“Tổng giám đốc Âu
Dương, xin từ từ thưởng thức.” Đúng lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn
lên cắt đứt bầu không khí căng thẳng, Vu Thiện nuốt nước miếng vùi đầu
ăn không ngừng nghỉ, ngoại trừ tránh tầm mắt của Âu Dương Lãnh, còn có
thể làm giảm không khí căng thẳng.
Nhìn điệu bộ trốn tránh của
cô, Âu Dương Lãnh biết có thể do mình ép buộc cô quá, làm như vậy không
có lợi cho cả hai người, còn anh muốn là muốn phá bỏ thái độ đề phòng
mình của cô.
“Ăn nhiều một chút.” Âu Dương Lãnh thu hồi hơi thở
lạnh lùng, dịu dàng gắp thức ăn cho Vu Thiện, Vu Thiện kinh ngạc nhìn
anh, thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của anh càng thêm ngạc nhiên, không
thể không suy nghĩ ý nghĩ sâu xa phía sau khi mà Âu Dương Lãnh làm như
vậy.
Vu Thiện không nói gì, lặng lẽ ăn thức ăn Âu Dương Lãnh gắp, dù sao bây giờ cô cũng đang đói bụng, hành động của Âu Dương Lãnh chờ
sau này hẵng nghĩ, cơm nước xong anh tự tay kéo ghế ra cho cô, dắt cô đi về phía đỗ xe.
Trở lại nhà Âu Dương, Âu Dương Lãnh đưa cô đi
thẳng tới phòng cô, sau đó rất lịch sự rời đi, tầm mắt Vu Thiện từ nãy
giờ vẫn chú ý nhất cử nhất động của anh, cẩn thận nghiền ngẫm, muốn biết rốt cuộc Âu Dương Lãnh đang làm gì, đáng tiếc biểu hiện của anh rất
hoàn mỹ khiến Vu Thiện càng cảm thấy kỳ cục.
Cho đến khi anh rời
phòng mình, Vu Thiện mới tỉnh táo lại để túi xách xuống xoay người đi
vào phòng tắm, trước tiên kệ chuyện Âu Dương Lãnh đi đã, cô muốn tắm, hi vọng lúc đang tắm có thể hiểu rõ hành động của Âu Dương Lãnh, hành động của anh nhìn chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.
Cô nằm trong bồn tắm, vừa
tắm vừa suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào hiểu rõ ý của Âu
Dương Lãnh được, nên cô không nghĩ thêm, chỉ cần Âu Dương Lãnh không có ý định chỉnh cô thì mặc kệ anh ta.
Vu Thiện tắm xong mặc áo choàng tắm bước ra, lúc đi ra cửa thì bắt gặp ánh mắt tà mị của Âu Dương Lãnh
nhất thời cơ thể cơ cứng ngắc đứng im, kinh ngạc mở to mắt nhìn vẻ mặt
bình tĩnh của anh.
Anh ta đi vào từ lúc nào? Rõ ràng cô đã khóa
cửa cơ mà! “Sao lại đứng ở cửa?” Âu Dương Lãnh thân mật lôi kéo cô đi
tới mép giường, mới vừa tắm xong cơ thể sẽ lạnh, cô không biết chăm sóc
mình à?
Vu Thiện để mặc anh lôi kéo, bị anh xuất hiện bất thình
lình dọa sợ quên cả phản ứng, cho đến khi bàn tay lạnh như băng của anh
tiếp xúc làn da ấm áp của cô, mới làm cô tỉnh táo lại!
“Sao anh ở đây?” Vu Thiện lấy lại giọng, thân thể cứng ngắc muốn hất tay anh ra, ở đây khi thời gian đã muộn như vậy, Âu Dương Lãnh muốn làm gì?
“Chỗ của em đương nhiên là có tôi.” Âu Dương Lãnh rất tự nhiên nói, không để ý cô giãy dụa, kiên quyết nhưng không mất phần dịu dàng lôi kéo cô ngồi lên giường, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, anh kéo máy sấy tóc
trong ngăn kéo, sấy tóc giúp cô.
“Nhưng….” Đây là phòng của cô
mà, còn bây giờ hành động của anh làm như hai người có quan hệ rất tốt,
những chuyện trước đó chẳng lẽ mình bị ảo giác!
“Không nhưng nhị
gì hết!” Âu Dương Lãnh vừa sấy tóc cho cô vừa cắt ngang lời cô, ánh mắt
dịu dàng biến thành nghiêm nghị, Vu Thiện ngoan ngoãn ngậm miệng, lại
chọc anh ta rồi.
Vu Thiện bĩu môi, người này làm sao vậy, anh ta
vô cớ xuất hiện trong phòng mình đương nhiên cô có ý kiến, không phải
hai người vẫn luôn ngủ riêng à!
“Sau này chúng ta ngủ cùng nhau.” Dường như Âu Dương Lãnh biết suy nghĩ của Vu Thiện, anh dịu dàng nói
với Vu Thiện, vẻ mặt bất mãn của cô khiến sắc mặt anh dịu xuống, chính
là muốn cô như vậy, bộ dạng lúc trước cứ khúm núm không đáng yêu chút
nào.
