Khúc Khinh Cư thấy con diều kia đang bay lượn trên bầu trời mới một lát mà
đã không thấy bóng dáng đâu nữa, tỏ ra hơi tiếc nuối, nói: "Haizz, tiết trời vẫn còn giá rét, mà ai đó đã nhàn hạ thoải mái thả diều, thật đúng là một người tao nhã."
"Người tao nhã gì đấy?” Hạ Hành đang bước đến gần, vừa vặn nghe thấy câu này, cười như không cười nói: "Nếu Khinh Cư thích, đợi hôm nào trời ấm lên, ta dẫn nàng đến biệt trang chơi,
muốn thả gì cũng được."
"Không thèm." Khúc Khinh Cư có chút ghét
bỏ. "Nếu Vương gia thật sự yêu thương thiếp, không bằng tuyển thêm mấy
đầu bếp vào phủ, để thiếp được nếm hết mỹ thực trong thiên hạ là được
rồi."
"Vậy cũng được, chờ vài ngày nữa ta dẫn nàng đến biệt trang nếm thử mấy món ăn thôn quê dân dã." Hạ Hành dẫn nàng vào cửa, cởi áo
choàng xuống tiện tay đưa cho một nha đầu: "Mặc dù không tinh xảo như
trong phủ làm, nhưng đều có hương vị riêng của nó."
"Ừ, thịt khô
mà biệt trang đưa tới mấy hôm trước đúng là rất ngon." Khúc Khinh Cư rót cho hắn một tách trà, chờ sau khi Hạ Hành nhận lấy mới ngồi xuống bên
cạnh. "Thiếp đã bảo bọn họ lần sau đưa thêm nhiều một chút.”
Hạ
Hành uống một ngụm trà, nghe được lời này của Khúc Khinh Cư liền để tách trà xuống, nói: "Những thứ đó đã ướp qua huân hương, dù có ngon đến đâu cũng không tốt cho cơ thể, nàng vẫn nên ăn ít lại thì hơn.”
Khúc Khinh Cư nghe thế thì cười cười, xoay người sang cắt tỉa chậu tùng bên
cạnh: "Vương gia yên tâm, thiếp sẽ không làm những việc ngốc nghếch
đâu." Xem ra, về phương diện ẩm thực, cổ nhân thời này đã rất tinh thông rồi. Chỉ là lời nói này của Hạ Hành, không biết có phải là một câu mang hai nghĩa hay không?
"Mà thôi, ta biết cái miệng nhỏ ham ăn của
nàng mà, cũng không đến mức làm tổn thương đến thân thể mình đâu." Hạ
Hành cảm thấy mặc dù Khúc Khinh Cư vẫn đang cười, nhưng nụ cười lại đang phai nhạt dần, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đổi một đề tài
khác: "Người thả điều trong phủ mới vừa rồi, bất luận là ai, nhất định
nàng phải bắt nhốt lại."
Khúc Khinh Cư thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, chậm rãi gật gật đầu: " Ý của Vương gia là...”
"Điều tra trước đã hẵn nói sau." Hạ Hành lại nâng tách trà lên nhưng không
uống. hắn nhìn Khúc Khinh Cư nghiêm túc nói: "Trong vương phủ vẫn luôn
có những người không an phận."
Không ngờ rằng Hạ Hành sẽ tự nói
những chuyện này với mình, ngược lại Khúc Khinh Cư nhìn người đàn ông
này với con mắt khác, hắn tuyệt đối là một người làm việc quả quyết, chỉ là ngày thường hắn luôn bày ra dáng vẻ ôn tồn lễ độ, làm cho người ta
hạ thấp phòng bị. "Vương gia hoài nghi người này có dụng ý khác
sao?" DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
"Có rất nhiều cách để thu hút sự chú ý
của ta, nhưng cách thức này không hề cao minh chút nào." Hạ Hành cười
nhạt. "Ta thấy con diều này bay cũng không quá cao, trong chốc lát đã
đứt dây bay ra bên ngoài phủ, đây cũng không phải là điều cần có để thu
hút sự chú ý của ta."
