Đinh Hoa ngơ ngác không có phản ứng, chỉ nhìn về một điểm nào đó ở phía
trước, bộ dạng bây giờ dường như là đã bị giày vò một thời gian dài, Vu
Thiện biết mình không nên đồng cảm với bà ta.
“Hỏi đi, cái gì bà ta cũng sẽ nói.” Âu Dương Lãnh ý bảo Vu Thiện, hỏi Đinh Hoa tất cả những chuyện mà cô muốn biết.
“Dạ.” Vu Thiện gật đầu, mặc dù nghi ngờ bộ dạng của Đinh Hoa, nhưng cô lựa chọn không thèm để ý.
“Ảnh chụp là do bà bảo cháu gái bà đưa cho tôi sao?” Vu Thiện hỏi.
“Đúng, là tôi bảo nó đưa cho cô.” Đinh Hoa vô ý thức trả lời, bà ta hoàn toàn
không biết người trước mắt là ai, cho rằng là những người chỉ cần mình
không nói thật sẽ đánh bà ta, cho nên bà ta vội trả lời.
Lúc
trước khi bà ta đến chỗ này, còn tưởng rằng Cổ Minh nhất định sẽ nghĩ
cách cứu bà ta, nhưng nghênh đón bà ta là hành hung không dứt, còn có
ném bà ta vào phòng dưới hầm ngầm, đói bụng suốt ba ngày mới thả bà ta
ra.
Khi đó bà ta cố gắng phản kháng, nhưng đi tới đây, ngày nào
cũng bị người ta lôi ra, không đánh thì là mắng, còn không cho ăn cơm.
Dần dần bà ta mất hết sức phản kháng, ngày ngày ngây ngô dại khờ, biết trước hôm nay sẽ là một ngày thế nào.
“Chuyện trong tấm ảnh có thật không?” Vu Thiện lại hỏi, cô cảm thấy Đinh Hoa
rất không bình thường, lúc trả lời câu cô hỏi, đôi mắt bà ta không hề có tiêu cự, giống như là đang lẩm bẩm.
“Không phải, đó là do tôi
dùng máy tính ghép.” Đinh Hoa nói tiếp, “Tôi muốn diệt trừ người có thể
thân cận bên cạnh Vu Thành, người đầu tiên chính là Vu Thiện, cô ta
không thể ở đó, sẽ uy hiếp kế hoạch của tôi.”
“Vậy ảnh chụp gốc ở đâu?” Mặc dù đã đoán được sự thật về tấm ảnh chụp, nhưng chính tai nghe được, cô vẫn hận không thể xé nát Đinh Hoa, là bà ta khiến mình hận Âu
Dương Lãnh lâu như vậy!
“Khi đó tôi biết được viện điều dưỡng của Ninh Chân, đón nhận trị liệu tốt nhất, đây là một cơ hội cho tôi, chỉ
cần khiến Ninh Chân chết đi như vậy Vu thị chính là của tôi.” Đinh Hoa
nói tiếp.
“Cái gì?” Vu Thiện quả thực không thể tin vào điều mình nghe được, vì Vu thị mà Đinh Hoa đẩy mẹ vào chỗ chết!
“Ha ha ha, Ninh Chân chết thật rồi, bà ta chết rồi, Vu thị là của tôi! Là
của tôi!” Đinh Hoa đột nhiên cười to, tâm tình kích động, tựa như bà ta
nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Ninh Chân lúc chết: “May là có thế
thân xuất hiện, nếu không tôi rất khó không bị phát hiện, ha ha ha.”
Tựa như Đinh Hoa nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Lãnh, bà ta chỉ vào Âu Dương
Lãnh nói: “Ha ha, là cậu, là cậu xuất hiện để tôi có thể chụp được ảnh,
để Vu Thiện biết là cậu hại chết mẹ cô ta, như vậy các người có thể hận
nhau! Ha ha ha, kế hoạch của tôi rất hoàn hảo!”
“Cái gì?” Vu
Thiện vẫn không có cách nào lấy lại tinh thần, tất cả những chuyện này
đều là do Đinh Hoa làm? Đơn giản là vì Vu thị sao?
“Ha ha ha.”
Đinh Hoa điên cuồng cười không dứt, dường như đắm chìm trong ảo tưởng
của mình, trong đầu bà ta tự động hiện lên chuyện đã xảy ra trong một
năm nay, đột nhiên bà ta như tỉnh táo lại, “Các người, mày là Vu Thiện!”
Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện lùi lại phía sau vài bước, không để Đinh Hoa
điên cuồng làm Vu Thiện bị thương, người phụ nữ này điên rồi.
“Ha ha, tất cả những chuyện này đều là tao làm, ha ha ha!” Đinh Hoa cười
điên dại, bà ta biết rõ người trước mắt là ai, Vu Thiện và Âu Dương
Lãnh. Vừa rồi mình nhất định là nói mấy lời không nên nói, nhưng bà ta
không hối hận, bà ta vẫn luôn muốn nhìn vẻ mặt hối hận không thôi của Vu Thiện, nhất định vô cùng đặc sắc, quả nhiên đúng như vậy!
“Vì
sao? Vì sao bà lại đối xử với mẹ tôi như vậy! Bà làm hại bà ấy còn chưa
đủ thê thảm sao?” Vu Thiện chảy nước mắt, cô không thể nào tưởng tượng
hình ảnh mẹ bị ép chết, nhất định rất đau đớn khổ sở!
Trước kia
cô từng thử qua, cảm giác đón nhận cái chết thật sự rất đau đớn, dường
như Âu Dương Lãnh biết cô đang băn khoăn điều gì, đưa tay kéo vai cô,
lặng lẽ an ủi cô.
“Vì sao? Ha ha ha, hỏi rất hay!” Đinh Hoa lộ ra ánh mắt hung ác nhìn Vu Thiện, tựa như thấy được hình ảnh Ninh Chân,
“Đều là mày, nếu như không phải mày, qua nhiều năm như vậy, sao tao vẫn
không cách nào trở thành vợ hợp pháp của Vu Thành được!”
“Vì vậy
mà bà trả thù ba sao?” Vu Thiện oán trách, Đinh Hoa là người phụ nữ của
ba nhưng lại có người đàn ông khác ở bên ngoài, còn cố gắng mưu hại ba.
“Ha ha ha, trả thù? Đúng, là tao trả thù, ai bảo hắn đối xử với tao như
vậy! Thật vất vả đồng ý sửa lại di chúc, nhưng lại nhiều lần không muốn
sửa!”
“Bà vì lý do như vậy?” Vu Thiện trợn trừng mắt, cô thật sự không nghĩ tới, Đinh Hoa hận ba như vậy.
“Được rồi, giờ thăm tù đã hết rồi, phạm nhân phải về phòng.” Lính canh đi tới, thúc giục Đinh Hoa: “Đi thôi.”
“Không, tôi không đi! Cậu bỏ ra.” Đinh Hoa tỉnh táo lại, dường như ý thức được
nguy hiểm, bà ta không muốn bị bắt giam, như vậy mạng bà ta sắp không
giữ được.
Âu Dương Lãnh dắt Vu Thiện đi tới cửa, nhưng không ngờ
Đinh Hoa giống như điên rồi, xông thẳng về phía sau lưng Vu Thiện, vì
không ngờ Đinh Hoa có thể làm như vậy, Vu Thiện hung hăng bị đụng vào
vách tường phía trước.
“Đâm chết mày!”
“A!”
“Thiện
Nhi!” Âu Dương Lãnh hoảng sợ nhìn Vu Thiện bay thẳng vào tường, muốn kéo cô lại nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Vu Thiện bị đụng
ngã xuống đất.
Bịch, “A!” Đinh Hoa bị lính canh phía sau lấy dùi
cui điện dí trúng người, điện từ dùi cui lan tràn khắp người bà ta, lập
tức tia lửa bắn ra bốn phía, giật Đinh Hoa hôn mê, thân thể vô lực bị
lính canh kéo đi vào bên trong.
Đinh Hoa giống như chết, mặc kệ lính canh kéo.
“Thiện Nhi, em thấy sao rồi?” Âu Dương Lãnh ngồi xổm người xuống, kiểm tra cô, thấy hai mắt cô nhắm chặt, giống như bị xỉu.
“Thiện Nhi, em có bị thương chỗ nào không?” Âu Dương Lãnh vội vàng lắc lư cô, hi vọng cô có thể mở mắt nhìn anh.
“Lãnh, em đau bụng quá!” Trán Vu Thiện đầy mồ hôi, hai tay ôm bụng, cô cảm
giác bụng mình hình như xoắn lại, làm đau cô, cô sợ cục cưng xảy ra
chuyện.
“Không sao, bây giờ chúng ta đi bệnh viện.” Âu Dương Lãnh vội vàng ôm lấy cô đi ra cửa.
