Vu Thiện đi vào công viên nhỏ, nơi đó trong lành mát mẻ, là một nơi rất
tốt để yên tĩnh, chỗ đó là do có lần cô nhàm chán phát hiện ra.leqduydon
Cô đi tới ngồi trên chiếu đặt chỗ sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,
lúc này đã xế chiều, bầu trời xanh thăm thẳm, có mấy đám mây lơ lửng
giữa tầng không, Vu Thiện thích thú nằm trên đất, nhìn bầu trời ngẩn
người!
“Thiện Nhi!” Một tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của cô, cô vội xoay người thì thấy một người đàn ông đang đi tới chỗ mình! Thấy Lam
Ngọc đã lâu không gặp, lòng cô vô cùng bình tĩnh.
“Thiện Nhi,
thật sự là em!” Lam Ngọc kích động tới gần, bao nhiêu đêm ngủ mơ, cô gái trong mơ là cô, đó cũng là hi vọng trong lòng anh ta.
“Học
trưởng Lam!” Vu Thiện đứng dậy, kích động nhìn Lam Ngọc, anh ấy gầy đi!
Khuôn mặt gầy gò hơn trước, ngay cả vóc dáng cũng mỏng manh hơn ngày
trước.
“Thiện Nhi!” Lam Ngọc bước nhanh đi tới bên cạnh cô, khó
kiềm chế kích động ôm lấy cô, trong khoảng thời gian này bao nhiêu lần
anh ta muốn đi gặp cô nhưng nhịn được, anh ta tự nói với mình, nhất định phải làm nên sự nghiệp mới có thể dẫn Vu Thiện rời đi!
“Học trưởng, anh đừng như vậy.”
Vu Thiện không quen bị người khác ôm, khẽ đẩy anh ta ra, nhưng Lam Ngọc ôm chặt quá, Vu Thiện không thể làm gì khác hơn là để mặc anh ta, sao anh
biết mình ở đây?
“Thiện Nhi, em biết không? Mỗi một lần anh muốn
tìm em, nhưng đều bị Âu Dương Lãnh cản trở, Thiện Nhi, anh rất nhớ em!”
Lam Ngọc đẩy Vu Thiện ra, kích động nói rõ tâm tình của mình, lúc thấy
cô ở ven đường cho rằng mình hoa mắt.
“Học trưởng, anh đừng như vậy.”
Vu Thiện không biết an ủi anh ta như thế nào, trước kia học trưởng tuyệt
đối sẽ không nói như vậy, chẳng lẽ Âu Dương Lãnh làm khó anh ấy?
“Thiện Nhi, em nhớ anh không?” Ánh mắt Lam Ngọc đầy hi vọng nhìn Vu Thiện, lần này anh ta dự định thừa cơ hội này tỏ tình luôn, cho dù cuối cùng Vu
Thiện không đồng ý ở cùng anh ta, ít nhất anh ta cũng đã từng cố gắng.
“Học trưởng, anh biết anh đang nói gì không?” Vu Thiện không ngờ tới học
trưởng thế mà lại hỏi cô như vậy, cô vẫn xem học trưởng là anh trai,
người đối diện tất nhiên cô nhớ, nhưng không liên quan đến tình yêu nam
nữ. lqdon
“Thiện Nhi, nói cho anh biết, em nhớ anh không?” Lam
Ngọc cố chấp hỏi, lần này không cho phép Thiện Nhi trốn tránh, cũng
không cho phép mình lùi bước.
“Học trưởng, anh vẫn là anh trai của em, tất nhiên em có nhớ.”
Vu Thiện không muốn làm Lam Ngọc hiểu nhầm.
“Thiện Nhi, em chỉ xem anh như là anh trai sao?” Lam Ngọc có chút không thể
chấp nhận lời như vậy, gương mặt tuấn tú khó có thể tin, Thiện Nhi không thích mình sao? Trước kia hai người thân mật cùng nhau đi học mà.
“Học trưởng là người tốt, trong lòng Thiện Nhi, học trưởng luôn là anh trai.”
Tròng mắt Vu Thiện thẳng tắp nhìn Lam Ngọc, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
“Thiện Nhi, em biết là học trưởng không muốn làm anh trai của em mà.” Một lần
nữa Lam Ngọc lại không để ý Vu Thiện giãy dụa, dùng sức ôm cô: “Vu
Thiện, cho học trưởng một cơ hội nhé, học trưởng nhất định sẽ rất trân
trọng em.”
“Học trưởng, anh ép em đau!” Vu Thiện bắt đầu vùng
vẫy, nhưng không chống lại sức lực của Lam Ngọc, chỉ đành dừng động tác: “Học trưởng, anh như vậy sao Thiện Nhi trả lời anh.”
“Thật xin lỗi, Thiện Nhi, chỉ là học trưởng quá xúc động.”
Lam Ngọc nghe cô nói đau vội buông cô ra, gương mặt tuấn tú kích động đỏ
ửng, Vu Thiện biết thời gian gần đây học học trưởng Lam nhất định sống
không tốt, vì trước kia Lam Ngọc không phải như thế này.
“Học
trưởng, có phải gần đây nghỉ ngơi không đủ không ạ.” Vu Thiện quan tâm
hỏi, học trưởng Lam là bạn tốt nhất của cô, cô hi vọng anh sống tốt.
