Có đôi khi, thống khổ nhất không phải là lúc đã mất đi tất cả, mà là lúc đang mất đi tất cả,
người vốn bị ngươi chèn ép lại đang phong phong quang quang đứng trước
mặt ngươi.
Khúc Vọng Chi nhìn túi bạc trong tay thái giám đang
đứng trước mặt mình, tuy rằng hắn có mang theo chút ít tài sản, nhưng
cũng biết số bạc trong túi không nhỏ, đủ để cho một nhà bình thường tiêu xài được mười mấy hai mươi năm. Nhưng cho dù bây giờ hắn không còn gì
cả, thì hắn cũng không muốn nhận túi bạc này.
Lương thị tức giận, lau nước mắt đoạt lấy túi bạc trong tay Minh Hòa, quăng xuống đất thật
mạnh, chỉ thẳng vào Khúc Khinh Cư đang ngồi trong xe ngựa, mắng: "Chúng
ta không cần thứ giả mù sa mưa như ngươi giúp đỡ!”
Bạc trắng
văng tung toé, rơi đầy trên đất, dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Đám người đứng xung quanh xem náo nhiệt thấy một màn này, bắt đầu cúi
đầu xì xào bàn tán.
Khúc Hồi Tuyết đỡ tổ mẫu, nghe những người
xung quanh cười nhạo phủ Xương Đức công, khó chịu cúi đầu, lại thấy một
thỏi bạc lăn đến dưới chân. Không biết sao nàng ta lại đột nhiên nhớ đến một ngày nào đó của ba năm trước, phu nhân cũng ném tách trà vào chân
đại tỷ y như thế.
Tách trà kia cực kỳ nóng, lại đang lúc đầu hè, thậm chí nàng ta có thể nhìn thấy lúc nước trà tạt vào chân đại tỷ còn
bốc lên khói trắng, nhưng khi đó đại tỷ vẫn cúi đầu im lặng, nàng ta vốn không thèm để ý đến nét mặt của đại tỷ ra sao.
Không biết vì
sao, nàng ta cảm thấy rất hả hê, Lương thị luôn khắt khe mẫu thân mình,
Lương thị đứng trên đầu người khác mấy chục năm, rốt cuộc cũng có kết
cục ngày hôm nay. Nghĩ tới đây, trên mặt Khúc Hồi Tuyết lộ ra một nụ
cười chế nhạo, ngồi xuống nhặt từng thỏi bạc dưới chân, thổi thổi đất
cát bụi bẩn trên bạc, bỏ vào hà bao bên hông mình.
Lương thị
không để ý đến hành động của nàng ta, Khúc Lão phu nhân nhìn thấy cũng
không nói câu nào, dù nàng ta không thông minh, nhưng lại nhìn rõ hoàn
cảnh hiện nay hơn Lương thị, cho nên sẽ không gây chuyện không hay cho
người khác bàn tán thêm nữa.
Dù thế nào Lương thị cũng không ngờ được địa vị của mình và Khúc Khinh Cư có sự thay đổi chỉ trong một
ngày. Nha đầu lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ trong trí nhớ của bà ta đã
biến thành phượng hoàng cao cao tại thượng, mà bà ta lại biến thành thứ
dân đê tiện. Bà ta vừa oán hận vừa không cam tâm, quy chụp hết tất cả
mọi ngọn nguồn bất hạnh lên người Khúc Khinh Cư đang ngồi trong xe ngựa.
Khúc Khinh Cư bình tĩnh nhìn Lương thị, quả thật nữ nhân này có vài phần
thùy mị, nhưng cũng chỉ là vài phần thôi. Thậm chí nàng khó mà hiểu nổi
rốt cuộc Xương Đức công mê luyến bà ta ở điểm gì, mà có thể mất trí làm
ra chuyện sát hại thê tử kết tóc như vậy, một nam nhân vô tình như thế,
chẳng lẽ sẽ biết yêu thật lòng ư?
Nhìn Lương thị luôn miệng mắng
nhiếc, không còn chút hình tượng nào như người mất trí, Khúc Khinh Cư
cảm thấy nỗi uất ức sâu trong tận cùng trái tim dần dần tiêu tán. Nàng
xoa xoa lồng ngực mình, hình như lại nhìn thấy cô gái khốn khổ không chỗ nương tựa cố gắng vượt qua mỗi ngày mỗi đêm ở phủ Xương Đức công lúc
trước, thấy nàng được gả vào Vương phủ, thấy nàng kháng cự nam nhân đến
gần, thấy nàng yên lặng nằm trên giường lớn khắc hoa, lẳng lặng nhắm
mắt.
