Hôm nay La phủ cực kỳ náo nhiệt, các loại cỗ kiệu xa hoa tráng lệ dừng trước cửa lớn, kéo dài hơn nửa con phố, dân chúng đứng xa xa nhìn những khách quý bước từ
trong kiệu ra, sẵn tiện đàm luận việc xuất giá của tiểu thư La gia.
Khúc Khinh Cư đến không sớm không muộn, vừa đúng lúc, sau khi kiệu của nàng
xuất hiện, những cỗ kiệu phía trước đều rối rít nhường đường, để cỗ kiệu xa hoa bậc nhất của nàng thuận lợi đi qua.
Sau khi xuống kiệu,
người tiếp đãi nàng là mẫu thân của La Văn Dao – La phu nhân, nàng đưa
tay ngăn bà phúc thân hành lễ với mình: "La phu nhân làm gì vậy, người
là trưởng bối của Khinh Cư, làm gì có đạo lý trưởng bối hành lễ với vãn
bối chứ. Hôm nay là ngày vui của Văn Dao muội muội, Khinh Cư đến tham
gia náo nhiệt, chỉ mong được dính chút hỉ khí."
"Vương phi có thể tới, đã là vẻ vang cho hàn xá, sao có thể nói là tham gia náo nhiệt
thôi." La phu nhân vui vẻ ra mặt, nắm tay nàng vào phủ, dẫn nàng đến hậu viện, ở đó đã có không ít người, chắc hẳn những người này đều có giao
tình với La gia, lúc này tới để giúp xung hỉ cho tân nương.
Tuy
Điền La thị là cửu mẫu của Khúc Khinh Cư, nhưng bà không ngờ rằng cô
cháu ngoại gái này sẽ đích thân đến đây. Khi nhìn thấy nàng, đầu tiên bà sững sờ, ngay sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ, cháu ngoại gái coi trọng nhà mẹ đẻ của bà như vậy, đúng là đã niệm tình xưa rồi.
"Cửu mẫu."
Khúc Khinh Cư đi tới trước mặt Điền La thị, thấy trên tay bà đang cầm
danh sách của hồi môn của La Văn Dao, liền tùy ý nhìn xem, sau đó nói
với La phu nhân: “Quả nhiên La phu nhân rất thương yêu nữ nhi mình, phần hồi môn này thật là phong phú.”
Những quý phu nhân bên cạnh nghe thấy, cũng đều khen ngợi hết lời, gia phong của La gia đều rất xem
trọng con cháu, trong kinh thành không ai không biết, không ai không
hay. Khúc Khinh Cư nhớ tới những món hồi môn trong danh sách, phần tình
cảm này quả thật hiếm có. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›
La phu nhân nghe
mấy lời khen ngợi này, vừa cười vừa rơi lệ, có thể thấy được là bà vừa
mừng rỡ khi nữ nhi xuất giá, lại vừa không nỡ để nữ nhi rời xa mình.
Không lâu sau, mọi người lại nhao nhao muốn xem mặt tân nương tử, Khúc Khinh
Cư cùng đi theo mọi người đến viện của La Văn Dao. Đợi sau khi vào
phòng, chỉ thấy La Văn Dao mặc váy áo màu đỏ, sắc mặt đỏ bừng ngồi bên
cửa sổ, hiển nhiên là ngượng ngùng. Mà La lão phu nhân đang ngồi bên
cạnh nàng ấy, với nụ cười hiền lành trên mặt, ước chừng bà lấy thân phận trưởng bối, đang nói gì đó với đứa cháu gái mình thương yêu.
Khúc Khinh Cư dừng chân, cảm thấy bức tranh trước mắt này vô cùng ấm áp,
không tự chủ lộ ra nụ cười, kéo tay Điền La thị lẳng lặng đứng một bên.
"Thật tựa như nụ hoa mới hé." Một vị phu nhân nhìn La Văn Dao đang cúi đầu,
cảm khái nói: "Mới năm nào vẫn còn là một tiểu nha đầu, hôm nay đã sắp
xuất giá rồi." Bà ấy đi tới trước mặt La phu nhân, khẽ nắm lấy tay La
Văn Dao: "Dì không có lễ vật gì quý giá, coi như những thứ này là chút
tâm ý của người làm trưởng bối như ta."
