Khúc Khinh Cư đi tới trước mặt Hạ Hành, không nhìn đến tú nữ đang quỳ gối
một bên, muốn khuỵ gối phúc thân, lại được Hạ Hành đưa tay ra đỡ lấy:
"Vừa nãy trẫm đến hậu điện thăm nàng, nghe nói nàng đã đến chỗ mẫu hậu,
dạo này mẫu hậu vẫn khoẻ chứ?”
"Mẫu hậu vẫn khoẻ." Khúc Khinh Cư phe phẩy cây quạt, cố ý dời đến quạt trước mặt Hạ Hành, để hai người
cùng được mát. "Mẫu hậu còn bảo chúng ta nên thường đến chỗ người dùng
bữa, trong lòng người lúc nào cũng nhớ mong chàng hết.”
"Nếu thế, ngày mai chúng ta cùng đến cung Phúc Thọ dùng cơm trưa." Hạ Hành chỉ
vào nữ tử đang quỳ dưới đất, giọng nói lạnh lùng: "Nàng có biết tú nữ
này không?”
Khúc Khinh Cư thuận thế xoay người, thấy nàng ta mãi cúi đầu, liền nói: "Ngẩng đầu lên." DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›
Tú nữ có chút do dự, bị một thái giám sau lưng cầm cằm hất lên, ánh mắt
nàng ta có vẻ tránh né, không dám nhìn thẳng Khúc Khinh Cư.
Nhíu
nhíu mày, mặc dù Khúc Khinh Cư có trí nhớ của nguyên chủ thân xác này,
nhưng rất lâu rồi nàng không rảnh nhớ lại làm gì, bây giờ nhìn đến nữ tử này, nàng liền nhớ tới một vài chuyện không vui trước kia, lạnh nhạt
nói: "Đây không phải là Ngụy cô nương sao, hai năm không gặp, dáng vẻ
của Ngụy cô nương càng ngày càng xinh đẹp ra."
Nữ tử này là cháu
gái bên nhà mẹ đẻ của Khúc lão phu nhân, đã từng ở tại phủ Xương Đức
công một thời gian, có quan hệ rất tốt với Khúc Ước Tố, lúc trước rất
thích chế nhạo chèn ép nguyên chủ này, tên là Ngụy Trân hay là Ngụy Châu ấy nhỉ?
"Tú nữ Ngụy Châu bái kiến hoàng hậu nương nương." Đợi
thái giám buông cằm Ngụy Châu ra, ngay lập tức nàng ta quỳ rạp trên đất, hiển nhiên rất sợ Khúc Khinh Cư nhớ tới những món nợ cũ xưa kia.
"Không ngờ cữu công[1] lại chịu cho ngươi vào cung." Khúc Khinh Cư ngáp một
cái, lười biếng phe phẩy cây quạt trong tay. "Hiện nay toàn bộ tú nữ đều ở điện Đoàn Phương, sao ngươi lại đi tới đây?" Sau khi hỏi câu này,
nàng nhận thấy hai bờ vai trắng như ngọc của Ngụy Châu bắt đầu run lẩy
bẩy, nàng vốn cảm thấy nhàm chán liền vựt dậy hứng thú, nghiêng đầu nhìn Hạ Hành bên cạnh: "Hoàng thượng, không biết vị Ngụy cô nương này sao
lại gặp được chàng ở đây vậy?"
[1] Cữu công: Ông cậu.
Hạ
Hành thấy vẻ đùa giỡn trong mắt nàng, cười bất đắc dĩ nói: "Trẫm chờ lâu nhưng không thấy nàng về, định đến cung mẫu hậu vấn an, ai biết sẽ gặp
phải tú nữ lớn mật không biết quy củ này ở đây, còn dám gièm pha bêu xấu hoàng hậu với trẫm nữa."
"Ồ?" Khúc Khinh Cư khẽ nhếch khóe miệng cười, nhìn Ngụy Châu càng run rẩy dữ dội hơn. "Không biết Ngụy cô nương đã kể chuyện xấu gì của bổn cung thế?”
Ngụy Châu sợ đến run lẩy bẩy, nàng ta vốn không cam lòng một nữ nhân như Khúc Khinh Cư làm hoàng hậu, ai ngờ vừa mới nói mấy câu, hoàng thượng liền nổi giận đùng đùng,
hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Khinh Cư khác xa với ngày xưa, nàng
ta sợ đến líu lưỡi, không nói ra được nửa lời.
