Sáng sớm hôm sau ngày Thành vương thành hôn, liền dẫn Vương phi của mình tiến cung hành lễ.
Mặc dù Hoàng đế lạnh đạm, nhưng vẻ mặt và thái độ cũng không khiến y khó xử, những lễ vật cần ban thưởng thì vẫn ban thưởng xuống.
Hoàng
hậu vẫn đối đãi như nhau, lúc trước Hạ Hành dẫn Vương phi của mình đến
hành lễ, bà có thái độ gì thì bây giờ cũng dùng thái độ đó đối đãi với
hai phu thê Hạ Minh, thập phần thân cận với La Văn Dao.
Ra khỏi
cung Khôi Nguyên, gương mặt La Văn Dao ửng đỏ, cúi đầu đi bên cạnh Hạ
Minh. Mặc dù nàng đã từng tưởng tượng mẫu phu quân lí tưởng của mình sẽ
học vấn thông tuệ, văn võ song toàn, tuấn mỹ vô song, nhưng bây giờ,
nàng cảm thấy sự quan tâm săn sóc của Thành vương còn thực tế hơn nhiều
so với đống ảo tưởng kia, cũng càng khiến nàng có cảm giác chân thật,
không gì so bằng một tấm chân tình.
"Nàng đừng lo lắng, tính tình mẫu phi hết sức hòa ái, nhất định bà sẽ thích nàng." Hạ Minh thấy dáng
vẻ khẩn trương của thê tử, liền cầm tay nàng nói: "Đừng sợ, còn có ta ở
bên cạnh nàng.”
"Vâng." La Văn Dao khẽ gật đầu, mặt càng đỏ hơn.
An quý tần quả thật rất thích con dâu La Văn Dao này, tính tình nhu hòa,
nho nhã lễ độ. Dù hoàng thượng không quan tâm con ruột của mình lắm,
nhưng thật may là đã chọn một nàng dâu không tệ.
Bà nhìn vẻ mặt
xấu hổ của con dâu, bảo cung nữ bên cạnh lấy quà gặp mặt đã chuẩn bị từ
trước ra, nhẹ nhàng cầm tay La Văn Dao, cười nói: "Bây giờ ta giao Minh
nhi cho con, nếu sau này Minh nhi có làm gì không đúng, con đừng dể dàng tha thứ cho nó, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ lấy lại công đạo
cho con."
"Mẫu phi có con dâu thì không cần con trai nữa ư?!" Hạ
Minh đứng dậy thở dài, "Xin mẫu phi yên tâm, chúng con sẽ sống hoà thuận bên nhau."
La Văn Dao thấy thế, cũng đứng dậy khẽ nhún người, dù trên mặt vẫn còn đang xấu hổ, nhưng giọng nói lại hết sức kiên định:
"Xin mẫu phi yên tâm, chắc chắn con dâu sẽ chăm sóc Vương gia thật tốt,
chắc chắn sẽ hoà thuận thương yêu nhau."
Đáy mắt An quý tần ửng
đỏ, cầm tay hai người đặt chồng lên nhau, vui vẻ nói: "Có thể được như
thế thì tốt, đời người không được bao nhiêu, có người cùng sát cánh đi
hết quãng đường với mình là một sự may mắn, các con phải biết quý trọng
đấy."
Hạ Minh nghiêng đầu nhìn thê tử bên cạnh mình, nắm tay La Văn Dao thật chặt, gật đầu.
Hai phu thê ra khỏi cung của An quý tần, từ từ đi bộ xuất cung, Hạ Minh
thấy La Văn Dao đi phía sau cách mình nửa bước, liền vươn tay nắm lấy
tay của nàng, nói: "Trở về phủ, chúng ta cùng xem lại danh sách lễ vật
lại mặt của ba ngày sau, xem có sai sót gì không nhé.”
La Văn Dao lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Điện hạ đã chuẩn bị xong, chắc sẽ không sai sót gì đâu."
