“Mợ chủ, cô làm sao vậy?” Khi Vu Thiện chân
thấp chân cao trở lại nhà Âu Dương, thím Lan kinh ngạc đi tới bên cô, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa.
“Không có gì, không cẩn thận bị
trặc chân ạ.” Vu Thiện ngồi xuống nhìn chân trần của mình nói, chân mình đã sưng lên, khó trách đau như vậy.
“Mợ chủ chờ chút, thím Lan đi lấy hòm thuốc tới.” Sao lại không cẩn thận vậy? Thím Lan đau lòng đi ra ngoài.
“Người đàn ông kia là ai?” Thình lình một giọng nói lạnh lùng vang lên, Vu
Thiện nghe thấy tiếng lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói,
thấy cả người Âu Dương Lãnh đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt nóng rực tựa
như muốn ăn thịt người, âm u đáng sợ, anh ta sao vậy?
“Người đàn
ông kia là ai?” Âu Dương Lãnh mang theo hơi thở lạnh lùng đi tới trước
mặt Vu Thiện, gương mặt tuấn tú như muốn nổi cơn phong ba, khiến Vu
Thiện không nhịn được rùng mình.
“Anh muốn nói gì?” Vu Thiện
không hiểu vì sao Âu Dương Lãnh tức giận, người trong miệng anh ta nói
là ai? Mình lại chọc giận anh ta lúc nào, cô không thích Âu Dương Lãnh
giống như một người chồng bắt gian tại trận như vậy.
“Còn giả bộ? Vu Thiện, đừng đùa bỡn trước mặt tôi, em không đủ tư cách!” Anh từ trên cao nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Vu Thiện, cuộn chặt hai tay, rất sợ mình
kích động bóp chết Vu Thiện! Hình ảnh bọn họ ôm nhau vừa rồi thấm sâu
vào trong đầu óc anh, người đàn ông kia anh chỉ thấy phía đằng sau.
“Tôi không biết anh ta.” Thì ra anh ta nói người đàn ông vừa nãy, thật sự
không giải thích được, trước mặt Âu Dương Lãnh lại càng không biết giải
thích thế nào, cô cũng không biết người đàn ông đó là ai: “Ồ, sao anh
biết?”
“Em không biết?” Âu Dương Lãnh bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của cô, kích động nhìn cô: “Đừng tưởng rằng giả vờ như không biết thì tôi
không có cách nào để biết hắn ta là ai, còn nữa, sau này đừng để tôi bắt gặp các người ở chung một chỗ.”
“Anh nói gì vậy hả?” Vu Thiện khó hiểu nhìn anh, đây là anh ta đang cảnh cáo mình ư?
“Mợ chủ, thuốc tới.” Thím Lan xuất hiện phá vỡ bầu không khí căng thẳng lúc này, Vu Thiện quay đầu đi chỗ khác không nói một câu, còn Âu Dương Lãnh đi thẳng ra ngoài. Thím Lan bước tới bên Vu Thiện, bôi thuốc giúp cô.
Vu Thiện nhịn cơn đau truyền tới, cắn răng chịu đựng, Âu Dương Lãnh còn
đứng bên cạnh nhìn mình, cô không thể để biểu tình đau đớn của mình rơi
vào tầm mắt anh ta được.
“Mợ chủ, cần đi khám bác sĩ không?” Thím Lan không phải không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng hiện tại,
nghĩ thầm có phải mợ chủ lại chọc giận cậu chủ rồi không? Không phải lúc nãy cậu chủ còn kích động chạy ra ngoài cùng mợ chủ chạy bộ ư? Sao lại
về một mình?
“Không sao, cháu muốn ăn sáng.” Vu Thiện bỏ qua tầm
nhìn Âu Dương Lãnh đánh thẳng về phía mình, mặc dù không thoải mái nhưng cô chọn cách coi thường.
“Được rồi, mợ chủ cẩn thận.” Thím Lan
đầy săn sóc đỡ Vu Thiện đứng dậy đi tới bàn ngồi xuống, nói với Âu Dương Lãnh đứng bên cửa sổ: “Cậu chủ, ăn sáng.”
Vu Thiện chậm rãi ăn
đồ ăn trước mặt mình, tại sao Âu Dương Lãnh biết sự tồn tài của người
đàn ông lúc nãy? Chẳng lẽ anh ta theo dõi mình?
Âu Dương Lãnh
ngồi đối diện Vu Thiện, âm trầm nhìn chằm chằm cô, đây là Vu Thiện sao?
Học được cách ngụy trang rồi? Hay là người đàn ông kia dạy cô? Nghĩ đến
hình ảnh hai người ôm nhau đó, lửa giận đố kỵ đang thiêu đốt trái tim
anh.
“Cậu chủ, bữa sáng đây.”
Thím Lan bưng một chén cháo
cho Âu Dương Lãnh, không hiểu cậu chủ đang tức giận việc gì, bà cũng
không dám hỏi, hình như là nhằm vào mợ chủ?
Dưới ánh mắt nhìn như vậy của Âu Dương Lãnh, Vu Thiện cảm thấy cháo thay đổi mùi vị, khó có
thể nuốt xuống, mình cần gì quan tâm tới phản ứng của Âu Dương Lãnh.