"Nếu Ngụy cô nương không muốn nói, bổn cung cũng không làm khó ngươi, người đâu. . . . . ."
"Hoàng hậu nương nương, người còn nhớ hai năm trước không?" Ngụy Châu ngẩng
đầu lên, ra vẻ bình nứt không sợ bể, bất chấp tất cả. "Lúc ấy cô tổ mẫu
đã hứa hẹn hôn ước với gia gia của thần nữ, người còn có ấn tượng
chăng?”
Tiền Thường Tín nghe nói thế, phất tay ra hiệu bảo nhóm
cung nhân đều lui cả ra, chỉ để một vài người thân tính ở lại hầu hạ
hoàng thượng hoàng hậu. Cũng không biết tú nữ này phát điên lên sẽ nói
bậy bạ gì, nếu hoàng thượng hoàng hậu không bảo nàng ta câm miệng, thì
gã ta cũng chỉ có thể tận lực không để người khác nghe thấy được thôi.
"Ý ngươi là chuyện hai năm trước tổ mẫu hứa hẹn với cữu công về chuyện
muốn kết thân cho bổn cung và ca ca ngươi đó ư?” Khúc Khinh Cư thanh
thản tự nhiên, nàng phe phẩy cây quạt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy
Châu không khác gì đứa ngốc kia, giọng điệu rất đỗi ngạc nhiên, nói:
"Bổn cung có một phu quân tốt nhất thiên hạ như thế này rồi, còn nhớ đến chuyện nhảm nhí đó làm gì nữa, đúng rồi, ca ca ngươi tên gì?"
Hoàng hậu nương nương của ta ơi, sao người lại nói huỵch tẹt ra như vậy chứ,
nói thế thì hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào đây? Mộc Cận khẩn trương nhìn
về phía hoàng thượng, kết quả chỉ thấy khuôn mặt hoàng thượng đầy ý
cười, lập tức cảm thấy hồ đồ theo, đã xảy ra chuyện gì mà nàng ta không
biết sao?
Mặc dù cảm thấy rất tức giận khi biết chuyện Khúc gia
cố ý để Khúc Khinh Cư đến Ngụy gia, nhưng rất nhanh Hạ Hành đã được câu
nói kia của Khúc Khinh Cư vỗ về, chỉ thấy sảng khoái thoải mái cả người. Lời này nói rất hay, có nam nhân tốt nhất thiên hạ là hắn đây, nam nhân khác thì đáng là gì?
Huống chi hôn sự giữa Khinh Cư và Ngụy gia
chỉ là nói suông bằng miệng, còn chưa được quyết định nữa là, hắn vẫn
chưa đến mức vì một chuyện nhỏ này mà giận chó đánh mèo Khinh Cư yêu dấu của hắn đâu.
Dựa vào thái độ của Khúc gia đối với Khinh Cư, hắn
thật không tin Khúc lão phu nhân là vì muốn tốt cho Khinh Cư. Nhớ đến
đống đồ cưới mà Khúc Khinh Cư mang theo khi gả vào vương phủ, Hạ Hành
cười lạnh, nhất định là vì âm mưu muốn chiếm lấy của hồi môn năm đó Điền thị để lại cho Khinh Cư thì đúng hơn. Nghĩ tới đây, hắn lạnh lùng liếc
nhìn Ngụy Châu quỳ dưới đất: "Nói năng bậy bạ, dám vu khống bôi nhọ
hoàng hậu, thật sự là to gan lớn mật!"
Ngụy Châu nghe ra bất mãn
trong giọng nói hoàng thượng, vội nói: "Xin hoàng thượng minh giám,
những chuyện dân nữ nói đều là thật, ban đầu nếu không phải tiên đế ban
hôn, thì cô tổ mẫu đã đồng ý hôn sự với Ngụy gia rồi." d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
"Nếu vẫn chưa đồng ý, thì hiển nhiên chứng minh
trẫm và hoàng hậu ở bên nhau là ý trời. Ngươi cố ý nói những việc này
trước mặt trẫm, chẳng lẽ là muốn hủy hoại danh dự của hoàng hậu sao?!"
