"Vương gia, cẩn thận dưới chân." Nha hoàn xách theo đèn lồng mềm giọng nói: "Tây viện bên này ít người, đường đi không tốt lắm."
Hạ Uyên mỉm cười nhìn nha đầu đang nói chuyện, cho đến khi đối phương
ngượng ngùng đầu càng cúi thấp, mới nói: "Một khi đã như vậy, đèn lồng
này cần phải sáng sủa hơn một chút."
Gò má nha hoàn ửng hồng, đèn lồng trong tay lung lay, mới khôi phục lại bình tĩnh.
Ban đầu tây viện không có người ở, những ngày gần đây vì muốn nạp trắc phi, tổng quản vương phủ mới cho người quét dọn tây viện một phen, thậm chí
rất nhiều gia cụ đều không được đổi, cứ vậy mà nghênh đón người vào.
Đoàn người vào tây viện, bên trong đèn đuốc tỏa sáng, nhưng trên mặt Hạ Uyên không hề vui mừng khi nạp được mỹ nhân làm tiểu thiếp, hắn ta thấy cửa
phòng trước mắt đóng chặt, lại nhìn hai nha đầu giữ cửa quỳ trước mặt,
trầm giọng nói: "Mở cửa ra."
"Vâng." Nha đầu giữ cửa khom người
nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hạ Uyên nhấc chân đi vào, đi lướt qua giá Đa Bảo
[1] thì nhìn thấy Khúc Ước Tố đang ngồi trên giường, trên người nàng ta
mặc một bộ váy bó eo màu sáng, thắt lưng là màu xanh lục nhạt, đầu buông xuống, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trông có vài phần tư sắc.
[1] giá Đa Bảo: giá đựng đồ thời xưa (mình đính kèm hình phía dưới nhé)
Hạ Uyên đứng bên cạnh giá Đa Bảo, ý bảo người trong phòng đều lui ra ngoài, rồi chậm rãi đi về phía trước.
"Vương gia." Khúc Ước Tố đứng lên, nhẹ giọng thi lễ, trong cử chỉ mang theo vẻ uyển chuyển hàm xúc nói không nên lời, trông có vẻ nữ tính hơn so với
vương phi Tần thị xuất thân thư hương thế gia.
"Mỹ nhân đang đợi
bổn vương à." Hạ Uyên tiến lên dùng ngón trỏ nâng cằm nàng ta lên, ngón
cái vẽ khóe môi nàng ta. "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta
không nên lãng phí." Nói xong, không chú ý đến ý kiến của Khúc Ước Tố,
đã ôm người nhào lên giường.
Dưới thân đau đớn khiến Khúc Ước Tố
chảy nước mắt, nàng ta chưa bao giờ nghĩ đêm tân hôn của bản thân sẽ như thế này, thống khổ và không hề có một chút ấm áp nào, thậm chí nàng ta
không nghe thấy một câu mềm mại của nam nhân đang nằm trên người này, có lẽ đối với nam nhân này mà nói, bản thân nàng ta chỉ là một món đồ chơi thôi.
Đau đớn dần dần chết lặng, nàng ta mở mắt thật to nhìn hoa sen thêu trên màn lụa hồng nhạt, nàng ta sẽ không mãi như vậy, Khúc
Khinh Cư có thể sống tốt, vì sao nàng ta không thể, Khúc Khinh Cư có thể thì nàng ta cũng có thể.
Khi Khúc Khinh Cư nghe nói phủ Xương
Đức công dùng hương kiệu màu lam đưa Khúc Ước Tố đến phủ Thụy vương thì
nàng đang ngồi ở chính viện nghe mấy người thiếp thị nịnh hót, nàng nghe xong sự tình, hơi cảm khái than: "Đáng tiếc." Mặc dù nàng không thật sự thích nữ nhân như Khúc Ước Tố, nhưng một cô nương vừa qua tuổi mười lăm lại bị tặng cho người làm thiếp, thật đúng đã lãng phí một thân tài hoa và dung mạo, có mẫu thân như Lương thị, xem như đã hủy đi cả đời nàng
ta.