"Ta không biết ý thích của nhạc phụ nhạc mẫu cho lắm, phải nhờ nàng góp ý
mới được.” Hạ Minh cười nói: "Nếu không, nhạc phụ nhạc mẫu không hài
lòng hiền tế này thì sao?"
La Văn Dao nghe y nói thế, tay lại
được bàn tay cường tráng ấm áp của Hạ Minh nắm lấy, cười nói: "Vậy thiếp càng không thể giúp chàng, tự tay chàng chuẩn bị thì mới biểu hiện được tâm ý, nếu có thiếp giúp đỡ, chẳng phải là gian lận rồi ư?"
Hai người bèn nhìn nhau cười, khoảng cách trái tim như càng gần hơn.
Khúc Khinh Cư đứng bên cạnh toà núi giả, nhìn đôi vợ chồng son ngọt ngào
cách đó không xa, không nhịn được cười một tiếng, nói với Mộc Cận bên
cạnh: "Phu thê bọn họ như vậy thật tốt."
Mộc Cận cười nói: "Vương phi rất thích Thành vương phi ạ?"
"Ta đều thích những cô nương tốt." Khúc Khinh Cư từ từ đi về hướng cung
Chung Cảnh, thấy vẻ không hiểu của Mộc Cận, liền cười nói: "Cô nương trẻ tuổi, còn đẹp hơn cả hoa đang nở. Cả đời nữ nhân đều phải dựa vào một
người đàn ông, mà chưa chắc nam nhân đó chỉ có một nữ nhân. Thế đạo là
thế, thời gian tươi đẹp của nữ nhân có thể rất ngắn ngủi, cũng có thể sẽ rất dài, sự giống nhau duy nhất chính là trong khoảng thời gian tươi
đẹp đó, sẽ gặp được những người khác nhau, sẽ có những số phận khác
nhau."
Mộc Cận không ngờ Vương phi lại nói những lời lẽ phức tạp
này. "Cho nên nô tỳ chỉ cần ờ bên cạnh Vương phi người là tốt rồi, nam
nhân trên đời này toàn là kẻ bạc tình, nô tỳ cũng không cần."
Khúc Khinh Cư cho rằng bởi vì Mộc Cận đã chứng kiến chuyện của mẫu thân mình khi còn ở phủ Xương Đức Công, và bị ảnh hưởng quan niệm của mình nên
mới nói thế, nàng bất đắc dĩ vỗ vỗ mu bàn tay Mộc Cận: "Ta không muốn
ép buộc ngươi làm chuyện mình không muốn, nhưng sau này nếu ngươi gặp
phải người khiến mình động lòng, nhất định phải nói cho ta biết đấy."
Mộc Cận cười đồng ý, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Những tên nam
nhân đó, còn không bằng một chiếc khăn tay, dầu gì khăn tay cũng có thể
dùng để lau tay, còn nam nhân ngoài hoa tâm đa tình ra, thì còn ích lợi
gì?
Đến cung Chung Cảnh, Đinh ma ma liền đón Khúc Khinh Cư vào,
sau khi nàng tiến vào mới phát hiện, ngoài Kính quý phi ra, Ôn quý tần
cũng ở đây, nàng tiến lên hành lễ với Kính quý phi hành lễ, sau đó quay
sang hành lễ với Ôn quý tần.
"Đoan Vương phi không cần khách khí
như vậy." Ôn quý tần vội vàng đứng dậy trả lại nửa lễ, sắc mặt bà vẫn
tiều tụy như cũ, nhưng có tinh thần hơn so với khi ở trước cung Thiên
Khải hôm đó.
"Muội muội không cần khách khí thế, ngồi đi nào,
con cũng ngồi đi." Kính quý phi cười mời hai người ngồi xuống, phất tay
bảo cung nữ mang bánh ngọt mà Khinh Cư thích lên: "Hôm nay sao lại đến
chỗ của ta thế này?"
