Sau khi tấn phong hậu cung, thì đến gia phong cho người có công trong tiền triều, dĩ nhiên
gia phong không phải như rau cải ngoài chợ, ai muốn cũng được. Đầu tiên
ban thưởng cho mẫu tộc của hai vị Hoàng thái hậu, hai gia tộc này đều là người nhàn hạ, Hạ Hành cũng chỉ ban tước vị, rõ ràng rất vinh quang,
nhưng không có thực quyền.
Rồi sau đó là một số cựu thần có công, nên thăng chức thì thăng chức, nên ban thưởng thì ban thưởng. Còn về
phần những người trước kia đứng bên phe Hạ Uyên hoặc đã từng đắc tội với Hạ lão nhị này, thì xin lỗi, biết điều thì nên ngoan ngoãn nép vào một
góc đi, không xử lý ngươi đã là may lắm rồi.
Trong số những người được ban thưởng, người thu hút sự chú ý nhất chắc hẳn là Điền Tấn Kha.
Tuy ông chỉ là Hầu tước truyền thừa, nhưng trong kinh thành này, ông có
thể đứng ở vị trí này trong thời gian lâu như vậy, hoàn toàn đều dựa vào năng lực của mình. Hôm nay hoàng thượng vung tay ban thưởng, thăng chức Hầu tước thừa kế của ông thành nhất đẳng Công, lại còn tứ phong danh
hào ‘Trung Nghĩa’. Ban thưởng năm ngàn lượng bạc trắng cho Trung Nghĩa
Công mở rộng phủ Công gia, cuối cùng còn hào phóng tự tay viết biển
hoành phi ‘Phủ Trung Nghĩa Công’ thưởng cho Điền Tấn Kha, có thể thấy
được thánh sủng nồng hậu bực nào.
‘Trung’, đương nhiên là chỉ
ông trung thành với hoàng đế. Còn về phần ‘nghĩa’, có người suy đoán là
bởi vì hoàng thượng cảm động và tri ân Điền Tấn Kha đã bảo hộ chăm sóc
cho hoàng hậu thuở thiếu thời, cùng với tấm lòng thương yêu muội muội
mình - Điền thị, nên mới ban cho chữ ‘nghĩa’ này. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Nghĩ đến cảnh tượng Trung Nghĩa Công phong quang vô lượng với Khúc gia đã
thảm bại xuống dốc, không ít người bắt đầu cảm khái, phàm làm chuyện gì
cũng nên biết tu thân tích đức, cái gọi là nhân quả báo ứng, thiên lý
tuần hoàn, không phải là không có, chỉ là chưa đến mà thôi.
Trung Nghĩa Công người ta không có nữ nhi giỏi, thì có một cháu ngoại gái
tốt, đó cũng là số mệnh người nhà, hâm mộ không để đâu cho hết mà.
Khúc Khinh Cư nghe nói Hạ Hành gia phong cữu cữu thành Trung Nghĩa Công thì
cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Lúc trước, nàng đã nhận thấy Hạ Hành
hết sức sùng bái cữu cữu mình, hiển nhiên là rất tán thưởng tác phong
làm người của ông, hôm nay hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn, thì càng cần
một người như cữu cữu mình làm việc cho hắn, thay vì nói hắn ban thưởng
cho cữu cữu, không bằng nói hắn đang ‘đào’ nhân tài trong thiên hạ về ra sức làm việc cho mình thì đúng hơn.
"Hoàng hậu nương nương, cung Khôi Nguyên đã được sửa đổi xây dựng lại gần xong, hay là phiền người
di giá đến xem thử có chỗ nào không thích, thì bảo phía dưới thay đổi
lại, rồi mới bài biện trang trí tiếp ạ.” Minh Hòa đến hậu điện, khom
người đứng trước mặt Khúc Khinh Cư. Nói tới việc tân trang cung Khôi
Nguyên.
Đổi mới cung Khôi Nguyên có lẽ là công trình lớn nhất
trong hậu cung rồi, hơn một tháng nay, cơ hồ đã tập hợp nhân mã làm suốt ngày đêm không nghỉ, mới cải tạo thành giống như trên bản vẽ. Bởi vì
đang là mùa hè, sợ nước sơn mới trên tường dể bị nứt ra, cho nên những
ngày đầu, phàm là những nơi vừa mới sơn lên, phải đặc biệt đặt chậu băng ngay bên cạnh để làm ẩm, đủ để thấy hoàng thượng xem trọng chuyện này
như thế nào.