Khúc Khinh Cư hơi nhíu mày, nàng cho rằng
có người dùng loại cách thức hạ đẳng này để thu hút sự chú ý của Hạ
Hành, thật không nghĩ tới là có người lại dùng cách này để đưa tin. Nghĩ tới đây, nàng cười nhạt nói: "Có khi nào chỉ là trùng hợp thôi không?"
"Trùng hợp cũng được, cố ý cũng được." Hạ Hành bình tĩnh mở miệng. "Người này vẫn không nên giữ lại."
Khúc Khinh Cư sẩy tay cắt nhầm một cành Tùng, nàng thấy hơi tiếc nên nhặt
lên cầm trong tay, bồn Tùng cảnh này bị nàng sơ ý phá hỏng rồi. Ở đời
trước, nàng học vũ đạo chuyên nghiệp, sau lại lẩn quẫn mãi trong giới
nghệ thuật không thành công nổi, dầu gì cũng tính là người khéo tay có
tâm hồn nghệ sĩ, sao bây giờ lại trở thành sát thủ cây cảnh mất rồi?
Đặt cây kéo trong tay xuống, nàng xoay người rửa tay trong chậu đồng mà nha hoàn vừa bưng tới, lau tay xong liền nói: "Những chuyện này Vương gia
đã quyết định rồi thì dể thôi, chuyện thiếp có thể làm là thay chàng
quản lý hậu viện này cho thật tốt."
Hạ Hành thấy nàng lau những
ngón tay thon dài trắng nõn của mình trên khăn tay tơ lụa mềm mại, không biết sao mà cảm thấy đôi tay này vô cùng hấp dẫn, hắn ngẩn người, nói:
"Nàng làm vô cùng tốt, có nàng ở đây, hậu viện cũng an tĩnh hơn nhiều."
Bỏ khăn tay vào lại trong khay, phất tay bảo nha hoàn lui ra, Khúc Khinh
Cư quay đầu lại cười nói với Hạ Hành: "Ý Vương gia là ngại hậu viện quá
mức an tĩnh ư?"
"Không phải an tĩnh, mà là an bình, ta chỉ mong
có thế." Hạ Hành cười đứng lên, kéo người đang đứng trước mặt mình lại:
"Ta thật rất thích hậu viện như bây giờ."
Liếc đối phương bằng
một ánh nhìn quyến rũ, Khúc Khinh Cư xoay người một cái, ngồi xuống ở
ghế kế bên: "Vương gia thích thì tốt, thiếp chỉ sợ Vương gia cảm thấy mỹ nhân ở hậu viện quá ít, oán trách thiếp không đủ rộng lượng, hiền huệ
thôi."
Hạ Hành đi tới bên cạnh Khúc Khinh Cư, hôn trộm một cái
lên má nàng, mới nói: "Khinh Cư của Bổn vương hiền lương thục đức, kính
cẩn mẫn tuệ, không ai sánh bằng."
Chĩa hai ngón tay đẩy mặt mặt
người nào đó cách xa ra một chút, Khúc Khinh Cư ngước cằm khẽ cười:
"Vương gia phải nhớ lời mình đã nói đấy.” Nói xong, thấy trên mặt đối
phương tràn đầy ý cười, mới hôn lên môi hắn một cái như ban thưởng.
Hành động này khiến tim Hạ Hành ngứa ngáy như bị mèo cào, không phải không
có nữ nhân chủ động hôn hắn, nhưng hắn lại cảm thấy chỉ có động tác của
nữ nhân trước mắt này cực kì mê người, nên cũng không muốn nhịn nữa,
liền khom lưng ôm thân thể mềm mại kia vào trong lòng.
"Vương Gia, đã bắt được người thả diều, xin Vương gia định đoạt."
Chưa bao giờ Hạ Hành cảm thấy Tiền Thường Tín không biết điều như bây giờ,
hắn thở ra một hơi thật sâu, mới đứng thẳng dậy, đáp: “Vào đi.”
Khúc Khinh Cư bưng chén sứ trắng Thanh Hoa lên che nửa bên mặt, nghiêng đầu nhìn Hạ Hành cười khẽ.
Hạ Hành vừa vặn nhìn thấy ánh mắt này của nàng, trong lòng lại ngứa ngáy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, không nỡ dời tầm mắt đi.