Khúc Khinh Cư cười nhìn điểm tâm mà cung nữ
bưng lên, đáp lời Kính quý phi: "Mẫu phi đối với con dâu thật tốt, đây
đều là những món con thích ăn." Nàng đưa tay lấy một khối bánh cho vào
miệng, từ từ nhai nuốt xong rồi mới nói: " Mấy ngày nay, bởi vì Tứ đệ
thành hôn, con dâu không có thời gian vào cung thỉnh an mẫu phi, vừa
đúng lúc hôm qua có một thái giám trong phủ tìm mua được vài vò rượu hoa đào lâu năm, con nếm thử thì thấy hương vị nhẹ nhàng thơm ngọt, rất
thích hợp để nữ nhân uống, nên mang đến hiếu kính với mẫu phi. Dù nó
xuất xứ từ nhân gian, cũng không tuyệt hảo như rượu ở trong cung, nhưng
hương vị lại mới lạ hiếm thấy, mong mẫu phi đừng chê.”
"Chỉ mấy vò rượu, sao phải đích thân đưa đến làm gì." Giọng nói Kính quý phi tuy là trách cứ, nhưng nụ cười trên mặt lại càng ngày càng rõ ràng: "Không
khác gì trẻ con cả, toàn làm chuyện cười thôi.”
Ôn quý tần ngồi
một bên nghe nói như thế, liền nói: "Quý phi nương nương nói thế sẽ làm
tổn thương Vương phi đấy, có thể thấy được nàng rất hiếu thuận hiểu
chuyện, có thứ gì tốt đều nhớ tới người đầu tiên, mới sáng sớm đã mang
đến hiếu kính rồi, nương nương ngài còn bất mãn gì nữa?!"
"Muội
không hiểu đâu, hôm nay đưa đến vài vò rượu, ngày mai đưa đến mấy hộp đồ ăn vặt, cách vài hôm lại mang đến một ít, toàn là những thứ bình dị đơn giản, vậy mà còn xem như đang dâng tặng bảo bối.” Kính quý phi bất đắc
dĩ: "May mà hôm nay là muội, nếu là người khác, bị truyền ra ngoài có
khác gì chuyện cười đâu?"
Khúc Khinh Cư nhận thấy sau khi Kính
quý phi nói xong, hình như Ôn quý tần thở phào nhẹ nhõm một hơi, không
khỏi ngẫm nghĩ, Ôn quý tần đã quy phục Kính quý phi thế này, chẳng lẽ
Ninh Vương đã hoàn toàn dựa vào Hạ lão nhị rồi sao?
"Quà ít lòng nhiều, quý phi nương nương cũng đừng cười chê." Ôn quý tần cười cười
nhìn Khúc Khinh Cư: "Theo tần thiếp thấy, đây chính là nàng dâu hiếm có
khó tìm đấy.”
Kính quý phi cười chỉ vào Khúc Khinh Cư nói: "Còn
không mau cám ơn Ôn mẫu phi đã nói lời tốt cho con đi, cần phải kính trà nữa.”
Ôn quý tần khoát tay lia lịa nói không cần không cần, lại còn hết sức khách khí với Khúc Khinh Cư.
Kính quý phi tươi cười nhìn con dâu tự tay châm trà cho Ôn quý tần, lại cực
kỳ tự nhiên đổi một ly trà khác cho mình, nụ cười trên khóe mắt càng
thêm rõ ràng.
Khúc Khinh Cư dùng cơm trưa với Kính quý phi xong
mới rời đi, nàng đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, nhớ tới dáng vẻ Ôn
quý tần bợ đỡ, làm vui lòng Kính quý phi lúc nãy, không khỏi thở dài, dù trước đây Ôn quý tần ôn hòa lễ độ, nhưng chưa làm đến mức như thế, nói
đi nói lại, còn không phải là vì con trai của mình sao?
"Vương phi, hình như phía trước là Thục quý phi." Mộc Cận nhìn đoàn người đang đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở.
Khúc Khinh Cư ngẩng đầu nhìn, phía đối diện là Thục quý phi đang dẫn theo
không ít cung nữ thái giám, nàng lui vào trong ven đường, đợi khi Thục
quý phi đi đến gần, mới phúc thân nói: "Thục quý phi vạn phúc."