Sau khi bà ấy nói xong,
mấy nha hoàn sau lưng liền bưng lễ vật tới, Khúc Khinh Cư phát hiện bên
trong có hai cặp vòng tay, hai đôi khuyên tai, hai bộ trâm vàng, còn có
hai miếng ngọc bình an. Những món đồ này đều được chế tác hết sức tinh
xảo, xem ra dì của La Văn Dao đã tốn không ít tâm tư.
Những vị
phu nhân thân thích họ hàng khác cũng rối rít lấy lễ vật ra tặng, Điền
La thị ngược lại không tặng trang sức, mà trực tiếp tặng một khế ước cửa hiệu, ra tay rất hào phóng, dĩ nhiên cũng để chứng minh địa vị của bà ở Điền Gia.
Thân thích tặng xong thì đến lượt bọn họ, Khúc Khinh
Cư thân là vương phi, đương nhiên sẽ không mở miệng sau cùng, nàng bảo
mấy nha hoàn trình quà mừng lên, nàng đi tới bên cạnh La Văn Dao, nhẹ
nhàng kéo tay nàng ấy, nói: "Tính tuổi tác, muội nhỏ hơn ta mấy tháng,
ta gọi một tiếng muội muội cũng là thích hợp."
La Văn Dao đỏ mặt, hơi nhún người phúc thân với nàng: "Tỷ tỷ."
Khúc Khinh Cư cười sờ sờ gương mặt của nàng ấy, mười lăm tuổi vẫn còn là một tiểu cô nương, nhưng ở cổ đại đã đủ tuổi xuất giá rồi, nàng chợt liền
nhớ tới bài văn《 Câu Tiễn diệt Ngô 》trong sách ngữ văn đã học ở kiếp
trước, có câu ‘Nữ tử thập thất bất giá, kỳ phụ mẫu hữu tội.’[1] Câu này thường bị mọi người lấy ra nói giỡn, nhưng nếu đặt vào cuộc sống ở đây, mới biết thực tế là như thế nào.
[1] Con gái 17 tuổi không lấy
chồng thì ba mẹ chịu tội. Đây vừa là quy tắc đạo đức của xã hội phong
kiến, vừa là một trong những chính sách dùng để tăng dân số nhằm chống
lại nhà Ngô.
"Muội phải nhớ kỹ, nữ nhân có thể hiền huệ, có thể
đoan trang, nhưng đừng quên phải tự đối tốt với chính bản thân mình."
Khúc Khinh Cư khẽ cúi đầu, dùng âm lượng khe khẽ chỉ đủ để hai người
nghe nói bên tai La Văn Dao: "Đừng nghĩ rằng thân là vương phi thì nhất
định phải nghiêm cẩn thận trọng, tất cả những thứ khác đều là giả thôi,
có thể khiến trượng phu đối tốt với mình mới là thượng sách. Phải nhớ
kỹ, hắn không chỉ là Vương gia, mà còn là một người đàn ông."
Nói đến đây, Khúc Khinh Cư không tiện bộc bạch quá lộ liễu, nàng lui về sau một bước, nhìn La Văn Dao đang đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu, không
nhịn được lại sờ sờ mặt của nàng ấy, đúng là một cô nương đáng yêu, bạn
học tiểu Minh đừng có phụ lòng người ta đấy.
La Văn Dao nhìn nữ
nhân đang cười chúm chím đối diện, không biết vì sao, nhưng bất giác
liền ghi nhớ kỹ những lời vừa nghe vào sâu trong lòng mình. Rõ ràng hai
người chỉ mới gặp nhau một vài lần, nhưng mình lại thật sự để tâm đến
mỗi lời nói, mỗi hành động của đối phương.
Một hồi lâu sau, La
Văn Dao gật đầu lia lịa: "Tỷ tỷ, muội muội nhớ kỹ." Trong đôi mắt hạnh
to tròn, là tràn đầy sự sùng bái và tin tưởng.