“Lãnh, đau quá, cục cưng sẽ không có việc gì chứ!” Bây giờ cô lo lắng cục
cưng, đây là đứa con cô vất vả mới có được, cô không muốn mất bé!
“Không sao, em phải cố gắng nhé!” Âu Dương Lãnh chạy đi, anh lo lắng trên trán đều mồ hôi, xông ra bên ngoài.
Hắc Tử thấy lão đại ôm phu nhân chạy ra, lập tức tiến lên: “Lão đại, làm sao vậy?”
“Đi bệnh viện, nhanh!”
“Dạ.” Hắc Mộc lập tức mở cửa xe để Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện đi vào, còn Hắc Tử lập tức khởi động xe chạy về phía bệnh viện.
“Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện gì?” Vừa đi vào bình thường, sao lại thành như vậy?
“Thiện Nhi, bây giờ thế nào?” Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện vào trong ngực, lo
lắng hỏi, mồ hôi trên trán anh chảy xuống mặt Vu Thiện.
“Em không sao, đừng lo lắng.” Vu Thiện cảm giác trên mặt ẩm ướt, ngẩng đầu thì
nhìn thấy trán Âu Dương Lãnh đầy mồ hôi, cô biết Âu Dương Lãnh nhất định rất lo lắng cho mình, cho nên cô cố gắng không đến xỉa bụng đau đớn, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Lái nhanh một chút.” Âu Dương Lãnh thấy cô nhịn đau, biết cô không muốn để mình lo lắng,trong lòng anh càng bất an.
“Lão đại, rất nhanh sẽ tới.” Hắc Tử tăng tốc, xe chạy về phía bệnh viện như tên bắn. lê quý đônn
Trước đó đã gọi điện thoại, xe vừa tới cổng bệnh viện thì xe cấp cứu đang
đợi, Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện đặt trên giường bệnh, lập tức y tá và bác sĩ đẩy giường đi.
Lúc này, Vu Thiện đã đau đến mất ý thức, sắc
mặt cô trắng bệch, đau đớn khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, Âu Dương Lãnh
nhìn cô nhưng lại không giúp được cô.
Vu Thiện được đẩy vào phòng cấp cứu, đám người Âu Dương Lãnh bị y tá chặn bên ngoài, không cho họ đi vào.
Tình hình bên trong hoàn toàn không nhìn thấy, Âu Dương Lãnh đứng trước cửa
phòng cấp cứu, không ngừng nhìn xung quanh, nhưng làm như vậy vẫn không
cách nào tiêu tan lo lắng trong lòng mình.
Anh rất hối hận không
để ý tới tình hình của Đinh Hoa, nếu như anh kịp thời phát hiện động tác của Đinh Hoa, thì Vu Thiện cũng sẽ không bị đụng ngã.
“Lão đại, phu nhân sẽ không có chuyện gì.”
“Tổng giám đốc, phu nhân nhất định sẽ không sao.” Hai anh em không biết an ủi Âu Dương Lãnh đang lo lắng thế nào, đành phải nói mấy câu vô dụng như
vậy.
“Dặn cấp dưới, phải khiến Đinh Hoa vĩnh viễn không thể trở
mình.” Âu Dương Lãnh lạnh lẽo nói, anh muốn Đinh Hoa phải chịu cái giá
đau đớn thê thảm hơn Vu Thiện phải nhận, dám đụng ngã Vu Thiện ngay
trước mặt anh, thì phải có dũng khí đón nhận! Cho dù có Cổ Minh hậu
thuẫn thì sao chứ!
“Là Đinh Hoa làm?” Hắc Tử phẫn nộ nói, anh ta
đã sớm nghĩ đến, vừa rồi bọn họ từ bên trong đi ra, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đinh Hoa.
“Người phụ nữ này có gan báo rồi, dám làm ra chuyện như vậy, tổng giám đốc, chuyện này cứ giao cho em!” Hắc
Mộc tàn ác nói, đừng tưởng anh ta bình thường đi theo Âu Dương Lãnh,
chuyện hắc đạo không mấy quan tâm, nhưng làm ra chuyện tuyệt đối còn
hung ác hơn Hắc Tử.
“Ừ, bất kể là ai cũng không thể nương tay.” Hắc Tử bồi thêm một câu, hai anh em đều lộ ra ánh mắt khát máu.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, quản gia đẩy Vu Thành đi vào, mặc dù ông đã khá
hơn nhiều nhưng vẫn còn cần dùng xe lăn để đi lại, lúc chiều nghe tin Vu Thiện thăm Đinh Hoa xong sau đó xảy ra chuyện, ông lập tức đi tới bệnh
viện, Đinh Hoa này đến bây giờ còn mơ mộng hão huyền hại con gái ông!