Trong lúc nhất thời, vài vị thiếp thị ngồi ở dưới không biết
nên nói gì, các nàng đều biết quan hệ giữa vương phi và nhà mẹ đẻ không
tốt, muội muội dị mẫu [2] gấp gáp đi làm thiếp cho Thụy vương, cũng
không phải chuyện vinh quang gì, trên mặt các nàng hẳn nên vui mừng vì
người vương phi ghét đi làm thiếp, hay nên khổ sở vì muội muội nhà mẹ đẻ của vương phi khiến nàng mất mặt?
[2] muội muội dị mẫu: em cùng cha khác mẹ
Giang Vịnh Nhứ liếc mắt nhìn vương phi, thấy nàng vừa không phẫn nộ, cũng
không vui vẻ, ngược lại dường như hơi tiếc nuối, tâm tư nàng khẽ xoay,
nhân tiện nói: "Thiếp nghe nói Khúc tam tiểu thư tài mạo song toàn, khó
trách Thụy vương điện hạ ái mộ vị này."
Người như Hạ Uyên, trong
lòng hắn ta nữ nhân chỉ là một món đồ chơi, có ái mộ thật hay không.
Nàng bất đắc dĩ cười: "Nếu thật sự như thế, vậy thì tốt."
"Có một số người nguyện ý đi làm thiếp, ai có thể ngăn được." Phùng Tử Căng
cười như không cười nói một câu như vậy, nhưng đã quên bản thân cũng chỉ là thiếp thôi.
Khúc Khinh Cư liếc nàng ta một cái, lười nhiều
lời với nàng ta, thản nhiên nói: "Phùng thị thiếp vẫn nên ngẫm lại thân
phận rồi mới nói tiếp." Nói xong, bảo các thị thiếp đều lui ra.
Phùng Tử Căng ra khỏi chính viện, sắc mặt vẫn chưa tốt, nhưng bây giờ nàng ta từ trắc phi bị biếm làm thị thiếp, hạ nhân ngày xưa khắp nơi nịnh hót
bản thân nàng ta cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả vài thị
thiếp bên người, cũng không thích nói chuyện với nàng ta nữa rồi.
Nhớ đến Khúc Khinh Cư vừa châm biếm nàng ta, nàng ta hận không thể chịu
được, ai làm bản thân nàng ta không được sủng không có thân phận như bây giờ, Khúc Khinh Cư muốn thu thập nàng ta à, chỉ nói có mấy câu, nàng có năng lực gì chứ?
Chuyện Hạ Uyên nạp thiếp nhanh chóng truyền
khắp Kinh thành, nhóm Ngự sử vốn luôn phản đối hắn ta, lúc này càng dâng tấu buộc tội hắn ta, không bỏ qua thế trận tố cáo Hạ Uyên.
Lần
này Khánh Đức đế cũng nổi giận, trong cơn tức giận đã hạ chỉ triệu Hạ
Uyên vào cung, ông nhìn đứa nhỏ quỳ gối cúi đầu trước mặt mình, nhất
thời lại nhớ đến lúc hắn ta bi bô tập nói, tập tễnh học đi rất đáng yêu, lòng bỗng chốc mềm nhũn, dùng khăn che miệng ho vài tiếng rồi nói:
"Trẫm niệm tình con tuổi trẻ không hiểu chuyện, bao dung con khắp nơi,
ai ngờ con lại làm ra việc hồ đồ bực này, con cũng biết hiện giờ trên
dưới cả triều đều bất mãn với con?"
"Nhi thần nạp một nữ nhân thì đâu có quan hệ gì với bọn họ." Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn Khánh Đức đế:
"Phụ hoàng, những người này cố ý nhằm vào nhi thần, dù nhi thần làm gì,
bọn họ đều có thể tìm được lý do khiến nhi thần khó xử, làm hay không
làm thì có gì khác biệt."
