Dường như Huyền Linh đạo nhân không nhìn thấy Hạ Hành đưa quẻ xăm cho Khúc
Khinh Cư, lại thi lễ với hai người lần nữa: "Hai vị Tôn giả, hôm nay
không có khách viếng thăm, bần đạo cáo từ." Nói xong, vuốt chòm râu cười bỏ đi.
Đợi khi Khúc Khinh Cư phản ứng kịp, Huyền Linh đạo nhân
đã đi vào đường nhỏ trong rừng, nàng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của
ông, nhưng nhanh chóng không thấy nữa rồi.
Tác phong của bóng
lưng này, thật đúng có chút phong phạm của cao thủ, Khúc Khinh Cư cúi
đầu thưởng thức xăm này, tuy nàng không hiểu ý tứ của quẻ xăm, nhưng vẫn có thể nhìn ra lời xăm này có vẻ không thích hợp.
Một ống xăm
thường có số lượng cố định, nên quẻ xăm càng phải chú ý cách thức, mẫu
mà bản thân vừa lấy ngẫu nhiên này, đối trận không tinh tế, không gieo
vần không đối ngẫu. Thậm chí thơ của quẻ cũng chắp vá lung tung, không
hề hợp lý.
Trên thực tế, lời trong quẻ này do tiểu đạo sĩ Ngũ
Trang Quan tiện tay viết sao? Khó trách vừa rồi vị đạo sĩ này lộ ra vẻ
cao thâm khó hiểu, thì ra phát hiện lời văn không đối nhau?
"Cửu
sơn tĩnh lục lệ hoa hồng, tam canh đăng hỏa ngũ..." Khúc Khinh Cư ngắm
nghía cái xăm này, nhớ kỹ hai câu không hề liên quan đó, nhíu mày, từ
trên ghế đứng lên: "Vương gia, ta thấy cũng không có gì hay để xem,
không bằng trở về thôi."
Hạ Hành thấy tuy nàng chẳng thèm nhìn
quẻ xăm, nhưng vẫn giao cho Mộc Cận phía sau, thì cười nói: "Vậy thì về
thôi." Đạo sĩ kia nói bọn họ là quý nhân gì đó, nói gì mà Kinh thành
không thiếu khách hành hương, nhưng thấy y phục bọn họ bất phàm, mà mấy
hôm trước còn xuất hiện sự kiện ám sát đấy thôi.
Về phần nói bọn
họ đi bộ lên núi, hắn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đỏ hồng chưa tan của Khúc
Khinh Cư, cũng là chuyện vô cùng rõ ràng, nói quỷ thần, nhưng thật ra
nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí [1] mà thôi.
[1] nhân giả
kiến nhân, trí giả kiến trí: Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí
thấy vậy gọi là trí" (Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh
giá khác nhau).
Cái gì cửu sơn tĩnh lục lệ hoa hồng, tam canh
đăng hỏa ngũ... Sắc mặt Hạ Hành bỗng nhiên khẽ biến, hắn ngừng chân,
nhìn về phía Mộc Cận đang đỡ Khúc Khinh Cư: "Đưa quẻ xăm cho bổn vương
xem nào."
Thấy vương phi không phản đối, Mộc Cận cẩn thận trình quẻ xăm lên, sau đó chỉ thấy sắc mặt Vương gia có chút không đúng.
"Quẻ xăm này nói hưu nói vượn, đừng mất công giữ lại." Hạ Hành ném quẻ xăm
cho Tiền Thường Tín bên cạnh, nói với Khúc Khinh Cư: "Đường xuống núi
không dễ đi, chúng ta ngồi kiệu liễn trở về."
Khúc Khinh Cư không nhìn động tác của hắn, cười gật đầu. Hai người đi đến trước mặt Hạ
Minh, thấy Hạ Minh một mặt mờ mịt, Hạ Hành nhân tiện nói: "Một quẻ xăm
có lời mở đầu không ăn nhập gì, xem ra tay nhị tẩu đệ rút xăm không linh rồi."
Khúc Khinh Cư cười nói: "Mới vừa rồi ta kêu chàng cùng đi, chàng cố tình không đi, bảo muốn cầu cùng ta, lúc này chê vận may ta
không tốt, làm gì có đạo lý như vậy."
