Hôm nay là ngày tổng
giám đốc tập đoàn Âu Dương và cô Vu kết hôn, xôn xao khắp thành phố, rất nhiều phóng viên truyền thông sắp xếp chuẩn bị muốn phỏng vấn. Còn Vu
Thiện nghỉ ngơi trong phòng trang điểm cô dâu, cô có vẻ hơi mệt mỏi nằm
trên ghế, mặc cho chuyên viên trang điểm tô vẽ thứ gì đó lên mặt cô,
trong lòng vô cùng phiền muộn, qua hôm nay, mình chính là một thành viên của nhà Âu Dương, không nói ra được có cảm giác gì.
Âu Dương Lãnh đứng bên ngoài nói chuyện phiếm với mấy anh em. Không chút
nào để ý đến thím Lan ở bên cạnh gấp gáp đến độ xoay vòng vòng. Mặc dù
hôm hay là ngày quan trọng nhất của anh, nhưng tâm tình anh chẳng có
chút nào căng thẳng, giống như hôm nay mình không phải là nhân vật
chính.
“Cậu chủ à, hôn lễ sắp bắt đầu, cậu đi thay quần áo đi.”
Thím Lan lại giục anh lần nữa, khách khứa đã đến nhiều như vậy, còn cụ
ông cũng đã tới, sao cậu chủ vẫn còn bình tĩnh như vậy.
“Thím
Lan, bà gấp cái gì? Không phải Lãnh đã ở đây sao?” Nguyên Minh nhìn thím Lan nói giỡn, lại bị thím Lan trừng mắt khinh thường, nước mắt giàn dụa ngã vật xuống đất.
“Chính là các cậu dạy hư cậu chủ, lúc nào rồi mà còn cố đùa giỡn.” Thím Lan không nhìn mấy chàng trai kia nữa, trực
tiếp lôi Âu Dương Lãnh đi.
“Thím Lan, bà khẩn trương gì chứ, chờ
lúc sắp bắt đầu, tôi tự nhiên đi mà.” Dĩ nhiên Âu Dương Lãnh biết ý của
thím Lan, nhưng anh tự có chừng mực.
“Cậu chủ, cô Vu là một cô gái rất tốt, chớ phụ lòng cô ấy.” Thím Lan tình ý sâu xa nói, hi vọng cậu chủ hiểu rõ ý của mình.
“Hôn lễ bắt đầu, tôi đi.” Âu Dương Lãnh không nghe lời thím Lan, đi thẳng
tới hội trường hôn lễ, còn mấy anh em thấy anh có bộ dạng này của anh
cũng rối rít đi theo, bọn họ không có hứng thú chơi đùa tiếp.
Thím Lan nhìn bóng dáng cậu chủ, biết cậu chủ lại nhớ tới người đã bỏ lại
cậu chủ mà đi, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng hi vọng cậu chủ hiểu, nếu
hai người ở cùng nhau yêu nhau, tương lai mới có hạnh phúc.
Tiến hành hôn lễ, dưới sự hướng dẫn của hoa đồng, Vu Thiện đi tới bên cạnh
Âu Dương Lãnh, cô có chút lo lắng vì người mẹ yêu nhất của cô không ở
bên cạnh, khiến cô có cảm giác mình giống như cây lục bình (Cây bèo).
Có mặt ở hôn lễ, ngoại trừ đàng nhà trai khá đông người thì bên nhà gái
chỉ có một vài người mà thôi, có vẻ vắng lạnh, nhất là mẹ kế bên nhà
gái, bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt khinh thường khiến tất cả khách
khứa có cái nhìn không mấy lạc quan về cuộc hôn nhân này.
Còn Vu Thiện sao lại không biết chứ, người đàn ông kia nhất định là không muốn xuất hiện, cảm thấy mình mất mặt xấu hổ. Còn hai người thừa kế của Vu
thị càng không thèm tới, nếu như không phải sợ bị người khác chê người,
sợ rằng ngay cả Đinh Hoa cũng không muốn xuất hiện!
Hôn lễ nhanh
chóng kết thúc, không cho phóng viên truyền thông cơ hội phỏng vấn, Âu
Dương Lãnh mang theo vợ mới cưới lên xe rời khỏi hiện trường hôn lễ, để
Âu Dương Thiên và Âu Dương Văn, Hắc Mộc ở lại giải quyết hậu quả.