“Thiện Nhi, có phải em đồng ý với anh, muốn ở cùng một chỗ với anh?” Lam Ngọc
hỏi, ánh mắt hi vọng nhìn cô gái trong lòng, trong khoảng thời gian này
không gặp, cô trở nên xinh đẹp hơn so với trước.
“Học trưởng, anh hãy nghe em nói, em đã kết hôn, anh đừng lãng phí thời gian trên người
em nữa!” Vu Thiện không thể không nói như vậy, rất sợ Lam Ngọc sẽ bị Âu
Dương Lãnh đả kích.
“Thiện Nhi, em đừng sợ, cho dù Âu Dương Lãnh
lợi hại hơn nữa cũng sẽ có nhược điểm, yên tâm đi, học trưởng nhất định
sẽ đánh bại anh ta!” Lam Ngọc tràn đầy lòng tin nói, cho rằng Vu Thiện
sợ Âu Dương Lãnh.
“Học trưởng, anh đừng chọc Âu Dương Lãnh, anh không phải là đối thủ của anh ta.”
Vu Thiện vội nói, tính tình học trưởng Lam Ngọc tương đối manh động, lần
trước lời Âu Dương Lãnh cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, cô không muốn
học trưởng mạo hiểm.
“Thiện Nhi, em yên tâm, anh đã nghĩ được biện pháp đối phó, em đừng sợ.”
Trái lại Lam Ngọc an ủi cô, anh ta biết hiện giờ thực lực của mình chưa mạnh, cho nên anh ta học cách nhẫn nhịn.
“Đúng rồi Thiện Nhi, uất ức cho em ở bên cạnh Âu Dương Lãnh một khoảng thời gian, tin tưởng học trưởng, nhất định sẽ dẫn em đi.”
Lam Ngọc bảo đảm, cũng tin rằng không bao lâu nữa, nhất định sẽ lật đổ Âu Dương Lãnh.
“Học trưởng đừng làm việc ngu ngốc.”
Vu Thiện lo lắng nói, chính là sợ học trưởng xúc động, thủ đoạn của Âu
Dương Lãnh rất tàn nhẫn, còn cuộc sống của học trưởng vẫn do ba mẹ bao
bọc, sao có thể địch nổi Âu Dương Lãnh!
“Thiện Nhi, có những lời
này của em, học trưởng nhất định sẽ không để em bị ủy khuất!” Lam Ngọc
càng kiên định hơn, có Vu Thiện ủng hộ, anh ta nhất định có thể!
“Học trưởng, nghe Thiện Nhi nói một câu, đừng tìm Âu Dương Lãnh đấu đá.” Vu
Thiện tận tình khuyên bảo, không muốn vì mình mà làm học trưởng phải
liên lụy.
“Thiện Nhi, hôm nay cứ như vậy đi, học trưởng phải đi
học cách quản lý công ty, đừng lo lắng, thỉnh thưởng học trưởng sẽ tới
thăm em.”
Lam Ngọc nhìn Vu Thiện lần nữa, đôi mắt kiên định làm Vu Thiện biết, mình không cách nào thuyết phục anh ấy được.
“Học trưởng anh nhớ bảo trọng, đừng manh động hư chuyện.”
Vu Thiện chỉ có thể nói như vậy, hi vọng người nhà học trưởng có thể
thuyết phục học trưởng, tập đoàn Âu Dương không phải dựa vào một mình
anh ấy là có thể lật đổ được.
“Học trưởng biết, Thiện Nhi, em nhất định phải chờ anh.”
Lam Ngọc vừa xoay người vừa nói, vội biến mất trong tầm mắt cô như lúc xuất hiện, Vu Thiện nhìn anh ta lái xe rời đi cô mới ngồi xuống, nhìn trời
xanh ngẩn người.
Rốt cuộc học trưởng Lam muốn làm gì? Quả thật
nếu anh ấy vì mình mà đắc tội với Âu Dương Lãnh, như thế thì mình là tội nhân thiên cổ! Nhớ tới mẹ học trưởng, đó là một người phụ nữ được bao
nuôi, nhưng nói chuyện rất khó nghe.
“Đừng tưởng rằng xinh đẹp
thì có thể quyến rũ con tôi, cô nghe đây, đừng vọng tưởng gả vào nhà họ
Lam, chỉ cần một ngày tôi còn sống thì không có chỗ cho cô!” Đó là lần
đầu tiên cô và học trưởng tới nhà anh ấy ôn tập, nhưng bị mẹ anh chặn
ngoài cửa, cô vĩnh viễn không quên được cảnh đấy.
Tủi nhục nước
mắt rơi đầy khuôn mặt xinh đẹp, cô không chờ tới giờ học, xoay người rời đi, sau này không bao giờ cô bước vào nhà anh ta một bước, nhưng những
chuyện này học trưởng không biết.
Ánh mắt Vu Thiện đau thương
nhìn bầu trời, lời học trưởng lại vang lên trong đầu cô lần nữa, nhất là câu, dẫn em rời đi! Trong lòng cô gợn sóng, nếu như không phải mẹ bị Âu Dương Lãnh bắt ở lại trong viện điều dưỡng thì có có thể rời đi sớm!
Hơn nữa thực lực cô bây giờ chưa đủ mạnh, không có nghề nghiệp gì, không có nhiều tiền, cho dù rời đi cũng sớm bị Âu Dương Lãnh tìm về, để có thể
trốn đi được, cô nhất định phải tìm một chỗ an toàn, không để Âu Dương
Lãnh tìm thấy!