"Thôi thôi, nam nhân tốt
không đấu với nữ nhân." Hạ Hành cười vẫy tay: "Chúng ta vẫn nên xuống
núi thôi, chân núi Bạch Vân có một dòng suối nhỏ, chúng ta có thể dùng
bữa cơm dã ngoại ở cạnh suối."
"Được." Dường như Hạ Minh không
nhìn thấy hai người mới vừa rồi liếc mắt đưa tình, trên mặt mang theo ý
cười chất phác: "Ngu đệ đã muốn ăn một bữa cơm ở nơi non xanh nước biếc
như vậy lâu rồi."
Ba người nói xong thì đi ra ngoài theo đường
nhỏ đá lát, không biết sao trọng tâm đề tài đã lái đến chỗ Hạ Minh gặp
chuyện ở Giang Nam.
"Mặc dù trên triều làm gay gắt, nhưng việc
này sớm muộn gì sẽ có kết quả." Hạ Hành biết chỗ khó xử của y, vỗ vai y
nói: "Thế gian luôn có việc khó xử, vượt qua rồi thì sẽ tốt thôi."
"Nhị ca nói rất đúng, mặc dù phụ hoàng là cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng không
thể tùy tâm sở dục [2]." Hạ Minh cười: "Nhị ca yên tâm, ngu đệ đã hiểu."
[2] tùy tâm sở dục: thích làm gì thì làm nấy
Hạ Hành gật đầu, thấy ba cỗ kiệu trước mắt, nhân tiện nói: "Tứ đệ, mời."
"Mời." Hạ Minh hơi khom người, luôn biểu hiện thân là đệ đệ cung kính với huynh trưởng.
Đợi khi ba người đều lên kiệu, Khúc Khinh Cư cách sa mỏng trong cỗ kiệu
nhìn ra bên ngoài, có cảm giác cỗ kiệu bắt đầu hơi đong đưa đi về phía
trước. Hạ Minh nói đúng, mặc dù Hoàng đế thân là cửu ngũ chí tôn cũng
không thể tùy tâm sở dục, huống chi người khác.
Vỗ gò má mình, Khúc Khinh Cư lại lười biếng dựa vào gối thấp lần nữa, mặc
kệ có phải do nàng mơ mộng quá nhiều hay không, hôm nay nàng cũng chỉ
cầu được một quẻ xăm vô dụng, khác nào cái gì cũng không có.
Xuống núi mỗi một bước đều phải ổn định, hạ nhân nâng kiệu đều dè dặt cẩn
trọng ổn định bước xuống mỗi bậc thềm đá, đợi đến đất bằng, bọn họ mới
nhẹ cùng thở một hơi, đường bằng tốt hơn so với đường xuống dốc, cũng an toàn hơn.
Đúng lúc này, chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa đi đến từ một phương hướng khác, xe ngựa chế tác trông giống nhau, hơn nữa bên cạnh
mỗi chiếc xe ngựa còn có hai hộ vệ mặc khôi giáp.
Tiền Thường Tín hí mắt nhìn một cái, nhất thời hiểu được, e rằng đây là tú nữ từ nơi
khác đưa vào Kinh thành để tuyển chọn, sắc mặt hắn không thay đổi, cũng
không bảo nhóm kiệu phu đi vòng, vẫn thẳng tắp đi về phía trước.
Mặc dù người đánh xe phía trước không biết người đến là ai, nhưng nhìn thấy không ít thị vệ đi phía sau ba cỗ kiệu này, trong lòng biết đây là quan lại nhà quyền quý đi dã ngoại, nhanh chóng tấp xe ngựa qua một bên, đợi sau khi những người này đi rồi, mới lần nữa cho xe ngựa đi tiếp.
Nhóm tú nữ ngồi trong xe ngựa nhìn cỗ kiệu dần dần đi xa, bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Không biết ai ngồi trong kiệu, phô trương thật ghê gớm." Một tú nữ khoảng 15 tuổi nói: "Nhìn thật uy nghiêm."
"Có nhiều hộ vệ bảo vệ như vậy, không phải người bình thường có thể phô
trương." Một tú nữ hơi mập nhìn nàng ta: "Không chừng là Vương gia Quận
vương đấy."
"Ngươi khoe khoang đi, Vương gia gì đó dễ dàng gặp
vậy sao?" Một tú nữ khác trêu đùa: "Không chừng là vương phi tiểu thư
nhà nào đó."