Hạ Hành chú ý tới vẻ mặt khác thường của Khúc Khinh Cư, nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Khinh Cư, nàng sao vậy?"
Nàng dời ánh mắt sang phía Lương thị, khom người ra khỏi xe ngựa, đưa tay
cho Mộc Cận đứng bên cạnh xe, đạp ghế gỗ bước xuống, đi từng bước một
đến trước mặt Lương thị đang mắng chửi, dùng giọng rất nhỏ, nói: "Nếu bà cứ ầm ĩ như thế, chính là không muốn tích đức cho con cái, chẳng lẽ
không ai nói cho bà biết, ta là người thích thù dai sao?"
Lương
thị đang tức giận gào thét, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Khúc
Khinh Cư, lại không thốt nên lời, bà ta quay đầu nhìn nhi tử mình, nhớ
tới nữ nhi vẫn còn làm trắc phi ở phủ Thụy vương, cắn răng nói: "Ngươi
muốn làm gì?"
"Bà đoán xem." Khúc Khinh Cư thở dài một hơi, lui
về sau mấy bước. "Dù sao bà cũng chăm sóc ta nhiều năm như vậy, chỉ cần
tuý ý hồi tưởng lại một vài chuyện, liền cảm thấy sóng lòng sôi sục, khó thể kiềm nén."
“Tiện nhân!" Lương thị định giơ tay tát Khúc
Khinh Cư, nhưng bị Minh Hòa nhanh tay lẹ mắt đẩy ra, hắn lớn tiếng nói:
"Càn rỡ, vương phi niệm tình Khúc lão phu nhân lớn tuổi, cố ý đưa bạc để các ngươi có được cuộc sống dư dả, ngươi không biết cảm ơn thì thôi,
còn muốn tổn thương vương phi, thật sự là quá ác độc”
Dân chúng
vây xem nhìn thấy cảnh này, tự động đúc kết sự việc như sau: Đoan Vương
phi đã từng chịu ngược đãi ghẻ lạnh của phủ Xương Đức công, nhưng vẫn
rộng lòng lấy ân báo oán, niệm tình Khúc lão phu nhân lớn tuổi, cố ý tới đưa bạc giúp đỡ, kết quả kế mẫu ác độc vừa nhìn thấy nàng liền tức giận mắng nhiếc, không hề có ý hối cãi. Lương thị này còn ác độc hơn cả lời
đồn đãi, cũng không biết trước đây Đoan Vương phi thiện lương hiếu thuận làm thế nào mà chịu đựng nổi ma trảo của bà ta.
Khúc Khinh Cư
hết sức đau lòng nhìn Lương thị được Khúc Vọng Chi đỡ, bất đắc dĩ nói:
"Nếu mẫu thân đã không hoan nghênh con... Vậy sau này con sẽ không xuất
hiện trước mặt mọi người nữa." Nàng nhún người phúc thân với Khúc lão
phu nhân: "Chư vị bảo trọng."
Làm xong những việc này, Khúc Khinh Cư mệt mỏi mất mác vịn tay Mộc Cận trở lại xe ngựa, đợi sau khi rèm che phủ xuống, vẻ mất mác trên mặt nàng dần dần biến mất không còn bóng
dáng, tiếp theo, nàng thích thú chờ xem cuộc sống lo lắng đề phòng của
Lương thị sau này.
Có lẽ mỗi ngày bà ta đều lo lắng Đoan Vương
phi có làm thương tổn gì đến nữ nhi mình hay không, mỗi ngày sống trong
nỗi lo âu bất an và oán hận, thế nhưng những chuyện này đã không còn
quan trọng nữa.
"Về thôi." Hạ Hành mỉm cười nắm tay nàng.
Khúc Khinh Cư gật đầu cười: "Trở về thôi."
Đoàn người của phủ Đoan Vương vừa đi, dân chúng vây xem cũng dần dần tản ra, đang lúc người Khúc gia còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có mấy tên
lưu manh chạy tới, nhặt hết những thỏi bạc còn lại dưới đất lên, sau đó
nhanh chóng chạy trốn mất dạng.
Khúc Vọng Chi nhìn những tên lưu
manh chạy đằng xa, vừa quay đầu lại nhìn người nhà mình, nhất thời nhận
thức được, thiên hạ rộng lớn thế này cũng không còn chỗ nào cho bọn họ
dung thân nữa rồi.
