Xe
xong hai tuồng kịch, đã qua buổi trưa, sau khi Tấn An công chúa mở tiệc
chiêu đãi mọi người dùng cơm xong, thì để các cô nương chưa chồng tùy ý
cùng nhau hàn huyên một chút, nàng và một số mệnh phụ cáo mệnh đã lập
gia đình nói đến một số tin đồn thú vị trong Kinh thành.
Khúc
Khinh Cư lại nghe bọn họ nhắc đến Ngũ Trang Quan Huyền Linh chân nhân
lần nữa, có lẽ vị Huyền Linh chân nhân này thật sự có chút bản lĩnh, cho dù thế gian này có tồn tại quỷ thần hay không, nhưng trong vòng lẩn
quẩn phức tạp này mà người đó có thể khiến các quý phụ sùng bái như vậy, đủ để chứng minh ông ta có bản lĩnh phi phàm, về phần ở phương diện
nào, thì phải nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí [1] rồi.
[1] nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí: Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau
Tấn An công chúa nghe đến mấy cái này, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, nàng cười
nhạt nói: "Nếu là kỳ nhân, sau này có cơ hội thì phải gặp một lần." Tuy
nói vậy, nhưng Khúc Khinh Cư có thể nhìn ra, nàng ấy hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Khúc Khinh Cư vịn tay Mộc Cận đứng lên đi thay y phục, trên đường trở về lại gặp phải Khúc Ước Tố đang dẫn theo nha
hoàn, nàng dừng bước, bình tĩnh nhìn Khúc Ước Tố quy củ hành lễ với
nàng.
"Bái kiến Đoan Vương phi." Hôm nay Khúc Ước Tố thấy vô cùng rõ ràng, trước mắt đại tỷ hoàn toàn không muốn qua lại với phủ Xương
Đức công, thậm chí nàng ta có thể thấy sự lạnh lùng trên người đại tỷ
đối với phủ Xương Đức công, tin đồn bên ngoài nàng ta nghe không ít,
nàng ta muốn phản bác nhưng lại phát hiện những truyền văn này hoàn toàn là sự thật, hơn nữa sự việc xảy ra càng nghiêm trọng hơn lời đồn, cho
nên nàng ta chợt cảm thấy không có mặt mũi gì để kêu một tiếng đại tỷ.
Danh tiếng trong phủ càng ngày càng kém, sau đó ảnh hưởng đến hôn sự của
nàng ta và nhị tỷ, nàng ta không cam lòng làm một phu nhân nhà quan bình thường, nhưng hiện nay con trai trưởng của đại thế gia [2] cũng không
nguyện cưới nàng ta. Cho nên nàng ta thà dựa vào của tài mạo mình để
liều mạng một lần, ít nhất tốt hơn việc cứ tầm thường sống hết một đời.
[2] đại thế gia: Nhà giàu quyền thế lớn
"Tam tiểu thư xin đứng lên." Mộc Cận thấy vương phi nhà mình vẫn không nhúc
nhích, đành tiến lên một bước cười nâng đỡ nàng ta, rồi mới lần nữa lui
đến sau lưng Khúc Khinh Cư.
Khúc Khinh Cư liếc nhìn sắc trời:
"Sao ngươi lại một thân một mình đến đây, ta mới nhìn thấy các cô nương
Diêu gia, Lục gia đều tụ tập nói chuyện phiếm, không phải ngươi nên đến
chơi đùa cùng các nàng ấy sao?"
Sắc mặt Khúc Ước Tố hơi khó chịu, miễn cưỡng cười nói: "Chỉ muốn tùy tiện đi một vòng thôi."
Gật đầu, Khúc Khinh Cư không muốn nhiều lời nữa: "Ta đi trước, tự mình cẩn thận."
"Cung tiễn Vương phi." Khúc Ước Tố lại cúi người, nàng ta nhìn nha hoàn tiền
hô hậu ủng [3] đưa Khúc Khinh Cư đến chỗ Tấn An công chúa, khẽ cắn môi
đè chua xót ở đáy lòng xuống, hôm nay những thế gia tiểu thư kia không
muốn ở cùng với nàng ta, họ tự cho là cao quý, không muốn qua lại với
người cam nguyện làm thiếp như nàng ta, thật ra thì cũng chỉ là người
bình thường thôi, sau này lập gia đình không phải đều sẽ lôi kéo tâm tư
phu quân sao, còn phải xử lý tiểu thiếp được sủng ái, đến lúc đó chẳng
qua họ cũng chỉ là kẻ thô tục như mắt cá chết thôi.