Lúc này Âu Dương Lãnh cũng không để ý tới thím Lan, từ nãy tới giờ mãi quan sát Vu Thiện giống như là lần đầu tiên quen biết cô, khiến Vu Thiện
không thể không dừng động tác ăn lại: “Nói cho anh biết, tôi thật sự
không biết người đàn ông đó là ai.”
Chỉ có bao nhiêu đó thôi, cô không hiểu vì sao mình lại muốn giải thích với anh ta.
“Ai mà biết được?” Âu Dương Lãnh kinh ngạc nghe Vu Thiện lặp lại một lần
nữa, nhưng anh từ chối tin tưởng, nếu như không biết sao lại ôm nhau?
“Mặc kệ anh.”
Vu Thiện để bát đũa xuống, dưới không khí như vậy mà ăn được mới là lạ,
cái tên Âu Dương Lãnh này xảy ra chuyện gì vậy? Sáng sớm đã nổi điên.
“Đi.”
Âu Dương Lãnh thấy cô để đũa xuống, chứng tỏ cô no rồi, đi tới bên cạnh cô kéo cô từ ghế đứng lên, ôm chặt eo cô: “Em không nói, tôi cũng có thể
điều tra ra được.” Anh nói bên tai cô, dưới vẻ mặt kinh ngạc của thím
Lan lái xe rời khỏi nhà Âu Dương, chạy tới cửa hàng Thượng Quan Thanh.
“Khó hiểu!” Vu Thiện trừng mắt nhìn Âu Dương Lãnh ngồi ở ghế tài xế, chẳng
biết người này xảy ra chuyện gì, dám nghĩ rằng cô…. ở bên ngoài, trời
mới biết cô thật sự không biết người đàn ông kia là ai!
Vẻ mặt Âu Dương Lãnh cứng ngắc lái xe, gương mặt tuấn tú âm trầm không có dấu
hiệu thả lỏng, không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, anh cũng từ chối
suy nghĩ thêm, chỉ biết lửa giận trong lòng mình thiêu đốt vô cùng mãnh
liệt.
“Két.” Xe chạy tới chỗ Vu Thiện làm việc, Âu Dương Lãnh
thắng gấp một cái, xe khó tin dừng ở vị trí đúng làn đường, Vu Thiện bị
xe đột ngột thắng gấp khiến người nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa
đụng vào kính chắn gió.
“Anh cẩn thận một chút chứ.” Vu Thiện
không nhịn được oán trách, lái xe kiểu này rất dễ đụng xe, cô vỗ vỗ trái tim hoảng sợ của mình, trấn an trong lòng đang bị hoảng sợ.
Âu
Dương Lãnh nghiêng mắt liếc thấy phản ứng của cô, nhìn miệng cô khẽ mấp
máy khiến trái tim đập mạnh, đột nhiên đưa tay ra kéo Vu Thiện lại gần,
sau đó hôn cô dưới sự kinh ngạc của cô.
Nụ hôn này tới vội vàng,
Vu Thiện không chút nào phòng bị, thân thể nghiêng lệch dựa vào trên
người Âu Dương Lãnh, cơ thể Âu Dương Lãnh mang hương thơm mát sạch sẽ
thoáng chốc ùa vào mũi cô, cô cả kinh, vội vùng vẫy!
Âu Dương
Lãnh hôn cô kịch liệt, không buông tha mỗi một góc nhỏ trong miệng cô,
thỉnh thoảng cắn nhẹ khiến cô không nhịn được cũng phát ra tiếng, không
để ý tới cô kịch liệt phản kháng, chỉ biết muốn chiếm đoạt sự ngọt ngào
của cô.
Lâu, lâu đến mức Vu Thiện cho là Âu Dương lãnh muốn giết
chết mình, cô hít thở không thông, gương mặt đỏ bừng, thầm nghĩ, chết
bằng cách như vậy sợ rằng mình là người đầu tiên.
Cuối cùng Âu
Dương Lãnh cũng buông cô ra, hơi thở hai người phập phồng ôm nhau, chẳng ai lên tiếng, Vu Thiện hít thở từng ngụm một, thật vất vả mới có được
ô-xy khiến đầu óc cô trống rỗng.
Âu Dương Lãnh nhìn gương mặt đỏ
ửng của cô, thở dốc khe khẽ, còn có đường cong cơ thể cô dán chặt vào
người mình, khiến trong người anh nôn nao, đáng chết.
Vu Thiện
qua cơn tức giận vội vàng đẩy anh ra, thừa dịp Âu Dương Lãnh ngẩn người
đẩy cửa xe, chạy nhanh như làn khói vào trong cửa hàng, kiểu đó giống
như chạy trối chết!
Khóe miệng Âu Dương Lãnh dần nhếch lên, vẻ
mặt có sự cưng chiều khó có thể phát hiện ra, Vu Thiện lại có một mặt
đáng yêu như vậy khiến trái tim lạnh giá của anh xuất hiện vết nứt, ngồi một mình trong xe một lúc rồi mới lái xe rời đi.
Vu Thiện đứng
trong cửa hàng nhìn Âu Dương Lãnh chạy xe đi, đưa tay vỗ gò má mình, tại sao mình có vẻ mặt say mê trước mặt Âu Dương Lãnh chứ? Đây là điều
không được phép.