Giọng Hạ Hành càng thêm lạnh lùng, nói: "Nhi nữ Ngụy gia gia phong bất
chánh, quy củ bất nghiêm, truyền ý chỉ của trẫm, phàm là con dân của
triều Đại Long ta, không được nạp nữ nhi Ngụy gia làm thê thiếp, trọn
đời Ngụy gia cũng không cần đưa nữ nhi vào cung tuyển chọn tú nữ nữa."
Ý chỉ này vừa ban ra, chẳng khác gì đã chặt đứt con đường phú quý của nữ
tử Nguỵ gia, Khúc Khinh Cư nhìn Hạ Hành mặt không biểu cảm, cười cười
quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người Ngụy Châu đã xụi lơ trên đất.
"Đưa xuống, phạt bốn mươi trượng, đuổi về Ngụy gia." Hạ Hành cầm tay Khúc
Khinh Cư, lạnh nhạt nói: "Sau này nếu có tú nữ tự ý đi loạn trong cung,
toàn bộ bị phạt bốn mươi trượng, đuổi ra khỏi cung."
Một nữ nhân
bị hoàng thượng phạt trượng, lại còn bị đuổi ra khỏi cung, cả đời này
cũng đừng mơ gả được ra ngoài. Khúc Khinh Cư nhìn Ngụy Châu bị thái giám lôi xuống, thở dài: "Ta chỉ là một hoàng hậu xuất thân từ dòng chính nữ không được chào đón, hẳn là không được người khác chấp nhận.”
"Để một người như vậy đến trước mặt ta vu tội nàng, bọn chúng coi ta là đồ
ngốc sao." Hạ Hành chỉnh lại chiếc trâm bạc bên tóc mai nàng, giọng nói
cực kỳ dịu dàng: "Đừng thương tâm vì bọn chúng làm gì. Đi, theo ta về
cùng ngủ trưa nào."
Khúc Khinh Cư cười cười: "Có hoàng thượng ở
đây, ta sẽ không thương tâm, hoàng thượng anh minh cơ trí, tuyệt thế vô
song, thiên thu vạn đại."
"Thiên thu vạn đại của trẫm thì cũng là của nàng, không phải sao?" Hạ Hành cười rộ lên, tâm tình rất tốt dẫn
Khúc Khinh Cư trở về hậu điện cung Thiên Khải, về phần chuyện mới vừa
rồi. . . . . .
Khinh Cư đã có hắn – Một nam nhân tốt nhất thiên hạ, còn có thể nhớ đến người khác à?!
Tiền Thường Tín và Mộc Cận bốn mắt nhìn nhau, đồng thời đều thấy một loại
cảm khái trong mắt đối phương, sau đó cùng yên lặng đi theo phía sau.
"Nữ nhi Ngụy gia bị đuổi ra khỏi cung sao?" Hạ Uyên một cước đá văng thái
giám báo tin đang quỳ trước mặt, mấy ngày nay hắn ta luôn phải đến cung
Thọ Khang để quỳ cầu phúc cho tiên đế, đầu gối đã sưng to thành một cục.
"Hoàng huynh của bổn vương đúng là một lòng si mê hoàng hậu, chuyện như vậy
cũng có thể nhẫn nhịn được." Hắn ta cười lạnh, nói: "Hắn quả thật là thủ đoạn khôn lường, chưa được bao lâu đã ép được hết đám lão thần trong
triều ngoan ngoãn nghe lời rồi."
Cao Đạc đứng bên dưới nghe thấy
thế, do dự một chút mới nói: "Vương gia, hôm nay người nọ mạnh hơn ngài, không bằng chúng ta tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ?"
"Thời cơ?" Hạ Uyên cười nhạo, nói: "Hôm nay người theo phe bổn vương trong
triều đã bị chèn ép cho tan đàn xẻ nghé, người của lão đại cũng đã đứng
về phía tân hoàng từ lâu rồi. Trong mấy đại thần được phụ hoàng trọng
dụng, thì Điền Tấn Kha, La Trường Thanh có quan hệ không cạn với hoàng
hậu, đương nhiên sẽ tận tâm ủng hộ tân đế, về phần Ngụy Văn Quảng, Lục
Cảnh Hồng, không cần tân đế dùng thủ đoạn, từ trước đến giờ bọn chúng
đều thuộc phái bảo hoàng. Phụ hoàng lập chiếu nhường ngôi trước mặt
chúng đại thần, ngọc tỷ là do chính tay người tự ấn vào thánh chỉ, ngươi nói xem, bổn vương còn thời cơ gì nữa?"
