“Đi thôi, chờ một tuần nữa em sẽ
biết.” Âu Dương Lãnh cũng không muốn cho cô biết sớm như vậy, thế thì
mất đi sự thần bí. Anh ôm cô đi tới thang máy, dọc đường đi nhân viên Vu thị ào ào xuất hiện, mỉm cười hành lễ với Vu Thiện, bọn họ đều mong chờ Vu Thiện có thể tiếp nhận Vu thị, vì bọn họ chịu đựng hai anh em Vu
Long Vu Hổ đủ rồi. lequydonn
“Nhưng em muốn biết mà.” Vu Thiện gật đầu với từng người một rồi bị kéo vào thang máy, tò mò hỏi, sao giờ không cho cô biết.
“Đi thôi, Thiện Nhi, sẽ nhanh công bố, không dễ chơi đâu.” Âu Dương Lãnh
vẫn không chịu nói cho cô biết khiến Vu Thiện rất tức giận, nhưng nghĩ
lại thì hết giận, nếu như mẹ có thể tin anh, vì sao mình lại không?
“Dạ, em tin anh.” Vu Thiện nở nụ cười sáng lạn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay
Âu Dương Lãnh, tràn đầy vẻ mình tin tưởng anh, bỏ qua chuyện mẹ mất thì
Âu Dương Lãnh thật sự là một người đàn ông tốt, nêu đúng như trong thư
mẹ viết, thì chuyện mẹ mất đáng ngờ quá.
“Thiện Nhi!” Cô thay đổi khiến Âu Dương Lãnh vừa mừng vừa lo, rốt cuộc cô cũng chịu tin! Tay anh nắm chặt tay cô, kích động muốn nhét Vu Thiện vào trong xương cốt mình.
“Đừng như vậy, đây đang là Vu thị!” Vu Thiện bị ôm chặt cứng, thiếu chút nữa
không thể hô hấp, cái tên Âu Dương Lãnh kích động như vậy làm gì chứ!
“Thiện Nhi, đồng ý với anh, từ nay về sau sẽ không rời khỏi anh.” Nhân cơ hội
này Âu Dương Lãnh yêu cầu Vu Thiện hứa hẹn, cho dù địa điểm không thích
hợp.
“Được, em đồng ý với anh!” Vu Thiện trịnh trọng cam kết, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô bắt đầu hiểu được người đàn ông này.
Bốn người trở về nhà Âu Dương, Vu Thiện cảm khái nhìn cổng chính, ngày đó
sau khi rời đi đến giờ đã qua hai tháng rồi, không biết thím Lan thế
nào!
“Cậu chủ, mợ chủ, các người đã về!” Thím Lan và mấy người
giúp việc nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở cổng chính, lập tức ra nghênh
đón, trong mắt thím Lan có nước mắt, lẩm bẩm nói: “Cậu chủ, cậu không
sao chứ, mợ chủ nữa?”
“Thím Lan, bọn cháu không sao.” Vu Thiện biết chuyện bị tấn công làm thím Lan lo lắng nên an ủi thím Lan.
“Thím Lan, để thím lo lắng rồi.” Âu Dương Lãnh rất ít khi nói lời tình cảm
như vậy, bộ dạng không được tự nhiên chọc Vu Thiện cười ha ha.
“Được, Thiện Nhi dám cười anh?” Âu Dương Lãnh giả vờ tức giận, đáng tiếc nụ
cười trên mặt bán đứng anh, ra vẻ muốn trừng phạt Vu Thiện, anh đuổi
theo cô, Hắc Tử và Hắc Mộc phía sau cười rộ lên, hình ảnh vui vẻ hòa
thuận khiến thím Lan rất vui mừng.
“Cậu chủ, ăn cơm trước đã.”
Thím Lan lau nước mắt, bà rất cao hứng, nói rồi kéo Vu Thiện vào trong
phòng, Âu Dương Lãnh đi theo phía sau, Hắc Mộc và Hắc Tử cũng theo anh
đi vào.
Xa nhà Âu Dương hai tháng, chẳng có gì khác so với trước
khi đi, trong đầu nhớ lại mọi thứ khi mình ở đây, cảm giác này thật sự
rất nhớ nhung, bất kể là chuyện gì, cô đều đã trải qua.