Khúc Khinh Cư nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay sắc
trời râm mát, ra ngoài cũng không thấy oi bức khó chịu lắm, chắc là Minh Hòa cố ý chọn thời tiết như này mới nêu lên chủ ý, nàng lập tức gật
đầu, nói: "Hôm nay thời tiết mát mẻ, ra ngoài đi dạo cũng tốt, cả ngày
bổn cung đều ở trong phòng cũng thấy hơi buồn bực."
Bởi vì cung
Thiên Khải rất gần cung Khôi Nguyên, nên Khúc Khinh Cư không ngồi phượng liễn, mà chỉ mang theo cung nữ thái giám hầu hạ tản bộ đi thẳng đến đó. Vừa vào trong, nàng liền phát hiện nơi này rất khác với cung Khôi
Nguyên mà lần đầu tiên nàng đến, lúc đó mặc dù bên trong cung Khôi
Nguyên rộng rãi, nhưng lại có vẻ lành lạnh. Hơn nữa, lúc ấy nàng lấy
thân phận là Vương phi đến bái kiến hoàng hậu, hiện tại nàng là chủ nhân của cung điện này, chỉ xét về tâm trạng, cũng đã có khác biệt rất lớn
rồi.
Lọt vào tầm mắt là hoa viên cây cối đã được sửa lại rất chú tâm tỉ mỉ, khiến người ta vừa nhìn vào sẽ cảm thấy vừa rộng rãi vừa
thoáng mát, đây gọi là vừa nhìn đã thích trong lời đồn. Phía ngoài vườn
hoa được bày trí hòn non bộ mang phong vị của Giang Nam, làm cho người
ta lần đầu tiên nhìn thấy sẽ có cảm giác hết sức phong nhã. Tiến vào
chính điện, cửa sổ trong phòng đều mới toanh, trên cánh cửa được điêu
khắc Long Phượng Trình Tường, ngay cả khung cửa sổ cũng có chạm khắc hoa văn sang trọng.
Chính điện là nơi ở của Khúc Khinh Cư, cho nên
khắp mọi nơi trong đây đều cực kì tinh xảo, trong mỗi ngóc ngách cũng
được chú trọng, chỉ cần nhìn phớt qua một đã có thể biết được người làm
việc tỉ mỉ kĩ càng thế nào, nàng khó mà tìm ra được nơi nào không vừa ý.
Minh Hòa thấy hoàng hậu nương nương lộ ra vẻ hài lòng, liền
nói: "Hoàng thượng nghe nói trong nước sơn bình thường sẽ có một số chất có hại cho thân thể, nên cố ý sai người chọn chất liệu từ thiên nhiên
để làm nước sơn, hoàng hậu nương nương ngửi thử xem, nước sơn này còn
mang theo mùi thơm đấy ạ."
Khúc Khinh Cư vừa vào phòng đã ngửi
thấy mùi thơm thoang thoảng, nghe Minh Hòa nói thế, liền cười nói: "Đã
để hoàng thượng phí tâm rồi."
"Hoàng thượng đã nói, chỉ cần hoàng hậu nương nương người thích là được rồi." Minh Hòa lui về một bên,
nhường bước: "Mời nương nương theo nô tài đến phía tây điện xem thử."
Cửa bên phía tây điện vừa mở ra, Khúc Khinh Cư liền
ngây dại, bởi vì bên trong là một hồ tắm bằng bạch ngọc rất lớn, bốn góc hồ tắm đều có hai đầu rồng, hiển nhiên trong miệng đang há to của đầu
rồng chính là nơi nước chảy ra. Bên phía bên kia hồ tắm được màn lụa
phất phơ ngăn cách, Khúc Khinh Cư vén màn lụa lên, chỉ thấy bên trong có một chiếc giường rất rộng rất êm, gần cửa sổ có bày một chiếc bàn với
hai ghế dựa thoải mái, vừa nhìn đã thấy kích thích người ta.
Không ngờ tới Hạ Hành vậy mà lại nhớ đến chuyện mình muốn có một hồ bơi, nàng đi ra khỏi màn lụa, đi tới bên cạnh hồ tắm, đưa tay đùa nghịch mặt nước lạnh trong veo, hồi lâu mới nói: "Bổn cung rất thích."