Những người bên
cạnh cho rằng hai người gần bằng tuổi nhau, về sau lại là chị em dâu,
nên nói thêm vài câu, chứ tuyệt đối không ngờ Khúc Khinh Cư đang dạy La
Văn Dao thuật khống chế trượng phu. Mọi người nhìn lễ mừng tân hôn do
Đoan Vương phi tặng, không khỏi cảm khái, Đoan Vương phi đúng là một
người biết nhớ ân báo ân.
Ngọc huyết kê, trâm cài khảm hồng bảo
thạch, vòng tay ngọc Dương chi, còn có mười hai chiếc khăn tay thiên tầm thêu hai mặt, một bộ trang sức trân châu, một bộ diêu vàng khảm ngọc
lục bảo. Những lễ vật này, món nào cũng đều là bảo vật trân quý, thế mà
Đoan Vương phi còn tặng luôn cả thảy, có thể thấy được năm đó La gia đối đãi với nàng tốt đến mức nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng ai nấy
đều thầm cười nhạo phủ Xương Đức công, đích trưởng nữ tốt đẹp như thế
lại đối xử quá mức khắc khe, hôm nay nàng có tiền đồ vô lượng, xem bọn
họ như người xa lạ, còn đích thứ nữ được cưng chiều vô hạn thì lại vội
vàng bị gả làm thiếp. Chuyện này đã trở thành chuyện cười trong kinh
thành từ lâu, cũng không biết người phủ Xương Đức công có còn mặt mũi để ra cửa hay không?
Sau đó không lâu, ngay cả trưởng công chúa,
mấy vị phi tần trong cung cũng phái người tặng quà mừng tân hôn, có thể
thấy được, La gia rất được coi trọng, cũng cho thấy được, sau này La Văn Dao sẽ không phải chịu sự hà khắc của hoàng gia.
Đợi sau khi tân khách ra khỏi viện, La Văn Dao ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến những lời Khúc Khinh Cư mới vừa nói lúc nãy, hơi hơi đỏ mặt , nàng quay sang nhìn tổ
mẫu của mình, nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, Đoan Vương phi là một người tốt."
La lão phu nhân nghe được lời này của cháu gái, cười cười: "Đoan Vương phi không nhất định là người tốt, nhưng nàng đối tốt với con, điều này
không sai. Con nên nhớ, ngày mai con đã bước chân vào hoàng gia rồi.
Người đối tốt với con chưa hẳn là người tốt, người nói thật lòng với con cũng không hẳn là thật.”
La Văn Dao gật gật đầu, nàng do dự một chút mới nói: "Không biết vì sao, khi lần đầu tiên con gặp Đoan Vương
phi, đã cảm thấy cực kỳ thân thiết, là do con quá dể tin người ư?"
"Tính con xưa nay ổn trọng có thừa, tổ mẫu cũng hiểu được." La lão phu nhân
lắc đầu, đưa tay chỉnh lại trâm cài bên tóc mai hơi bị lệch, cười nói:
"Thế gian này đều được gói gọn lại bằng hai chữ ‘duyên phận’. Nếu như
con cảm thấy có thể kết thâm giao với một người nào đó, thì nên nhìn
nhiều nghĩ nhiều, cảm nhận cuối cùng có thể cho con biết, trực giác của
con có đúng hay không."
La Văn Dao cẩn thận suy nghĩ, liền cúi đầu nói: "Cháu gái nhớ kỹ."
"Đoan Vương phi cũng không thuận buồm xuôi gió như con tưởng đâu. Ban đầu mới gả vào phủ, nàng cũng không được Đoan Vương yêu thích, lúc ấy, ngay cả
khi về phủ Xương Đức công lại mặt cũng phải nhìn sắc mặt của Lương thị." La lão phu nhân cảm khái nói: "Ai ngờ chỉ trong vòng hai tháng ngắn
ngủi, Đoan vương đối với nàng khác hẳn lúc trước, thậm chí còn vì nàng
mà làm khó dễ phủ Xương Đức công, đủ thấy Đoan Vương phi là một nữ tử
hết sức tài giỏi."
Nghe tổ mẫu kể xong, trong lòng La Văn Dao lại càng sùng bái Khúc Khinh Cư hơn, nếu ngay đến cả một nữ tử tài hoa như Đoan Vương phi cũng không thể được trượng phu yêu thương, chỉ có thể
nói ánh mắt của Đoan Vương quá kém.