Sau khi
cơm nước xong thím Lan và Hắc Tử cùng Hắc Mộc rời đi, từng người đi nghỉ ngơi để lại không gian cho hai người, Âu Dương Lãnh dắt Vu Thiện trở về phòng anh, nhiệt tình ôm lấy cô, môi mỏng muốn hôn cô.
“Đợi… Đợi lát.” Vu Thiện ngăn cản, trong lòng hoài nghi đàn ông đều là động vật động dục, còn có tâm tư làm chuyện này!
“Vì sao không được?” Âu Dương Lãnh rất tủi thân, thời gian này cô lạnh nhạt với mình.
“Lãnh, anh không nên như vậy!” Hôm nay Âu Dương Lãnh thay đổi rất nhiều, lúc ở Vu thị đã thay đổi thành một người khác, còn bây giờ Âu Dương Lãnh càng thêm trẻ con.
“Thiện Nhi, vì đứa bé, cho anh.” Âu Dương Lãnh
tiếp tục làm nũng, bộ dạng anh tuấn cao lớn nên buồn cười không thể tả,
khiến Vu Thiện bật cười “Ha ha.”
“Lãnh, đáng yêu quá.” Vu Thiện thoải mái cười, nhìn người đàn ông làm nũng trước mắt, mệt cho anh làm mà không thấy ngại.
“Dạ.” Vu Thiện gật đầu, cô thích Âu Dương Lãnh thay đổi như vậy, hơn nữa hôm
nay anh cho mình ngạc nhiên lớn như thế. Hai tay cô trèo lên vai anh, cả người tựa hẳn vào trong ngực Âu Dương Lãnh, ý tứ của cô cực kỳ rõ ràng.
“Thiện Nhi giỏi quá!” Âu Dương Lãnh lớn tiếng reo lên, ôm lấy Vu Thiện đi vào
giường lớn, có lẽ trước kia anh làm sai rất nhiều, nhưng giờ phút này
cảm ơn Vu Thiện tốt bụng.
*******
“Sao con vô dụng như
vậy? Thế mà để cô gái đê tiện kia nhận được sự ủng hộ của mấy thành viên hội đồng quản trị đó! Con có biết ảnh hưởng lớn thế nào đối với chúng
ta không?” Đinh Hoa nằm trên giường bệnh, ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép,’ hung ác mắng chửi con cả Vu Long.
Tâm huyết cả đời bà ta
bị hắn ta phá hủy, sao bà ta đối mặt với người đàn ông sau lưng! Dường
như lúc này Vu Long mới phát hiện mình bị Âu Dương Lãnh chiếm cơ trên,
lúc đầu hắn ta muốn âm thầm khống chế những người kia, nhưng đều bị
người của bang Lãnh Thiên sớm phát hiện, nên thất bại.
“Mẹ, mẹ
không biết tình hình lúc đó, hoàn toàn không cho phép anh trai có phản
ứng gì cả.”Vu Hổ bên cạnh xin tha cho Vu Long, chỉ cần đổ thừa cho tên
Âu Dương Lãnh kia là được.
“Các người đó, ít nhiều mẹ cũng dạy dỗ các con, vì sao lại đần như vậy chứ!” Đinh Hoa càng phẫn nộ, vốn muốn
làm Vu Thành chết từ từ, thừa dịp khi Vu Thiện chưa biết gì, thần không
biết quỷ không hay chiếm lấy Vu thị, bây giờ thì hay rồi!
“Vậy
làm sao bây giờ?” Vu Hổ hơi mờ mịt, hắn ta nhớ tới điểm mấu chốt: “Không bằng chúng ta giết chết Vu Thiện.” Rồi làm động tác chém đầu.
“Nói như vậy là phạm pháp.” Vu Long do dự, mặc dù hắn ta hận Vu Thiện, nhưng đó là giết người! “Không thể, như vậy quá nguy hiểm.” Đinh Hoa không
tán thành, hai đứa con trai của người đàn ông kia, nếu như ông ta biết
các con sẽ nguy hiểm, thì sẽ giết mình!