Minh Hòa
lập tức cười tươi, chỉ vào hai đầu rồng nói: "Cái đầu rồng có khảm lam
bảo thạch trên trán phun ra nước lạnh, còn đầu rồng khảm hồng ngọc thì
phun ra nước nóng, nếu nương nương thích, mỗi ngày đều có thể đến ngâm
nước nóng. Hoàng thượng còn cố ý hỏi Viện phán đại nhân ở Thái Y Viện,
thường xuyên bơi lội rất có lợi với thân thể ạ.”
Khúc Khinh Cư
đứng lên, thầm nghĩ trong lòng, một hồ lớn như vậy, đúng thật là phí
tiền phí nước phí nhân lực mà. Mùa hè tắm nước lạnh cũng còn được, nhưng nếu muốn tắm nước nóng, thì cần bao nhiêu người nấu nước nóng đổ vào hồ cho đủ đây?
"Nơi này dẫn nước vào từ đâu?" Khúc Khinh Cư hỏi,
tuy rằng nàng thích hưởng thụ, nhưng vẫn chưa đến mức hành hạ người khác chỉ để phục vụ cho thú vui của mình.
Minh Hòa cười cười, giải
thích: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, nơi này lấy nước từ mạch nước
ngầm trong cung. Nhắc tới cũng khéo, trong cung có một vài con suối ôn
tuyền, hoàng thượng liền hạ lệnh dẫn nước tới nơi này."
Khúc
Khinh Cư yên tâm, nhìn dưới đáy hồ có khảm dạ minh châu, mỗi viên to
bằng nắm tay trẻ con, không biết đến tối sẽ mỹ lệ đến nhường nào nữa.
Đám cung nữ thái giám sau lưng Khúc Khinh Cư từ khi bước vào cung Khôi
Nguyên đã nhìn đến bàng hoàng choáng váng. Mộc Cận thầm kinh hãi cảm
khái trong lòng, lúc trước nàng ta đã từng bước từng bước biết đến cảm
giác gọi là khoa trương, nhưng đến tận hôm nay mới hiểu rõ, đây mới gọi
là khoa trương thực sự. Tuy toàn bộ cung Khôi Nguyên này không phải làm
bằng hoàng kim bạch ngọc, nhưng đã đẹp đến không tả được thành lời, đẹp
đến mức hớp hồn người ta, đã bước vào rồi thì không muốn bước ra nữa.
Nghĩ tới đây, nàng ta cũng có chút nghi ngờ, từ khi hoàng thượng lên
ngôi đến nay còn chưa được hai tháng, vậy rốt cuộc lấy đâu ra thời gian
để vẽ nên bản thiết kế sửa đổi cung điện, đã vậy còn tốn thời gian cho
nhân công tiến hành làm xong tất cả mọi thứ?
Hay là nói, trước
khi hoàng thượng lên ngôi đã hạ lệnh phân phó người bắt tay vào thiết kế hết cả rồi. . . . . . Chợt giật thót mình, Mộc Cận khẽ cau mày, tự nhận thấy suy nghĩ của mình đã đi quá giới hạn, vội dời sự chú ý của mình về phía hoàng hậu.
Ra khỏi phía tây điện, Khúc Khinh Cư lại nhìn
sang đông điện, phía đông điện được cải kiến[1] thành thư phòng đọc sách viết chữ, hậu điện là tư khố của nàng.
[1]Cải kiến: cải tiến, kiến thiết lại.
Thăm thú một vòng cả cung Khôi Nguyên, Khúc Khinh Cư chỉ có một ý nghĩ, đợi
sau khi trang hoàn bày biện các đồ vật xong, e là cung Khôi Nguyên của
nàng còn trân quý tinh xảo hơn cả cung Thiên Khải ấy chứ.
"Từ hậu điện đi ra có thể đến được ngự hoa viên không?” Khúc Khinh Cư chỉ về
hướng hậu điện, mặc dù nàng đã vào cung rất nhiều lần, nhưng đường ngang lối dọc trong cung cong cong quẹo quẹo, nàng vẫn không thể đi được hết
toàn bộ, cho nên vẫn không rõ kết cấu trong hậu cung lắm.
"Bẩm
hoàng hậu nương nương, từ hậu điện đi ra ngoài, xuyên qua một khu rừng
trúc sẽ tới một góc ao sen, sau khi đi qua cây cầu cửu khúc bắc ngang ao sen thì chính là ngự hoa viên." Minh Hòa cẩn thận trả lời.