[3] tiền hô
hậu ủng: trước hô sau ủng. Ngày trước dùng để tả cảnh vua quan đi có
đoàn người đi trước dẹp đường, hộ vệ theo sau, uy nghi, rầm rập.
Có lẽ Khúc Ước Tố dùng loại ý nghĩ này để tự an ủi mình, nhưng hiện nay
nàng ta chỉ đành phải nghĩ như vậy, mới có thể áp chế sự ghen tỵ của
mình với Khúc Khinh Cư xuống, cùng với vọng tưởng không nên có, nếu ban
đầu người được chỉ hôn là nàng ta, thì hôm nay người đang được nâng kính (nâng niu + kính trọng) sẽ là nàng ta rồi.
Đám người Vệ Thanh Nga nhìn thấy Khúc Khinh Cư trở về, thì cười nói: "Cuối cùng muội đã trở lại, vừa rồi còn nhắc đến muội."
"Nhắc đến muội thế nào?" Khúc Khinh Cư cười ngồi xuống, thuận tay lấy một trái quýt đã lột vỏ bỏ vào miệng.
"Nói muội có phúc khí, tiểu thiếp trong phủ cũng đàng hoàng tử tế, không có
nhiều tâm nhãn." Vệ Thanh Nga cười nói: "Không giống như trong phủ chúng ta, mỹ nhân không ít."
Khúc Khinh Cư vội ho một tiếng, nuốt quýt xuống rồi lau khóe môi nói: "Đại tẩu nói đùa rồi." Gần đây phủ Đoan
Vương vừa cách chức trắc phi cho xuống làm thiếp, một thông phòng vừa
bệnh qua đời, trước đó còn có thông phòng khác bị đưa đến thôn trang,
cái này còn được xưng tụng đàng hoàng, Vệ Thanh Nga đang cố ý nói xấu
nàng đây mà?
"Muội không thể hiền đức so với đại tẩu, luôn để ý
trong phủ được, đại tẩu đừng cười muội." Khúc Khinh Cư biết người ở đây
dám bàn luận về phủ Đoan vương chỉ có ba người Tấn An công chúa và Vệ,
Tần, nàng cười nói với Tấn An công chúa: "Tỷ tỷ không biết chứ, từ trước đến giờ đại tẩu là người hiền đức, nhưng lần nào tẩu ấy cũng khen muội
đến như vậy, tỷ tỷ phải giúp muội phân xử đấy."
"Được rồi được
rồi, bọn đệ đệ của Bổn cung cưới các muội làm vương phi, đó là phúc khí
của bọn nó." Tấn An công chúa cười đặt một đĩa bánh táo đỏ vào giữa:
"Các muội ăn thêm hai miếng bánh nữa đi, đừng tâng bốc lẫn nhau nữa."
Vệ Thanh Nga khẽ cười rồi bỏ qua, nàng ta biết hôm nay phủ Đoan Vương đã
được Khúc Khinh Cư nắm giữ, vây chặt hậu viện như thùng sắt, trước đó
vài ngày Vương gia sa sầm mặt mày vì một thông phòng bệnh qua đời, chắc
hẳn đây là người của vương gia rồi.
Vài người ngồi cùng đều là
những phu nhân nhà quan có thân phận không thấp, chỉ tiếc mợ của Khúc
Khinh Cư, Điền La thị không có ở đây, nếu không Khúc Khinh Cư sẽ không
cảm thấy nhàm chán như vậy.
Hôm nay Tấn An công chúa mở một cái
thưởng họa yến, cũng chỉ muốn những phu nhân này biết Tấn An công chúa
nàng sẽ đóng đinh ở Kinh thành, đồng thời còn muốn họ về nói lại cho phu quân của mình, nàng muốn thu thập phò mã Bắc Lộc Bá, nếu những người
này có mắt nhìn thì đừng nhiều chuyện.