“Vậy phải làm sao?” Hai anh em đều nôn nóng hỏi, đã qua hai ngày, trên tay một đồng xu cũng không có.
“Đe dọa nó, để nó buông tay.” Đe dọa không phải là tội lớn, cho dù bị bắt cũng chỉ vài năm, ông ta sẽ không để ý.
“Như vậy được không?” Vu Long nghi ngờ hỏi, nếu có thể đe dọa, những thành
viên hội đồng quản trị kia tạm thời sẽ không phản công.
“Ai cũng đều có nhược điểm.” Đinh Hoa cười thoải mái, hai mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị, bà ta có một kế hoạch.
“Chúng ta phải làm thế nào?” Trông thấy vẻ mặt quỷ quái cùa bà ta, đôi mắt hai anh em tỏa sáng, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Con như vậy….” Đinh Hòa nói bên tai bọn hắn mấy lời, Vu Long Vu Hổ nghe
thấy gật đầu đồng ý, sau đó biến mất trước mặt Đinh Hoa.
“Ninh
Chân, cho dù mày chết, mày cũng không đấu lại tao!” Đinh Hoa cười quỷ
quái tàn ác, Ninh Chân vì bảo vệ Vu Thiện mà liên hợp với Âu Dương Lãnh, khi đó bà ta động tay động chân vào, khiến Vu Thiện hận Âu Dương Lãnh!
Nhưng mới một năm, Vu Thiện lại đã tha thứ cho Âu Dương Lãnh, điều này làm bà ta hận nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ là mình hạ thuốc không đủ nặng?
Nhưng cho dù vậy thì thế nào? Chỉ cần Ninh Chân chết là không bị vạch trần, bà ta có bài khiến Vu Thiện chủ động rời đi!“Thiện Nhi! Cậu về rồi!” Thượng Quan Thanh mặc một thân hàng hiệu Chanel xuất
hiện, bóng dáng xinh đẹp lập tức đi tới trước mặt Vu Thiện, mang theo
nhiệt tình quen thuộc.
“Cô…” Vu Thiện băn khoăn nhìn Thượng Quan Thanh, nghi hoặc nhìn cô ta.
“Thiện Nhi, xin lỗi, lần trước hiểu lầm cậu.” Thương Quan Thanh nói xin lỗi,
giống như một đứa bé làm sai cúi đầu trước Vu Thiện, “Khi đó mình ganh
tỵ với cậu, mới hiểu lầm cậu, xin cậu tha thứ cho mình.”
“Thanh,
không sao.” Vu Thiện thấy cô ta rơi nước mắt, thoáng chốc không biết làm sao, khi đó Thượng Quan Thành hiểu nhầm Kinh Sở yêu mình? Bàn tay nhỏ
bé vỗ nhẹ an ủi Thượng Quan Thanh.
“Thiện Nhi, cậu tha thứ cho mình sao?” Thượng Quan Thanh nâng đôi mắt khóc đỏ hoe lên hỏi.
“Vậy thì có gì đâu mà tha thứ, chỉ cần cậu đừng hiểu lầm là được rồi, mình
và Kinh Sở không có gì.” Lần nữa chứng tỏ lập trường, Vu Thiện không
muốn mất đi người bạn này.
“Ừ, Thiện Nhi, cậu tốt quá!” Thượng
Quan Thanh nín khóc mỉm cười, tay nắm lấy tay Vu Thiện, vui mừng đi vào
sofa ngồi xuống, “Sở đồng ý ở chung một chỗ với mình.”
“Thật ư?
Các cậu quen biết như thế nào?” Vu Thiện rất kinh ngạc, làm việc cùng
Thượng Quan Thanh lâu như vậy, chưa từng nghe nói về thế giới tình cảm
của cô ấy, khi đó đột nhiên bị hiểu nhầm, cô hoàn toàn không biết phải
làm sao.
“Anh ấy à, khi còn đi học bọn mình đã quen biết nhau,
sau xảy ra một chuyện bọn mình xa nhau, về sau cậu xuất hiện mình mới
phát hiện mình yêu Sở.” Hai mắt Thượng Quan Thanh sáng lên, trông sâu
thẳm đôi mắt thoáng hiện vẻ u tối.