Còn anh không nghĩ rằng vẻ mặt không đáng yêu đó, anh quên
mất đó chính là do bản thân anh tạo thành! Không thể trách Vu Thiện
được! Bây giờ Vu Thiện vẫn rất đề phòng Âu Dương Lãnh.
“Không…
Không thể!” Vu Thiện bật nhảy dựng lên, không để ý Âu Dương Lãnh đang
sấy tóc cho mình, kiên quyết kháng nghị. “Tôi… Tôi có thói quen ngủ một
mình, hơn nữa đây là phòng của tôi.” Cô giải thích ý tứ rất rõ ràng,
tròng mắt nhìn vào vẻ mặt bắt đầu căng cứng của Âu Dương Lãnh.
“Đừng quên đây là nhà Âu Dương! Em là phụ nữ của tôi, dĩ nhiên phải ngủ cùng
nhau!” Âu Dương Lãnh ngồi xuống, tiếp tục công việc còn dang dở, cô thế
mà không muốn ngủ cùng mình như vậy ư?
“Thế nhưng phòng tôi là
phòng đơn.” Mặc dù cho phần sợ dáng vẻ Âu Dương Lãnh lúc này, nhưng Vu
Thiện vẫn kiên quyết tỏ ý của mình, ngay lập tức cảm nhận hơi thở Âu
Dương Lãnh trầm xuống, hỏng rồi!
“Xem ra hôm nay tôi quá nuông
chiều em! Để em chất vấn lời tôi nói!” Giọng nói như từ địa ngục khiến
Vu Thiện biết mình đã hoàn toàn chọc giận Âu Dương Lãnh, nhưng cô sẽ
không thỏa hiệp, nếu để Âu Dương Lãnh ở trong phòng mình, thì không gian thuộc về mình sẽ không còn.
“Tôi chỉ nói thật!” Thái độ của Vu
Thiện cũng rất cứng rắn, phát huy đầy đủ điệu bộ không sợ cường quyền
của mình, đáng tiếc cô quên mất Âu Dương Lãnh là người như thế nào, nhất định tối nay cô phải chịu khổ rồi.
Âu Dương Lãnh không nói lời
nào, thả máy sấy trong tay xuống, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, từng bước đi tới bên Vu Thiện, người phụ nữ này thế mà chặn ý tốt của mình, là thái độ
hôm nay của mình làm cô cho rằng mình nuông chiều cô ư?
Người phụ nữ này đúng là thiếu dạy dỗ! Vu Thiện đã không còn đường lui, cô vốn
ngồi trên giường, giờ phút này như chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ, cảnh giác
nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh tiến đến gần.
“Anh đừng tới đây.”
Giờ phút này Vu Thiện biết mình hoàn toàn chọc giận anh, hơn nữa bây giờ màu mắt anh rất nguy hiểm khiến cô biết anh muốn làm gì rồi.
“Em đã nói là em nói thật, vậy chúng ta thử xem, em nói thật như thế nào!”
Nói xong, cô sợ hãi hét toáng lên, anh đẩy ngã Vu Thiện xuống giường,
gương mặt tuấn tú áp sát vào cô!
“Không thể!” Vu Thiện cố gắng
giùng giằng, Âu Dương Lãnh này điên rồi! Cô không muốn nói chuyện với Âu Dương Lãnh kiểu như thế này!
“Đừng từ chối tôi! Em cũng muốn.”
Âu Dương Lãnh hôn lên miệng nhỏ xinh của cô, từ chối nghe lời khước từ
hoan ái của cô, lửa dục thiêu đốt cả ngày cần cô tới hạ hỏa!
Lời
anh nói không sai, thân thể cô cũng muốn, những lời này khiến trái tim
cô nổ tung, vốn động tác kháng cự lại biến thành nghênh hợp, chỉ vì Âu
Dương Lãnh biết các điểm mẫn cảm trên người cô, sờ tới sờ lui đốt lửa.
Âu Dương Lãnh vẫn luôn cho rằng Vu Thiện không thích làm cùng mình, nhưng
anh hiểu từ chối kiểu đó chỉ khiến anh càng muốn dùng sức mạnh để nhận
được thái độ tốt của cô, hôm nay thái độ dịu dàng đều không thể làm tan
biến cảm giác bất an của cô, khiến anh thất bại.
“Nói em là của tôi!” Mỗi một động tác anh đều cố ý, làm Vu Thiện không cách nào từ chối.
“Tôi… Là của anh…” Vừa mới bắt đầu Vu Thiện không chịu nói, đáng tiếc không
chống lại sự bá đạo của anh, chỉ có thể thỉnh thoảng nói, cầu xin Âu
Dương Lãnh: “Đủ rồi….”
“Không đủ, nói em là của tôi!” Âu Dương
Lãnh hài lòng với lời cô nói, Vu Thiện như vậy anh mới thích, mỗi một
mặt đều là kiệt tác của anh!
“…..” Vu Thiện hờn tủi nhìn chằm
chằm anh, từ chối nói mấy câu như thế, lời như vậy chả có chút ý nghĩa
nào cả! Cô ngập ngừng lại hại cô, cảm giác lực bên hông tăng lên!