Khánh Đức đế thấy sắc mặt hắn ta vì tức giận mà hơi đỏ lên, lại ho khan vài tiếng rồi nói: "Chẳng lẽ cả triều
đều cố ý nhằm vào con? Uyên nhi, con đã không còn nhỏ nữa, làm việc phải nghĩ kỹ rồi mới làm, mặc dù là trẫm, cũng không thể tùy tâm sở dục
[3]."
[3] tùy tâm sở dục: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm
Sắc mặt Hạ Uyên trầm xuống, không nói một câu.
"Trẫm biết từ trước đến nay tính tình con cương liệt, mấy năm nay cũng không
trách cứ con nhiều, chỉ nghĩ khi con lớn, thì sẽ dần dà thay đổi, nhưng
mắt thấy hiện giờ con càng ngày càng kỳ quái, trẫm thật sự đau lòng."
Ông than một tiếng: "Mấy ngày nay con về phủ cố gắng phản tỉnh bản thân, nếu lại làm ra việc này, trẫm cũng không bảo hộ được con rồi."
"Phụ hoàng là Thiên tử, đứng đầu thiên hạ vạn dân, chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt người khác sao?" Hạ Uyên nhìn Khánh Đức đế, có chút không cam lòng
nói: "Thiên hạ đều là của ngài, vì sao ngài còn phải bận tâm nhiều như
vậy?"
Khánh Đức đế nhìn đứa con trai mình thương yêu nhất, sau một lúc lâu mới nói: "Con hãy trở về cẩn thận suy nghĩ, lui ra đi."
"Nhi thần cáo lui." Hạ Uyên thấy sắc mặt Khánh Đức đế không tốt, chỉ có thể
hành lễ lui ra. Ra khỏi cung Thiên Khải, sắc mặt hắn ta càng ngày càng
khó nhìn, nếu hắn ta làm Hoàng đế, nhất định phải nắm giữ tất cả quyền
lợi, không cho ai đến khoa tay múa chân với hắn ta, ngươi không đồng ý
làm quan này, thiên hạ có hằng hà sa số người muốn làm quan, hắn ta sẽ
không vì chút chuyện này mà chịu uy hiếp. Nhiều năm trôi qua tính tình
phụ hoàng vẫn vậy, luôn ôn hòa, cho nên mới để người trên triều đình
khoa tay múa chân.
"A, Tam đệ muốn xuất cung à?" Trên mặt Hạ Kỳ
mang theo nụ cười, đi nhanh đến chỗ Hạ Uyên, thấy sắc mặt Hạ Uyên khó
nhìn thì cười càng vui vẻ: "Nghe nói qua hai ngày nữa Tứ đệ sẽ hồi kinh
tĩnh dưỡng, không biết Tứ đệ như thế nào rồi?"
"Đại ca nghĩ thế
nào, thì ta nghĩ thế đấy." Hạ Uyên nâng cằm, ánh mắt trào phúng nhìn Hạ
Kỳ: "Ngươi cho là thượng xuyến hạ khiêu [4] lật đổ ta, rồi có thể leo
lên, đừng có nằm mơ." Nói xong, trên mặt còn lộ ra ý cười khinh miệt.
[4] thượng xuyết hạ khiêu: ý nói xúc phạm, lo liệu mọi bề để đạt được việc gì đó.
Hạ Kỳ lại không hề tức giận, hắn chỉ tiến lên vỗ vai Hạ Uyên, hạ thấp
giọng nói với hắn ta: "Có thể leo lên hay không không quan trọng, chỉ
cần thấy Tam đệ ngươi ngã xuống, vi huynh đã vui mừng rồi." Nói xong,
hắn đứng thẳng người, cười nói: "Năm đó Tam đệ và vi huynh chơi trò
chơi, kết quả Tam đệ ngươi vấp ngã, làm bổn vương và mẫu phi phải quỳ
một đêm ở cung Triệu Tường, đừng quên đấy."
"Dựa vào bản lĩnh
riêng thôi, nếu đại ca và Ôn quý tần có thể chịu đựng, sao mẫu phi của
đệ đệ phải thỉnh tội trước cửa cung." Hạ Uyên nâng môi cười: "Đương
nhiên ta sẽ không quên chuyện này, dù sao năm đó cũng là một màn diễn
hiếm hoi."