Vu Thiện khó chịu bất an ngồi bên cạnh Âu Dương Lãnh, cảm giác giống như
Âu Dương Lãnh đèn né việc gì đó, tất cả chuyện tối hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. Tối qua Âu Dương Lãnh mang mình về nhà, sau đó ném
mình ở lại nhà họ Âu dương rồi biến mất, nếu như không phải hôm nay là
ngày kết hôn, chắc anh ta cũng sẽ không xuất hiện.
“Xuống xe.”
Giọng lạnh lùng của Âu Dương Lãnh vang lên bên tai Vu Thiện, khiến cô
nhíu chặt mày, sau đó cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, đến nhà Âu Dương
rồi?
Đợi sau khi cô xuống xe, Âu Dương Lãnh không xuống mà nói
với Vu Thiện mặc áo cưới đứng bên ngoài xe: “Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe,
đừng có chạy lung tung.” Sau đó xe nhanh chóng vọt đi trước mặt cô, để
lại mình Vu Thiện đứng tại chỗ.
Vu Thiện sững sờ nhìn xe đi xa,
trong lòng không nói ra được có tư vị gì, đây chính là chồng của cô sao? Vừa kết hôn đã bỏ lại mình, Vu Thiện không biết lúc này lòng mình đã
đặt trên người Âu Dương Lãnh, cô cô đơn nhấc chân váy đi vào đại sảnh
nhà Âu Dương.
Vì thím Lan còn ở chỗ cưới, trong nhà không có một
ai, bây giờ trời còn chưa tối, một mình Vu Thiện giống như linh hồn đi
tới phòng của mình, thật là buồn cười, nói là kết hôn mà ngay cả phòng
cưới cũng không có!
Cởi váy rườm rà xuống, xả nước đầy bồn trong
phòng, cô tính tắm táp thư giãn cơ thể, dù sao hôm nay bận rộn cả một
ngày. Khắp thành phố mọi người đều nhìn cô chê cười, nhưng hôm nay Đinh
Hoa thật yên lặng, cô vốn tưởng rằng Đinh Hoa sẽ gây chuyện ồn ào.
Từ từ đắm chìm trong dòng nước trong suốt, nhắm mắt lại vùi lấp sự buồn
phiền trong mắt, qua hôm nay cô không còn là cô nữa, nhưng cô sợ Âu
Dương Lãnh, không biết sau nay anh ta sẽ như thế nào với mình.
“Reng reng.” Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô sợ hết hồn, mở mắt ra
nghe tiếng di động vang lên từ bên ngoài, là ai gọi điện cho mình? Điện
thoại này đã lâu không vang lên rồi.
Quên những việc này đi, điện thoại vang lên lâu như vậy nhất định là có chuyện tìm mình, Vu Thiện
nhanh chóng khoác áo tắm rồi đi ra. Khoảnh khắc bước ra lại thấy Âu
Dương Lãnh vốn đã đi ra ngoài, trong lòng cô lộp bộp, đứng ở cửa nhìn Âu Dương Lãnh không nhúc nhích, mặc cho điện thoại vang.
Âu Dương
Lãnh về nhà thì đi tới phòng Vu Thiện, nghe thấy trong phòng tắm truyền
tới tiếng nước chảy, biết cô ở trong đó, anh ngồi trên giường chờ cô đi
ra ngoài, lại nghe tiếng chuông điện đột nhiên vang lên, thấy cô vội
vàng đi ra, trong lòng nhất thời không thoải mái, là ai gọi điện cho cô?
“Còn không nghe điện thoại?” Âu Dương Lãnh tốt bụng nhắc nhở cô, thất mình
xuất hiện kinh ngạc như vậy sao? Hay là cô không muốn nhìn thấy mình?
Thoáng chốc khóe môi anh cười lạnh.
Vu Thiện thấy anh nhếch mép
cười, khóe mắt giật giật, vội vàng đi tới chỗ để điện thoại cầm điện
thoại lên xem, là Lam Ngọc gọi tới, anh ta gọi tới làm gì? Do dự một
lát, cô vẫn nghe máy: “A lô, tìm em có chuyện gì không?”