Cao Đạc không ngờ Thụy
vương lại thấy rõ thực tế như vậy, do dự nói: "Nếu đã như vậy, sao Vương gia không cúi đầu xưng thần với hoàng thượng, như vậy hoàng thượng cũng sẽ không nhắm vào ngài nữa."
"Người như Hạ Hành, bề ngoài tỏ ra
tốt đẹp hơn ai hết, nhưng cũng không có ai hung hiểm thủ đoạn vượt qua
hắn.” Hạ Uyên vốn là người ngạo khí ngút trời, nhưng chỉ mới hai tháng
ngắn ngủi, đã bị thực tế chèn ép mất hơn một nửa kiêu ngạo ban đầu. "Cho dù bổn vương quy thuận hắn, hắn cũng sẽ không quá thân cận với bổn
vương. Huống chi bổn vương không muốn cúi đầu trước hắn." Hắn ta lạnh
lùng giật giật khóe miệng, "Bổn vương chỉ muốn nhìn thấy hắn không được
sống tốt."
Cao Đạc yên lặng nhìn Hạ Uyên, loại người này hành động ngang ngược, không được bình thường, rốt cuộc là đầu óc kiểu gì vậy?
"Bây giờ người của Ngụy gia nên làm sao đây?" Hắn do dự nói: "Tình cảm mà
hoàng thượng đối với hoàng hậu vững hơn vàng, thủ đoạn này của Ngụy gia
cũng chỉ là tự rước lấy nhục, nếu bọn họ đến cầu xin Vương gia thì ngài
sẽ làm gì?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Hạ Uyên cười lạnh nói: "Ban đầu là bọn họ cầu xin bổn vương giúp một tay, kết quả của ngày hôm nay
chính là do bọn chúng ngu xuẩn, có quan hệ gì đến bổn vương đâu." Nói
xong, hắn triệu Hà Phúc nhi đến: "Sau này, nếu người Ngụy gia đến phủ,
toàn bộ không gặp."
"Dạ." Hà Phúc nhi ghi nhớ, sau đó đắn đo một
lát mới nói: "Vương gia, Khúc trắc phi bên tây viện bị bệnh nặng, có nên đưa thiếp mời đến Thái Y Viện, để bọn họ đến chẩn bệnh cho trắc phi
không ạ?"
"Những chuyện này do vương phi quản, hỏi ta làm chi?"
Hạ Uyên không kiên nhẫn khoát tay, hiển nhiên đã không thèm bận lòng đến người bên tây viện kia.
Hà Phúc nhi lập tức hiểu ra, chính vì
vương phi mặc kệ, nên hắn mới nhận hà bao Dao Khê đưa, chạy đến cầu
Vương gia, nhìn tình hình này, vị bên tây viện kia chắc đã thất sủng
rồi, sau này hắn cũng không cần phí tâm bên phía tây viện làm gì.
Cao Đạc là môn khách, nghe được chuyện hậu viện của Vương gia, đương nhiên
ngậm chặt miệng, đợi Hà Phúc nhi lui ra rồi mới nói: "Vương gia, tại hạ
nghe nói ngài có một vị trắc phi là muội muội của hoàng hậu, không biết
có phải là vị này không?”
Hạ Uyên không hiểu ý Cao Đạc lắm:
"Đúng là nàng ta, nhưng tình cảm giữa hoàng hậu và Khúc gia không tốt,
Khúc thị này cũng không có tác dụng gì."
Cao đạc cười cười: "Nếu
như vậy, xin thứ cho thuộc hạ quá lời, quả thật Vương gia không nên đối
với Khúc trắc phi quá tốt, nếu không trong mắt người khác sẽ cho là ngài đang bất bình cho Khúc gia, hoàng thượng càng có lý do nhằm vào ngài
hơn."
Hạ Uyên khoát khoát tay, nói: "Cũng chỉ là một thứ đồ chơi, bổn vương chưa đến mức nghĩ nhiều như vậy."