“Vậy tình yêu của bọn cậu phức tạp quá!” Vu Thiện đầy đồng cảm, cảm giác Kinh Sở là người âm u lạnh
lẽo, thậm chí có phần cố chấp, kiểu này không giống cô và Âu Dương Lãnh, bị anh ta bắt nạt thì không thể nào xoay mình.
“Thiện Nhi, mình
hâm mộ cậu, anh Âu Dương đối xử tốt với cậu như vậy.” Thượng Quan Thanh
dừng lại, sau đó nói tiếp: “Không giống Sở, đối xử hờ hững với mình.”
Giọng điệu thầm oán hận, công thêm bộ dạng đáng yêu điềm đạm, cho dù ai
trông thấy cũng muốn an ủi cô ta.
“Kinh Sở là người dường như rất khó ở chung, nhưng anh ta là người tốt.” Từ khi anh giúp đỡ mình vô
điều kiện, Vu Thiện tin Kinh Sở là một người đặc biệt, đợi một chút,
Thượng Quan Thanh quen Âu Dương Lãnh?
“Thanh, cậu biết Lãnh?” Vu Thiện khiếp sợ hỏi.
“À? Anh Âu Dương không nói cho cậu biết sao?” Thượng Quan Thanh kinh ngạc
hỏi, “Anh Âu Dương thật là, chuyện này cũng không nói cho cậu, nhà mình
và nhà anh Âu Dương quen biết từ lâu, khi còn bé cùng nhau lớn lên.”
“Cùng nhau lớn lên?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thiện nặng nề, trái tim lạnh
giá không nói nên lời, chuyện xảy ra lúc trước, thì ra chỉ có mình chẳng hay biết gì.
“Đúng vậy, cậu có chuyện anh Âu Dương đều nhờ mình
tới khuyên cậu.” Thượng Quan Thanh làm như không phát hiện ra sự khác
thường của cô, nói tiếp: “Cậu sinh bệnh và phát khùng, anh Âu Dương lo
không biết làm thế nào.”
“Vậy lần trước mình muốn đi, cậu thông
báo cho Âu Dương Lãnh?” Có mấy lần mình muốn đi ra ngoài, bị thím Lan
cùng người giúp việc ngăn lại, còn Âu Dương Lãnh xuất hiện đúng lúc, là
cô ấy báo tin!
“Đúng vậy, vì mình không biết bọn cậu xảy ra
chuyện gì, cho nên… Thiện Nhi, cậu trách mình không?” Thượng Quan Thanh
ão não xin lỗi, “Xin lỗi, Thiện Nhi, không phải mình cố ý.”
“Không có…. Không việc gì.” Trong lòng Vu Thiện rất phức tạp, nếu như không
biết những chuyện này thì cô có thể làm bạn với Thượng Quan Thanh, nhưng bây giờ biết một số chuyện, đột nhiên có phần không biết đối diện với
cô ta như thế nào.
“Nói cho cùng, Thiện Nhi vẫn tức giận, như vậy thì Sở càng không không thèm để ý đến mình.” Thượng Quan Thanh tủi thân lẩm bẩm: “Đã mấy ngày Sở không đếm xỉa tới mình, Thiện Nhi, giúp mình
một chút.” Giọng nói vừa dứt Thượng Quan Thanh ngẩng đầu, hai tay nắm
chặt tay Vu Thiện, chân thành nói: “Thiện Nhi, Sở sẽ nghe lời cậu, xin
cậu, giúp mình một tay.”
“Kinh Sở không để ý đến cậu?” Vu Thiện
cảm thấy rất khác thường, kinh ngạc hỏi cô ta, không phải cô ta nói cô
ta ở một chỗ cùng Kinh Sở, vì sao không để ý tới cô ta?
“Ừ, anh ấy nói mình lòng dạ hẹp hòi, ngay cả Thiện Nhi là bạn anh ấy mà cũng ghen.”
“Ặc, Thanh, tin mình đi, mình và Kinh Sở chỉ là bạn bè.”