Ý cười trên mặt Hạ Kỳ càng âm u, hắn lạnh lùng nhìn Hạ Uyên: "Ngươi vẫn nên cầu nguyện với ông trời đi, để có thể xem diễn cả
đời."
"Việc này không cần đại ca quan tâm." Hạ Uyên nhíu mày, nhìn về hướng xuất cung: "Cáo từ."
Mặt không biểu cảm nhìn Hạ Uyên rời đi, trên mặt Hạ Kỳ lộ ra nụ cười lạnh,
người càn rỡ thường chết sớm, không biết khi đó hắn ta có thể liều lĩnh
đến cùng không.
Ở góc khác, Hạ Hành cười nhìn hai vị huynh đệ của hắn mỗi người đi một ngả, quay đầu nói với Minh Hòa phía sau: "Cảm tình giữa Đại ca và Tam đệ của Bổn vương thật tốt."
"Huynh đệ hoàng gia hòa thuận, chính là điều may mắn nhất." Minh Hòa cười đáp.
"Đương nhiên phải may mắn nhất rồi." Hắn vuốt cằm khẽ cười, nghĩ đến qua hai
ngày nữa lão Tứ sẽ hồi kinh, nhân tiện nói: "Sau khi hồi phủ, ngươi nhớ
tâu với vương phi chuẩn bị một ít dược liệu dưỡng thương bổ huyết."
Minh Hòa cúi đầu đáp ứng, hiểu rõ Vương gia đang chuẩn bị giúp Thành vương,
nhân tiện nói: "Vương gia không cần lo lắng, nô tài nhớ khố phòng trong
phủ còn có vài vị dược bổ huyết hiếm có, Thành vương nhất định có thể
khỏi hẳn."
Hạ Hành gật đầu, xoay người ngồi xe ngựa hồi phủ. Về đến phủ, hắn theo thói quen đến chính viện dùng bữa tối.
Vừa vào cửa lớn chính viện, đã ngửi thấy vị thuốc nhàn nhạt, hắn đưa mắt
nhìn, vừa lúc nhìn thấy hạ nhân chính viện đang kiểm kê một ít dược
liệu, vẫn còn khá nhộn nhịp. Hạ nhân nhìn thấy hắn, vội vã ngừng công
việc trong tay, hành lễ.
"Không cần đa lễ, đều làm việc của mình
đi." Hạ Hành vào phòng, thấy Khúc Khinh Cư đang vùi đầu viết gì đó, đến
gần thì thấy, thì ra là một ít dược liệu, trông có vẻ tất cả đều là thứ
tốt để bổ thân.
"Vương gia về rồi à?" Khúc Khinh Cư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục vùi đầu viết, thậm chí không đứng lên.
"Đây là chuẩn bị cho Tứ đệ à?" Hạ Hành lại nhìn chữ này vài lần, dù không
đặc biệt xinh đẹp, nhưng xem như tinh tế: "Mọi thứ khá chỉnh chu."
"Còn hai tháng nữa là hôn kỳ của Tứ thúc và cô nương La gia." Khúc Khinh Cư
đặt bút xuống, nhìn từ đầu đến cuối, rồi mới nói: "Vốn việc Tứ thúc tra
án vinh quy thành thân là chuyện đại hỉ sự, ai ngờ sẽ có kẻ xấu đến ám
sát, may mà không nguy hiểm đến tính mạng, không dưỡng thân thể sao được chứ?"
Hạ Hành chợt nhớ, hôn kỳ của tứ đệ và cô nương La gia cũng sắp đến, mà kỳ thi mùa xuân cũng sắp bắt đầu.
Không biết lúc trước khi phụ hoàng phái tứ đệ tra án, có nghĩ đến tứ đệ sắp thành gia hay không đây?
Có lẽ có nghĩ đến, có lẽ không, nhưng hắn có thể khẳng định, vì Hạ Uyên, phụ hoàng có thể xem nhẹ toàn bộ việc này rồi.