Chiêu này có vẻ hơi lấy
thế đè người, nhưng ai bảo nàng là trưởng công chúa do Hoàng thượng thân phong (đích thân sắc phong) chứ, không phải triều Đại Long không có
công chúa khác, nhưng chỉ phong nàng làm trưởng công chúa, việc này đủ
để chứng minh địa vị của nàng.
Khúc Khinh Cư cảm thấy Tấn An công chúa là một nữ nhân thông minh và thực tế, nàng có thân phận tôn quý,
sẽ không nhân nhượng tình cảm vì cái gọi là lợi ích chung, nàng sinh một trai một gái cho Bắc Lộc Bá, theo lý thuyết Bắc Lộc Bá không thể nạp
thiếp, nhưng Bắc Lộc Bá lại làm ra chuyện như vậy, đây không chỉ đang
đánh vào mặt của Tấn An công chúa, mà cũng đánh vào mặt của hoàng gia.
Nếu hôm nay Tấn An công chúa cứ để chuyện như thế xảy ra, vậy sau này
phò mã của công chúa khác cũng sẽ làm như vậy, có một lần thì sẽ có lần
thứ hai, cuối cùng người đáng buồn nhất vẫn là nữ nhân.
Đợi bữa
tiệc kết thúc, sau khi từ phủ công chúa ra ngoài, Khúc Khinh Cư thấy
Lương thị và Khúc Ước Tố ở cửa lớn, mà đối diện họ là Tần Bạch Lộ đang
từ trên cao nhìn xuống, bước chân nàng vẫn không ngừng, nhanh chóng lướt qua ba người đến xe ngựa của nàng, người khác muốn diễn kịch máu chó,
nhưng nàng không muốn bị dính máu chó lên người đâu.
Lúc xe ngựa
chuyển động thì Khúc Khinh Cư vén rèm cửa sổ trên kiệu lên, vừa lúc nhìn thấy Tần Bạch Lộ nở nụ cười châm chọc với Lương thị và Khúc Ước Tố,
trên mặt Lương thị tức giận nhưng không dám phát ra, nàng cong khóe môi, buông rèm xuống.
Trở lại phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư thấy Thục Quỳ và Thuỵ Hương canh giữ ở cửa lớn chính viện, biết có thể vì Hạ Hành đang ở bên trong, hỏi: "Vương gia ở trong phòng à?"
Thục Quỳ cúi người đáp: "Bẩm Vương phi, Vương gia đã đến được một lát rồi."
Gật đầu, tỏ ý đã biết, Khúc Khinh Cư đi vào cửa chính, ngang qua khu vườn
của chính viện, đến phòng ngoài, đã thấy Hạ Hành đang nhìn bức tranh mỹ
nhân nhảy múa dưới ánh trăng được treo trên tường.
"Vương gia." Khúc Khinh Cư cười đi đến bên cạnh hắn, đứng sóng vai với hắn: "Tranh này thế nào?"
"Ta nhớ, hình như nàng cũng có một thân quần dài như vậy." Hạ Hành cảm giác tranh này có vài phần bóng dáng của Khúc Khinh Cư.
"Tại sao Vương gia không nghĩ đến, tranh này chính là thiếp." Khúc Khinh Cư cười.
Hạ Hành nhìn lạc khoản dưới bức họa, là họa tác của Khúc Khinh Cư, tranh
được vẽ vài ngày trước đây, khó trách hôm qua đến thì không thấy, chắc
hôm nay mới cho người treo lên.
"Khinh Cư biết múa sao?" Hạ Hành
hơi kinh ngạc, nữ tử thế gia học cầm kỳ thi họa cũng không ít, nhưng học múa thì không có mấy người.
"Không cần thầy dạy cũng biết thôi." Khúc Khinh Cư nhướng mày, dường như hơi tự đắc và bất đắc dĩ: "Trước
đây không có gì làm, lúc ở trong phòng muốn giết thời gian, học lung
tung theo sách thôi."