“Thiện Nhi đâu? Nó làm sao vậy?” Vu Thành còn chưa kịp đi tới trước mặt Âu
Dương Lãnh đã kích động lớn tiếng kêu lên, sao con gái ông tai vạ nhiều
như vậy?
“Cô ấy vẫn còn ở bên trong.” Âu Dương Lãnh thấp giọng
nói, dáng vẻ anh như trải qua tai nạn chưa từng gặp, chán chường, thân
thể dựa vào tường phòng cấp cứu, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn quanh, ánh mắt anh đầy tơ máu, nhìn ra anh rất lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì?” Vu Thành nhìn Âu Dương Lãnh đầy trách móc, “Con chăm sóc nó kiểu gì
vậy? Biết nó mang thai, sao có thể tới chỗ nguy hiểm như vậy!”
“Thật xin lỗi, là con sơ ý.”
“Lão đại/tổng giám đốc!” Hắc Tử và Hắc Mộc đồng thời hô to, chuyện này không liên quan tới tổng giám đốc/lão đại mà, ai biết Đinh Hoa đột nhiên nổi
điên chứ.
“Đừng nói nữa, là tôi không tốt.” Âu Dương Lãnh ngăn
bọn Hắc Tử lên tiếng, áy náy nhìn Vu Thành: “Là con không chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Nếu như có thể làm lại, anh nhất định sẽ không sơ ý như vậy!
“Hừ, bây giờ nói những lời này thì làm được gì!” Vu Thành rất không vui, Âu
Dương Lãnh từng thề nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó, nhưng mới chưa
được hai ngày đã xảy ra chuyện như vậy!
“Ai là người nhà bệnh nhân?” Bác sĩ mở cửa đi ra, nhìn hai người đang nói chuyện ở hành lang, hỏi.
“Tôi là chồng cô ấy!”
“Bác sĩ, con gái tôi làm sao vậy?” Hai người đều tranh nhau nói.
“Cô ấy không sao, may là đưa tới bệnh viện kịp thời, bây giờ phải đưa trở về phòng bệnh.” Bác sĩ nói xong liền đi vào.
“Cô ấy không việc gì, thật tốt quá.” Âu Dương Lãnh nghe bác sĩ nói xong, lo lắng trong lòng cả ngày mới hạ xuống, may mắn là không sao.
“Hừ, một khi Thiện Nhi không sao, ta đưa nó về.” Vu Thành không nhìn Âu
Dương Lãnh, thấy Vu Thiện hôn mê bị đẩy ra, ý bảo quản gia sau lưng đưa
ông đi theo Vu Thiện.
“Lão đại, anh không đi cùng à?” Hắc Tử lo lắng hỏi, Vu Thành đây là có ý gì? Muốn chia rẽ lão đại và phu nhân sao?
“Để ông ấy đi, ông ấy muốn ở chung với Thiện Nhi một thời gian, dù sao giữa hai ba con họ từ trước tới tới giờ cũng từng nói chuyện nhiều.” Vừa
đúng lúc có chuyện của Đinh Hoa, ông muốn thân mật một chút.
“Tổng giám đốc là muốn tiêu diệt Đinh Hoa sao?” Hắc Mộc có phần hiểu suy nghĩ Âu Dương Lãnh.
“Nhưng Đinh Hoa cũng đã ở trong tù rồi, còn cần lão đại đích thân ra tay?” Hắc Tử không hiểu mấy.
“Đều nói cậu ngốc, không có ai làm chỗ dựa sau lưng, Đinh Hoa có thể làm ra
được sao?” Hắc Mộc đưa tay gõ đầu Hắc Tử một cái, cười anh ta ngốc.
“Đừng gõ em! Ai là bàn tay đen đứng phía sau?” Hắc Tử tiếp tục tự hỏi chuyện
mình muốn biết, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Âu Dương Lãnh, Hắc Tử
và Hắc Mộc đuổi sát theo, lão đại/tổng giám đốc nhất định là đi gặp phu
nhân.
Vu Thiện rất yếu, cho nên trong phòng cấp cứu cô đã ngủ
rồi, vẻ mặt tái nhợt, Vu Thành thấy đau lòng không thôi, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện, yêu thương vỗ về.