Sau khi tặng quà mừng cho La
Văn Dao xong, ở lại dùng cơm ở La phủ, Khúc Khinh Cư mới ngồi kiệu trở
về. Thỉnh thoảng bên ngoài kiệu có tiếng rao hàng truyền truyền đến,
nàng vén màng kiệu lên, thấy cách đó không xa có gian hàng bán trứng
mặn, mặc dù nhìn có vẻ không quá sạch sẽ, nhưng mùi thơm nức đã bay vào
mũi.
"Dừng kiệu." Khúc Khinh Cư vừa dứt lời, cỗ kiệu liền từ từ ngừng lại.
"Vương phi." Hoàng Dương đi tới cửa sổ bên hông kiệu, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì ạ?"
Khúc Khinh Cư vén màng cửa sổ kiệu lên: "Ta thấy trứng mặn ở đó rất thơm,
ngươi đi mua một ít về đây, bảo bà chủ cho nhiều nước sốt một chút, khi
về phủ mới không bị mất mùi vị."
Hoàng Dương nghe vậy, quay đầu
nhìn sang gian hàng trứng mặn bên ven đường, chỉ vài bước đã chạy đến
trước gian hàng, lấy ra một nắm tiền đồng, mua hơn mười phần trứng mặn
được gói bằng lá sen, còn cầm thêm một chén sành đựng nước sốt, chạy về
lại kiệu, nhỏ giọng nói: "Vương phi, tiểu nhân đã mua rồi ạ."
"Ừ, về thôi." Khúc Khinh Cư xoa xoa mũi, mặc dù nàng rất muốn nếm thử ngay, nhưng xét về vấn đề hình tượng, nên phải ráng nhịn xuống chờ về đến
phủ.
Cụ bà bán trứng mặn không ngờ rằng một ngày nào đó sẽ có quý nhân mua trứng mặn của mình, vẻ mặt bà kích động nhìn chiếc kiệu có
đỉnh đỏ vàng dần đi xa, lẩm bẩm nói: "Ông trời phù hộ, gặp được quý nhân rồi."
Những người đi đường nhìn thấy liền nghĩ, ngay cả quý nhân hoàng thân quốc thích cũng mua trứng mặn ở đây, trong lúc nhất thời, có không ít người cũng muốn mua một ít nếm thử, đây chính là món ăn mà quý nhân thích đó.
Cách đó không xa, Hạ Uyên cưỡi ngựa nhìn gian
hàng trứng mặn bị vây quanh đó, cau mày chỉa roi ngựa vào gian hàng nói: "Hà Phúc Nhi, đi mua hai phần tới đây."
Hà Phúc Nhi vội dẫn theo hai thị vệ qua đó, đẩy đám người đang vây quanh ra, mua được hai phần
trứng mặn, quay về dâng lên trước mặt Hạ Uyên nói: "Vương gia, những món ăn ven đường này không sạch sẽ, ngài đừng ăn nhiều."
Trứng mặn
có màu sắc không đẹp lắm, Hạ Uyên dùng khăn tay màu trắng nhận lấy quả
trứng đã được lột vỏ sạch sẽ, do dự cắn một, trứng mặn nấu trong thời
gian dài, vị hơi cũ, còn hơi mặn, nhưng mùi thơm lại rất đặc biệt.
"Cái quái gì thế này, vứt hết đi." Hạ Uyên ăn xong một quả trứng mặn, lau
tay xong liền ném khăn tay ra ngoài, lạnh lùng nói: "Về phủ."
Hà
Phúc Nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Vương gia đã cởi ngựa đi xa, xoay người kín đáo đưa trứng mặn được bỏ trong lá sen cho đứa trẻ bên đường, sau
đó chạy chậm theo.
Đứa bé được cho trứng mặn ngơ ngác nhìn theo
bóng lưng của Hà Phúc Nhi, lột một quả trứng ra, cắn một, lập tức cười
tươi híp cả mắt. Trứng mặn của Diêu bà bà thật là ngon!
Người có tiền kia thật không có mắt, đồ tốt như vậy mà cũng bỏ lỡ!