Trong lúc nhất thời, vài người trong nhóm tú nữ bỗng cười đùa lên.
Hộ vệ đánh xe ngựa bên ngoài nghe động tĩnh bên trong, sắc mặt lạnh vài phần, lập tức gào to, không có mệnh làm quý chủ nhân.
Gã nhớ đến tin tức nghe được ở bên ngoài, nghe nói mấy ngày nay Kinh thành không ổn định, Thành vương và Đoan vương đều đến Kinh Giao dưỡng thương rồi. Nghĩ vậy, gã không khỏi biến sắc, mới vừa rồi đi qua không phải là Đoan vương hoặc Thành vương chứ? Bằng không giờ phút này, ai dám phô
trương lớn xuất hiện ở đây như vậy?
Sau khi cỗ kiệu dừng lại,
mành kiệu trước mặt Khúc Khinh Cư được mở ra, nàng vịn tay Mộc Cận ra
khỏi cỗ kiệu, thấy mặt cỏ trước mắt đã dài thành một mảnh xanh nhạt,
đồng cỏ chạy dọc theo dòng suối, bèn thở dài: "Quả nhiên cảnh trí ở đây
rất tốt."
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy bọn hạ nhân đã bắt đầu
khiêng nồi hơi, băng ghế ngồi ra, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị xong tất
cả, Khúc Khinh Cư cảm thấy nghệ sĩ dưới tay mình kiếp trước diễn cổ
trang còn quá kém, không bì kịp với năng lực làm việc của hạ nhân.
Hạ Hành đi đến bên cạnh nàng, chỉ vào dòng suối đối diện nói: "Dòng suối
rất rộng, cho nên lấy tên là Thanh Khê hà, đối diện còn có một tòa điền
trang của chúng ta, hai năm trước phụ hoàng ban thưởng cho ta."
Loại nhà thế này rất nhiều, ở không hết, Khúc Khinh Cư mỉm cười: "Tấm lòng
phụ hoàng từ ái, chỉ tiếc ngày thường thời gian chúng ta ra cửa quá ít,
không thể ở điền trang mà phụ hoàng ban thưởng được, thật sự đáng tiếc."
"Sau này có thời gian, ta sẽ đi với nàng nhiều hơn." Hạ Hành thấy nàng cười
vui vẻ, ý cười trên mặt cũng rõ hơn, hắn kéo người ngồi xuống trước bàn, sau đó nói: "Ta bảo bọn thị vệ đi bắt chút món ăn thôn quê về, để đầu
bếp trong phủ chúng ta mang theo đến đây làm chút gì đó thú vị dân dã
nếm thử."
Hạ Minh phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, lòng y cũng ấm
theo, y chỉ vào dòng suối nhỏ nói: "Tôn Hải, nhìn xem trong dòng suối
nhỏ này có cá hay không, nếu có thì lấy cần câu đến."
Tôn Hải vội bước nhanh chạy đến bên dòng suối xem thử, rất nhanh lại chạy về, hắn
cười nói: "Vương gia, tiểu nhân thấy có cá bơi lội trong nước, cũng
không biết có bao nhiêu."
"Vậy bổn vương đi câu cá." Y đứng lên, ôm quyền nói với Hạ Hành: "Nhị ca, đệ đệ đi câu cá một lát."
Hạ Hành gật đầu: "Cẩn thận đừng để ướt giày."
Nghe thế, Hạ Minh cười: "Nhị ca yên tâm, đệ đệ đã biết."
Khúc Khinh Cư thấy Hạ Minh vén áo bào, buộc y phục sau hông, bảo hạ nhân
mang theo ghế cầm cần câu và mồi câu đi đến bên dòng suối, không khỏi
cảm khái, kiếp trước không ít thiếu niên dù đã mười bảy mười tám tuổi mà vẫn còn trẻ con, còn Hạ Minh đã trầm ổn như vậy, hiện tại hiếm khi biểu hiện ra hai phần trẻ tuổi sinh động, cũng không biết thật tình hay giả
vờ.