Khúc
Khinh Cư gật đầu, nhưng không ý đi dạo đến đó, đại tang của tiên đế vẫn
chưa qua hai tháng, hoàng hậu của tân đến lại nhàn nhã đi dạo ngự hoa
viên, việc này hình như không thích hợp lắm.
"Bổn cung đã xem
xong rồi, cung điện rất đẹp." Khúc Khinh Cư nghĩ đến hồ tắm bạch ngọc
kia, cười nói: "Hoàng thượng phí tâm tư như vậy, bổn cung rất thích."
Minh Hòa nghe vậy thở dài nói: "Hoàng hậu nương nương có thể vừa lòng thì
quá tốt rồi, vậy nô tài xin trở về phục mệnh, nô tài cáo lui."
Khúc Khinh Cư gật đầu, đợi ra khỏi cung Khôi Nguyên, nàng đi trên nền đá
xanh sạch sẽ, nhìn hoa hồng hai bên đường nở rộ, có không ít bươm buớm
bay lượn xung quanh, chẳng biết tại sao, đột nhiên nàng cảm thấy mình
chính là cô bé lọ lem trong tiểu thuyết ngôn tình hay đọc ở kiếp trước,
còn Hạ Hành chính là tổng giám đốc phúc hắc cường hào trong truyện đó.
Hạ Hành nghe Minh Hòa hồi báo xong, không khỏi cười nói: "Nếu là người
khác thì đã tán dương hết lời, vậy mà nàng lại hỏi nước dẫn từ đâu tới." Nói xong câu này, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra hoàng hậu của trẫm
không dễ lấy lòng đâu, may mà có sẵn nguồn nước dẫn vào, nếu không chỉ
sợ hồ tắm mà trẫm cố ý xây cho nàng ấy sẽ không thành rồi.”
Lời
này nghe như là bất đắc dĩ, nhưng Minh Hòa đã hầu hạ bên cạnh hoàng
thượng hơn mười năm, sao lại không hiểu hoàng thượng đây là đang vui vẻ
chứ, hắn ta khom lưng tiến lên đổi một ly trà khác cho Hạ Hành: "Hoàng
thượng, nô tài lại cảm thấy nương nương là đang thương xót cho lao dân
cực khổ. Chỉ với một điểm này thôi, sợ rằng nữ tử trong thiên hạ khó mà
sánh được với hoàng hậu nương nương, có được một hoàng hậu có phong thái mẫu nghi thiên hạ thế này, là phúc của vạn dân trăm họ đấy ạ.”
"Ừ, ngươi nói có lý." Hạ Hành gật gật đầu, nâng chung trà lên uống một hớp, lại tiếp tục phê chuẩn tấu chương trên bàn, khóe miệng đã cong thành
một nụ cười vui vẻ.
Lại qua một canh giờ, Minh Hòa thấy hoàng
thượng đứng lên, hắn ta nhận thấy hoàng thượng đang nâng niu chiếc hà
bao có thêu hoa văn tường vân và một chữ ‘Phúc’ của mình, đây là hà bao
mà chính tay hoàng hậu nương nương thêu, hoàng thượng rất thích đeo nó
bên hông, ngay cả những chiếc hà bao được thêu khéo léo tinh xảo khác
cũng không thèm để vào mắt.
Hạ Hành nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc
trời đã nhuốm màu tối, hắn đang muốn hỏi bây giờ là canh mấy rồi, thì
thấy một tia chớp xẹt qua phía chân trời, sau đó một tiếng sấm sét vang
dội như xé tan màn đêm, cuồng phong thổi đến làm những cánh cửa sổ va
đập lung lay.
"Đến hậu điện." Hắn sải bước ra cửa, hiển nhiên không để ý đến trời sắp trời mưa.
Minh Hòa cùng với một đám tiểu thái giám vội xách đèn lồng đi theo sau,
ngước nhìn lên bầu trời, vừa đúng lúc nhìn thấy một tia chớp lại xẹt
ngang qua, tối nay sợ là có mưa lớn kèm theo sấm chớp rồi.
Hắn ta nhìn bóng lưng có vẻ vội vàng của hoàng thượng phía trước, hoàng thượng là đang lo lắng hoàng hậu nương nương sợ sấm sét sao?