"Đi thôi." Khúc lão phu nhân chống quải
trượng, lạnh lùng liếc nhìn Lương thị, "Còn đứng đây làm gì nữa, bây giờ chỗ này đã không còn Khúc gia của chúng ta nữa rồi." Nói xong, vịn tay
Khúc Hồi Tuyết rời đi.
Lương thị nhìn nhi tử, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi theo sau lão thái thái, nhưng mỗi một
chỗ đi ngang qua, đều có không ít người chỉ chỉ chõ chõ vào bà ta, thậm
chí có người còn nhổ nước miếng vào bà ta.
Bà ta mờ mịt nhìn
những người này, rốt cuộc cũng hiểu ra, bà ta đã không còn là phu nhân
công gia, không còn vinh hoa phú quý, không còn gì cả, đã thế còn chuốc
thêm một tiểu tiện nhân muốn âm mưu hãm hại nữ nhi bà ta nữa.
Hết rồi, tất cả đều hết rồi.
Mùa xuân dần dần trôi qua, mùa hè nóng bức từ từ đến, lúc này Khúc Khinh Cư không thường xuất môn lắm, số thời gian đều núp trong phòng tránh nóng, mặc quần lụa mỏng, phe phẩy quạt mỹ nhân, nghe Kim Trản, Hoàng Dương kể lại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong kinh thành xảy ra gần đây.
Trước đó vài ngày, việc Khúc Khinh Cư không ngờ nhất chính là Khúc Hồi Tuyết
được một tú tài cầu hôn, tuy vị tú tài này không còn phụ mẫu, nhưng
trong nhà có ruộng tốt và hạ nhân hầu hạ. Càng làm cho người ta không
ngờ tới là, mẫu thân của tú tài này từng là khuê mật lúc trẻ của mẫu
thân Khúc Hồi Tuyết, sau khi tú tài lấy nàng ta về nhà, cũng không vì
chuyện của phủ Xương Đức công mà khi nhờn nàng ta, hai vợ chồng chung
sống rất hoà thuận vui vẻ.
Từ khi Khúc Khinh Cư xuyên đến thời
đại này đến nay, có lẽ đây là chuyện khiến người ta ấm lòng nhất. Chuyện này cũng hoàn toàn chứng minh, có lúc cuộc sống còn khiến người ta
không ngờ được hơn cả tiểu thuyết thoại bản. Sau khi biết được chuyện
này, nàng bảo tiểu Cam tử mang tặng không ít quà mừng cho Khúc Hồi
Tuyết, trong đó còn kèm theo đề bài và những đáp án nổi bật trong các kì khoa cử trước, cũng coi như lời chúc phúc mà nàng dành cho hai phu thê
họ.
Khúc Hồi Tuyết cũng không vì thế mà thường xuyên lui tới với
Khúc Khinh Cư, nàng ta chỉ trịnh trọng viết một phong thư cảm tạ, lại
bảo hạ nhân đưa tới một ít hoa quả tươi ngon, còn có bức tranh nàng ta
tự tay thêu, sau lần đó liền an phận sống qua ngày.
"Vương phi,
đây là canh bách hợp ngân nhỉ la hán quả, mời người dùng giải nhiệt.”
Ngân Liễu bưng một chén canh nhỏ đặt trước mặt Khúc Khinh Cư, nhận lấy
cây quạt từ nha hoàn bên cạnh, không nhanh không chậm phe phẩy quạt mát
cho Khúc Khinh Cư, vừa nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, thở ra một
hơi: "Mấy ngày nay, càng lúc càng nóng hơn, không biết khi nào mới có
mưa nhỉ.”
"Ngươi mới từ bên ngoài vào, trong nhà có để băng, cẩn thận coi chừng bị bệnh." Mộc Cận kéo Ngân Liễu cách xa tảng băng, cười
cười đoạt lấy cây quạt trong tay nàng ta. "Toàn thân đầy mồ hôi, cũng
đừng để vương phi ngửi thấy."
Ngân Liễu lập tức kêu oan, hai
người đùa giỡn một hồi, chọc cho Khúc Khinh Cư vui vẻ cười ra tiếng,
nàng để muỗng xuống, nói: “Đừng rộn nữa, bảo phòng bếp làm cho các ngươi một chén nước ô mai ướp lạnh, chặn miệng các ngươi lại."
