đi ra ngoài, Vu Thiện đi theo, vẫy tay với Kinh Sở, sau đó đi theo Chu Minh vào trong thang máy.
Kinh Sở trở lại ngồi xuống ghế bên bàn làm việc của mình, trong nháy mắt nụ cười biến mất, ánh mắt ngừng
lại nhìn chăm chú vào một điểm trên tường, thoáng chốc hơi lạnh bao trùm xung quanh.
“Âu Dương Lãnh, lúc này vừa mới bắt đầu.”
Trong thang máy, Vu Thiện từ chối Chu Minh đưa về, nói có xe đưa mình tới nên không cần anh ta đưa. Chu Minh gật đầu, anh ta cũng không có ý nhất
quyết phải đưa cô về, chỉ là nghe lời tổng giám đốc mà thôi.
Vu
Thiện đi tới đại sảnh lầu một, vừa xuống tới rất nhiều nhân viên Sở thị
thấy cô được trợ lý Chu đưa xuống cũng tò mò nhìn, nói chuyện phiếm với
tổng giám đốc lâu như vậy, xem ra người phụ nữ này không hề đơn giản.
Chu Minh thì làm như không thấy dẫn Vu Thiện đi tới cửa, tài xế đang sốt
ruột đứng chờ, chỉ sợ Vu Thiện xảy ra chuyện gì bên trong đó, thấy Vu
Thiện đi ra vội tiến lên hỏi: “Phu nhân không sao chứ?”
“Không sao, cảm ơn anh.” Vu Thiện xoay người nói với Chu Minh đứng phía sau, sau đó ngồi vào ghế phụ và bảo tài xế: “Đi thôi.”
“Vâng, phu nhân.” Tiếng phu nhân này tài xế nói rất to khiến nhiều người nhìn
bằng ánh mắt khác nhau. Chu Minh nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm
của tài xế thì hơi lóe lên, khóe miệng mấp máy mấy cái, cuối cùng không
nói gì.
Xe vững vàng chạy về phía trước, trong đầu Vu Thiện đầy
suy nghĩ về Kinh Sở, cô cảm giác Kinh Sở không giống với mấy người kia
nói, rất nhiều người đều bảo tổng giám đốc Sở thị là người lạnh lùng u
ám, hơn nữa gương mặt tuấn tú âm trầm, rất nhiều người thấy sợ.
Nhưng hôm nay tiếp xúc với anh ta thì thấy hoàn toàn khác, chắc những người
đó khoa trương lên, Vu Thiện cong khóe miệng nở nụ cười, nếu như Kinh Sở thật sự làm bạn bè của mình thì cô có thể chấp nhận.
“Phu nhân,
cô không sao chứ?” Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu hỏi, tổng giám đốc Sở
thị đối đầu với tập đoàn Âu Dương đó, sao phu nhân lui tới với tổng giám đốc Sở thị chứ?
“Không sao, về đi.” Vu Thiện thu hồi nụ cười,
nghi ngờ liếc nhìn tài xế, cảm giác hình như anh ta đang giám sát mình,
nhưng anh ta được Âu Dương Lãnh phái làm tài xế cho mình thì giám sát
cũng là điều đương nhiên.
“Vâng.” Tài xế không nói gì tiếp tục
lái xe, Vu Thiện quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thì ra trời đã tối, đường
phố bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều tốp năm tốp ba tụ tập với đám bạn của
mình cùng đi chơi.
Xe nhanh chóng về nhà Âu Dương, Vu Thiện xuống xe, tài xế chạy vào nhà để xe, thím Lan tiến lên đón: “Mợ chủ, cậu chủ
đã về rồi, muốn gặp cậu chủ không?” Cậu chủ về từ lúc chiều, chỉ là đâm
đầu với Hà thiếu gia trong thư phòng không đi ra ngoài.
“Cháu hơi mệt, lúc ăn cơm thì gọi cháu nhé.” Vu Thiện xoay người đi lên phòng
mình ở lầu hai, Âu Dương Lãnh về mắc mớ gì tới cô? Lúc anh ta đi cũng có báo mình đâu chứ!
“Được.” Thím Lan nghi ngờ, sao vẻ mặt cậu chủ
và mợ chủ lại giống nhau vậy? Bà lắc đầu đi chuẩn bị cơm tối, có thêm Hà thiếu gia nên cơm tối chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn một chút.
Vu
Thiện trở về phòng mình, sáng nay gặp mẹ, biết mẹ khỏe mạnh cô có thể
thả lỏng tâm tình được một nửa, chỉ cần mình cố gắng nhất định có thể
thành công thoát khỏi Âu Dương Lãnh!