“Mình biết, cho nên mình mới đến đây, Thiện Nhi, cậu giúp mình đi, bảo Sở
đừng không quan tâm tới mình.” Thượng Quan Thanh cầu xin, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ cầu khẩn.
“Được… Được rồi, nhưng mình không thể
đảm bảo Kinh Sở sẽ nghe lời mình.” Vu Thiện không muốn thấy cô ấy không
vui, vì cô ấy là bạn mình.
“A, tốt quá, cám ơn cậu, Thiện Nhi.”
Thượng Quan Thanh vui sướng ôm lấy cô reo lên, bộ dạng vui vẻ lây sang
cả Âu Dương Lãnh vừa tới.
“Gì mà vui vẻ thế?” Bóng dáng một người đàn ông có cảm giác bị áp lực chậm rãi đi xuống lầu, gương mặt tuấn tú
không thể bỏ qua, Vu Thiện ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác anh cách xa mình quá.
“Anh Âu Dương, sao bây giờ mới xuống, Thanh chờ lâu lắm
rồi.” Thượng Quan Thanh như con bướm bay vào trong ngực Âu Dương Lãnh,
làm nũng với anh, tầm mắt như có như không quét qua gương mặt buồn bã
của Vu Thiện.
“Thanh vẫn như đứa trẻ, thích làm nũng.” Giọng điệu Âu Dương Lãnh cưng chiều, tay vuốt ve trên đầu cô ta, như anh trai lớn.
Vu Thiện không nói gì, lạnh mắt nhìn, cô biết mình không nên chìm trong
chuyện trước kia, nhưng sự thật đã bị lừa dối, vạch trần tàn khốc như
vậy.
“Thiện Nhi làm sao vậy?” Âu Dương Lãnh phát hiện sắc mặt Vu Thiện thay đổi, không khỏi vội hỏi thăm Vu Thiện, lại bị Thượng Quan
Thanh ôm chặt eo, không cách nào thoát ra, “Thanh, làm sao vậy?”
“Hu hu, Kinh Sở không để ý đến Thanh.” Thượng Quan Thanh khóc thành tiếng,
Âu Dương Lãnh và Vu Thiện chấn động, trong lòng Vu Thiện rối bời, nhìn
Âu Dương Lãnh và Thượng Quan Thanh.
“Thanh, em hẳn là nên đi tìm
Kinh Sở hỏi cho rõ.” Không cách nào Thượng Quan Thanh chịu thả tay, Âu
Dương Lãnh đành mềm giọng khuyên nhủ cô ta, “Chuyện tình cảm tốt nhất em thể hiện rõ cho Kinh Sở thấy.”
“Hu hu, em không biết làm sao bây giờ.” Cuối cùng Thượng Quan Thanh buông Âu Dương Lãnh ra, bàn tay nhỏ
bé lau nước mắt, đôi mắt khóc đỏ au: “Thật vậy ư? Sở sẽ nghe em?”
“Sẽ, không phải cậu ta thích em sao?” Giọng Âu Dương Lãnh bất đắc dĩ, chuyện cô ta và Kinh Sở, trước kia đã từng nghe nói, nhưng không biết vì
nguyên nhân gì mà không ở cùng một chỗ.
“Dạ, cảm ơn anh Âu
Dương.” Cuối cùng Thượng Quan Thanh nín khóc mỉm cười, con mắt lóe sáng: “Em biết phải làm gì rồi, để Thiện Nhi và Sở gặp nhau, nhất định sẽ
giống như trước đây.”
“Cái gì? Thiện Nhi gặp Kinh Sở?” Âu Dương
Lãnh nghe thấy câu này, toàn thân thoáng chốc rét lạnh, mắt sáng chăm
chú nhìn Vu Thiện, cô muốn đi gặp Kinh Sở?
“Đúng vậy, vừa rồi Thiện Nhi đã đồng ý với em.” Thượng Quan Thanh làm như không biết bầu không lúc này đã thay đổi, vô tâm nói.
“Thiện Nhi, em đồng ý rồi?” Âu Dương Lãnh không khống chế được sự lạnh lùng của mình, cô có anh còn chưa đủ sao?|