"Vâng
vâng, nô tỳ không lộn xộn nữa.” Mộc Cận cười đi tới bên cạnh Khúc Khinh
Cư, nàng ta nhìn ra ngưỡng cửa, thấy Hoàng Dương vừa lau mồ hôi vừa vội
vàng chạy vào, không khỏi nhăn mày lại, thường ngày Hoàng Dương làm việc cũng không vội vàng hấp tấp như vậy, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Vương phi, mới vừa rồi Vương gia đưa tin về, sợ là gần đây sẽ không thể hồi
phủ được." Hoàng Dương mồ hôi đầy đầu, sau lưng áo cũng ướt nhẹp mồ hôi, nói xong thì thở mạnh ra một hơi.
"Đưa cho Hoàng Dương một chén trà lạnh." Sắc mặt Khúc Khinh Cư thận trọng nói: "Trong cung xảy ra chuyện gì sao?"
Mặc dù đang ở trước mặt vương phi, Hoàng Dương ít nhiều cũng có cố kỵ,
nhưng rõ ràng tốc độ uống trà nhanh hơn bình thường nhiều, uống hết một
chén trà, hắn dùng tay áo lau khóe miệng nói: "Minh Hòa công công truyền lời, nói hôm nay lúc hoàng thượng đang thượng triều, lại đột nhiên ngất đi, tất cả các thái y Thái Y Viện đang làm nhiệm vụ bên ngoài cũng bị
truyền vào cung, lúc này Vương gia cũng ở lại trong cung, sợ vương phi
người lo lắng, mới cố ý báo tin cho người."
Khánh Đức đế là Hạ
muội muội à, sao cứ cách ba ngày bốn bữa lại ngất một lần vậy. Khúc
Khinh Cư nhíu mày, cảm thấy hình như hôm nay Hạ Hành tích cực hơn nhiều
so với những lần trước, chẳng lẽ lần này Khánh Đức ngã bệnh hung hiểm
hơn chăng?
Liếc nhìn bọn nha hoàn vẫn còn đầy trong phòng, nàng
không dám hồ ngôn loạn ngữ, chỉ trầm giọng nói: "Phân phó xuống dưới,
trước khi Vương gia trở về, trong phủ không tiếp khách. Phàm là có việc
cần ra khỏi phủ, nhất định phải xin phép ghi danh với quản sự, ra ngoài
lúc nào, trở về lúc nào, toàn bộ phải ghi lại rõ ràng, nếu ai không tuân theo, thì đuổi ra vương phủ."
Hoàng Dương giật mình, đè xuống kinh hoảng trong lòng: "Dạ, tiểu nhân sẽ nhắn nhủ xuống."
"Phụ hoàng chính là thiên tử, đương nhiên sẽ được trời cao phù hộ.” Khúc
Khinh Cư cầm muỗng, uống một hớp canh bách hợp ngân nhĩ la hán quả, sắc
mặt bình tĩnh nói: "Bảo hạ nhân quản tốt miệng của mình, nếu để ta nghe
thấy được một câu nào không nên nói, toàn bộ đều chịu phạt nặng."
"Dạ." Mộc Cận nhận thấy được sự thận trọng của Vương phi, quay sang trao đổi
ánh mắt với Ngân Liễu, vội vã lui ra ngoài, truyền lời với đám hạ nhân.
Uống hết một chén canh bách hợp ngân nhĩ la hán quả, Khúc Khinh Cư lấy khăn
tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng, nàng đứng lên đi tới bên giường, một
trận gió nổi lên, mây đen dày đặc dần dần xuất hiện phía chân trời, tạo
thành cảnh tượng trời trong mây xanh nắng đẹp bị một nửa mây đen che
phủ.
"Vương phi, nô tỳ nghĩ chắc trời sắp mưa rồi." Ngọc Trâm
thấy gió quá lớn, sợ rèm cửa sổ ngăn trở tầm mắt Vương phi, liền lấy tay chặn rèm cửa lại. Nàng ta nhìn về phía chân trời, cảm khái nói: "Gió
lớn như vậy, mây đen lại dày, cơn mưa này chắc hẳn không nhỏ đâu."
Khúc Khinh Cư cười cười: "Quan tâm mưa nhiều mưa ít làm gì, dù sao sau khi
mưa xong sẽ tạnh thôi, chúng ta ở trong phòng, sợ gì chứ?"
Nhìn mây đen kéo đến càng lúc càng dày đặc, Khúc Khinh Cư khẽ cau mày, cảm giác trong lòng không quá kiên định.