"Đây không phải là thê tử của lão nhị sao?" Thục quý phi dừng bước, nhíu mày nhìn Khúc Khinh Cư khẽ vuốt cằm, cười như không cười nói: "Chỉ mới mấy
ngày không gặp, thê tử của lão nhị càng ngày càng đẹp ra."
Thục quý phi mắt lạnh nhìn nữ tử trước mặt, quả thật tướng mạo hơn hẳn nàng
dâu nhà mình, khó trách có thể quyến rũ được lão nhị. Nghĩ tới, đây
chính là đối thủ của con dâu mình, giọng nói của bà liền lạnh nhạt đi:
"Một nữ tử có dung mạo hơn người thì có ích gì, làm thê tử, quan trọng
nhất phải là hiền huệ.”
Lời này Kính quý phi còn chưa nói, Thục
quý phi này có quyền lên tiếng chắc? Khúc Khinh Cư ngẩng đầu nhìn Thục
quý phi, nhẹ nhàng nói: "Khinh Cư liễu yếu đào tơ, há có thể xứng với
hai chữ ‘hơn người’ được, mỹ mạo của quý phi nương nương chỉ có thiên
tiên mới sánh bằng, Khinh Cư nếu có thể có được một hai phần của nương
nương, thì đã là may mắn lắm rồi."
Thục quý phi sa sầm mặt, lời
này rõ ràng đang khen bà xinh đẹp, nhưng thực tế là đang chăn họng bà.
Đang muốn nổi cơn thịnh nộ, liền nghe được một giọng nói truyền đến từ
sau lưng.
"Bái kiến Thục quý phi." Hạ Hành mỉm cười đi tới trước
mặt Khúc Khinh Cư, trách yêu nói: "Nàng lại đến quấy rầy mẫu phi dùng
cơm trưa à?"
"Mẫu phi thương yêu ta, biết ta thích mấy món ăn ở
cung của người, nên cố ý bảo ta lưu lại dùng bữa đấy chứ." Khúc Khinh Cư hừ hừ: "Mới vừa nãy mẫu phi còn khen ta hiếu thuận, vậy mà Vương gia
chàng lại nói ta quấy rầy người?!"
"Thôi, ta biết mẫu phi lúc nào cũng che chở cho nàng." Hạ Hành bất đắc dĩ chắp tay với Thục quý phi,
nói: "Từ trước đến giờ mẫu phi đều thiên vị nàng ấy, đã khiến Thục quý
phi nương nương chê cười rồi."
Nụ cười trên mặt Thục quý phi đã
biến mất tăm mất tích từ lâu, bọn họ cố tình nói gần nói xa trước mặt
bà, hai người là nhi tử và nhi tức của Kính quý phi, bà không có tư cách dạy dỗ bọn họ. Thật lâu sau bà mới nuốt cục tức trong lòng xuống, nói:
"Đoan Vương nói quá lời."
Hạ Hành ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Thục quý phi nương nương rộng lượng."
"Đã như vậy, hai người xuất cung sớm đi, bổn cung còn muốn đến cung Thiên
Khải, không giữ các ngươi lại nữa." Thục quý phi vịn tay cung nữ tăng
thêm mấy phần sức lực, con trai của ả tiện nhân Vi thị kia, quả thật
cũng đáng ghét không khác gì ả.
Đợi Thục quý phi đi xa, Khúc
Khinh Cư có chút cảm khái, thì ra Khánh Đức đế thích người có miệng lưỡi điêu ngoa như thế, vị Thục quý phi này có thể được sủng ái nhiều năm
như vậy, chắc có lẽ là nhờ phúc của mười tám đời tổ tiên tích đức mới
được.
"Đang nghĩ gì thế?" Hạ Hành thấy vẻ mặt như vừa chợt hiểu ra gì đó của Khúc Khinh Cư, hỏi.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy, đầu óc có thể quyết định phẩm vị của một người đấy."