Hạ Hành biết Khúc Lương thị đối xử với Khúc Khinh Cư không tốt, lường trước bà ta sẽ không tốn tâm tư cho Khúc
Khinh Cư học quá nhiều cái mà đại gia khuê tú nên có, hắn thấy nàng cười đến tự đắc lại không biết làm thế nào, chợt cười nói: "Chẳng biết khi
nào ta mới có may mắn được thưởng thức?"
Khúc Khinh Cư nâng chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp lên, giống như một nữ vương cao ngạo: "Đợi Vương gia làm gì đó cho thiếp vui, thiếp sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này."
Rõ ràng tự xưng thiếp, nhưng Hạ Hành vẫn nghe ra một mùi vị cao ngạo, vậy
mà hắn còn cảm thấy dáng vẻ này của đối phương khiến lòng hắn ngứa ngáy
khó nhịn, hắn không nhịn được đưa tay sờ eo Khúc Khinh Cư: "Eo Khinh Cư
mảnh khảnh mềm mại, nhất định múa rất đẹp."
Khúc Khinh Cư cười toe toét: "Vương gia nói vậy, là đang trêu chọc thiếp như vũ nữ sao?"
Hạ Hành cũng biết thế nào là nữ nhân cố tình gây sự, nhưng hắn vẫn cảm
thấy phải giải thích đôi câu, hắn bất đắc dĩ ôm người vào lòng: "Những
nữ nhân kia sao có thể đánh đồng với Khinh Cư nàng, nàng chỉ múa cho ta
xem, người khác không thấy, đây là chuyện giữa phu thê chúng ta, ta đang vui mừng, không phải trêu chọc." Nói xong, lại bổ sung một câu: "Sau
này ta làm nàng vui thì nàng nhất định phải hạ mình múa một điệu cho ta
cho xem đấy."
Khúc Khinh Cư e hèm một tiếng: "Nếu chàng đã mong
đợi như thế, chờ xuân về hoa nở thì ta sẽ nhảy một điệu cho chàng xem
thử." Xương cốt của thân thể này quả thật rất mềm mại, khiêu vũ sẽ không có vẻ cứng ngắc không có mỹ cảm, nhưng nàng không muốn cứ thế mà múa
cho Hạ Hành xem. Nam nhân là sinh vật kỳ lạ, bọn họ thích tùy ý chơi đùa với nữ nhân, nhưng lại xem thường nữ nhân quá mức tùy ý, từ nào góc độ
nào đó mà nói, có lúc nam nhân còn mâu thuẫn hơn so với nữ nhân.
Nhưng nếu nàng biến việc này thành tình thú giữa hai người, thậm chí khiến
đối phương sinh lòng mong đợi, cũng không dễ dàng để đối phương tùy ý
nhìn thấy, điều đó sẽ khiến Hạ Hành sinh ra một loại cảm giác ‘bí mật
thuộc về hai người’.
Đôi khi điều tốt đẹp chính là bí mật, có lợi để kéo gần hơn khoảng cách giữa nam và nữ.
Hạ Hành nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Khúc Khinh Cư, chỉ cảm thấy trong lòng
ngứa ngáy, hắn ngửi hương thơm trên mái tóc nàng, nhỏ giọng nói: "Được." Rõ ràng cách lớp vải, nhưng dường như hắn có thể cảm thấy sự nhẵn nhụi
dưới lớp y phục, khiến hắn không nhịn được muốn ôm người lên giường.
Khúc Khinh Cư không muốn chơi trò đè người khi còn chưa ăn tối, nên đã tựa
đầu vào lồng ngực Hạ Hành nói: "Ta nghĩ hình như Tấn An trưởng công chúa muốn hòa ly (ly hôn) với Bắc Lộc Bá."
Yên lặng trong chốc lát, nàng nghe giọng nói khinh thường kèm theo chút tức giận của Hạ Hành.
"Tất nhiên phải hòa ly, công chúa hoàng gia có thể để gã tùy ý khi nhờn hay
sao? Chuyện này sẽ không để hắn chiếm tiện nghi đâu!"
Khúc Khinh
Cư nở nụ cười sâu xa, nhìn đi, đây chính là người của hoàng thất, cho dù thường ngày phách lối, dịu dàng hay thật thà, trong xương đều mang vẻ
cao cao tại thượng.