Nàng liếc mắt nhìn Hạ Hành bên cạnh, người bên cạnh cũng mới
chỉ hai mươi tuổi đầu, đã có tâm tư và thủ đoạn như thế, có thể thấy
được Hoàng thất là nơi đúc người, trình độ phức tạp đã vượt qua làng
giải trí kiếp trước. Làng giải trí đấu với nhau thua thì chỉ mất danh
lợi, nếu Hoàng thất đấu thua, tiếp theo sẽ mất mạng hoặc mất cả thê lẫn
hài tử.
Nghĩ vậy, một tiểu tử trẻ tuổi mới hai mươi tuổi đầu như
Hạ Hành, bây giờ phải làm đến cái dạng này, cũng rất không dễ dàng, nàng cảm thấy tình mẫu tử sâu trong nội tâm mình chợt bộc phát.
Nhưng nhớ đến tâm kế của người này, nhất thời tình mẫu tử trong lòng nàng
biến mất không còn một mống, thuận tay dùng châm bạc xiên một miếng lê
bỏ vào miệng, trơn mịn mọng nước, hương vị rất tốt. Sau đó, xiên một
miếng khác đưa đến trước mặt Hạ Hành, ý bảo hắn nếm thử.
Nếm thử từ tay Khúc Khinh Cư, Hạ Hành gật đầu, cười nói: "Rất không tệ."
Tiền Thường Tín liếc mắt nhìn lê thơm mát gần Vương phi, hình như Vương gia không thích ăn lê nhỉ?
Trong phủ Tấn An trưởng công chúa, Hạ Quy Niệm bắt đầu lật xem bái thiếp bên
trong, sắc mặt bình thản nói: "Đã nói nhiều ngày nay bản cung hơi mệt
nhọc, không gặp người ngoài." Những người này chỉ đơn giản muốn hỏi thăm một ít tin tức về Đoan vương Thành vương từ nàng thôi, không ngẫm lại
nàng chỉ là một nữ quyến thì có thể biết bao nhiêu việc chứ, cho dù biết cũng sẽ không thể nói cho các nàng.
Nhớ đến tin tức từ trong
cung, nàng do dự một chút, triệu thân tín của mình là Đỗ ma ma đến nói:
"Thưởng họa yến lần trước, bản cung nghe nói nhị đệ muội thích dùng hoa
quả, ở đây bản cung mới nhận được không ít hoa quả, bảo người đưa qua
cho nhị đệ muội đi, mặt khác mang dược liệu bản cung đã giúp nhị đệ tứ
đệ chuẩn bị tốt qua theo."
Sau khi Đỗ ma ma nghe xong nói: "Công
chúa, hiện giờ trên triều vì sự kiện ám sát đã rối loạn lắm rồi, không
bằng mấy ngày nữa ngài lại đưa qua?"
Sắc mặt Hạ Quy Niệm ngưng
trọng nói: "Cấm vệ quân phát hiện, mũi tên lông vũ ám sát Đoan Vương mặc dù bình thường, nhưng trên cán đuôi có sử dụng vật liệu gỗ chỉ có từ
loại cây ở phía sau biệt trang của Thụy vương, hiện tại chuyện này đã
chuyển giao cho Đại Lý Tự và Hình bộ, sớm muộn gì cũng sẽ báo lên phụ
hoàng thôi."
Sắc mặt Đỗ ma ma khẽ biến, hơn nửa ngày mới nói: "Xưa nay hoàng thượng thiên vị Thụy vương, như vậy..."
"Người trong thiên hạ đều thấy." Hạ Quy Niệm vuốt ve một bái thiếp: "Cho dù
phụ hoàng một lòng thiên vị Thụy vương, cũng không ngăn nổi miệng lưỡi
thiên hạ, dù kết quả như thế nào, đời này của Thụy vương... Trừ khi bản
cung không có ba vị huynh đệ kia, bằng không ngôi vị hoàng đế đã không
có duyên với hắn nữa rồi."
"Nô tì đi ngay." Đỗ ma ma hiểu được, vội vàng lui xuống.
Mở bái thiếp trong tay ra, mặt trên viết Ngụy thị phủ Xương Đức công, nàng cười lạnh, nghĩ là lão thái thái phủ Xương Đức công thì nàng sẽ nể mặt
vài phần sao, không tự nhìn lại mình, trong Kinh thành này còn nhiều lão nhân lớn tuổi hơn bà ta, nhưng chưa chắc nàng đã nể tình, huống chi chỉ là một lão phu nhân của một cái phủ sắp suy tàn.