Khúc Khinh Cư rất hài lòng với phản ứng của Hạ Hành, nàng điều chỉnh lại
dáng ngồi cho đoan trang, vừa quay đầu lại thì thấy Tiền Thường Tín dẫn
đám người vào, sau cùng là hai ma ma lực lưỡng đang áp giải một nữ tử
trẻ tuổi mặc váy ngắn màu hồng nhạt, hình như nàng đã gặp ở đâu rồi,
nhìn hơi quen. Diễễnđàànlêêquýýđôôn
Sau khi đám người vào phòng
quỳ gối xuống, Khúc Khinh Cư mới nhận ra người kia là ai, thì ra là
thông phòng Bạch Chỉ của Hạ Hành, nàng không rõ Bạch Chỉ ở bên cạnh Hạ
Hành từ khi nào, nhưng từ trước đến nay người này chưa hề xuất đầu lộ
diện bao giờ, an phận một khoảng thời gian dài như vậy, chẳng lẽ đều là
diễn trò thôi sao?
Ban đầu vốn cho rằng có người dùng chiêu trò
này để tranh sủng, xem ra nàng đã đoán sai rồi. Quả nhiên trong quá
trình tranh đấu đế vị, không thể thiếu sự tồn tại của mật thám được, ánh mắt của nàng vẫn còn quá non, chưa đủ để nhìn xa trông rộng, ngược lại
chuyện này lại là một bài học rất bổ ích cho nàng về sau.
Nếu như nàng ta truyền tin tức ra ngoài, vậy rốt cuộc là truyền tin gì đây?
Nàng ta chỉ là một thông phòng nho nhỏ, thì có thể biết được những gì?
Hạ Hành cầm nắp trà nhẹ nhàng gạn những lá trà nổi gần mép chén, phát ra
những tiếng vang chói tai, nhưng chỉ vẻn vẹn một động tác nhỏ như vậy
cũng đã làm Bạch Chỉ sợ đến run lẩy bẩy.
"Bổn vương nhớ, hai năm
trước ta đã thăng cho nàng làm thiếp thông phòng." Hạ Hành uống một ngụm trà, không vui không giận không nhanh không chậm lên tiếng: "Bổn vương
đã cho người nhặt lại con diều đã bị nàng làm đứt dây, không biết có thể cho Bổn vương thưởng thức con điều này được không?!"
Bạch Chỉ
hơi biến sắc mặt, lại dập đầu nói: "Vương gia thứ tội, nô tỳ không biết
không được thả diều ở Vương phủ, xin Vương gia thứ tội!"
Không để ý lời cầu khẩn của nàng ta, Hạ Hành phất tay bảo Minh Hòa mang con diều vào, ngắm bức tranh vẽ mỹ nhân đơn giản trên con diều, bên cạnh còn có
hai câu thơ.
"Tiễn viễn du chi văn lý, duệ vụ tiêu chi khinh
cư.”(*) Hạ Hành nhìn mỹ nhân mặc hoa phục trên bức họa, khẽ hừ một
tiếng, nói: "Đúng là tranh đẹp, thơ hay.”
(*) Hai câu thơ trong bài Lạc Thần Phú – Tào Thực:
Dịch nghĩa: Mang giày viễn du thêu hoa văn
Quần lụa nhẹ nhàng bay phấp phới.
Muốn đọc thêm cả bài thì mời bấm vào đây: Lạc Thần Phú – Tào Thực
Nguồn: Nhà Kiêu Dương.
Khúc Khinh Cư nhíu mày nhìn Bạch Chỉ, nếu nàng không lầm, thì hình như hai câu thơ này đang ám chỉ nàng, đúng không?
"Vương gia. . . . . ." Bạch chỉ biến sắc: "Nô tỳ quá sơ ý, đã quên không tránh khuê danh của vương phi, xin vương phi thứ tội." Nói xong, liên tục dập đầu với Khúc Khinh Cư.
"Nàng đừng cầu xin vương phi làm gì." Hạ Hành ném con diều lên bàn, lạnh lùng nói: "Người đâu, Bạch Chỉ mạo phạm vương phi, lôi nàng ta xuống nhốt
vào phòng chứa củi."
Rất nhanh đã có người tiến vào kéo Bạch Chỉ
xuống, Hạ Hành đứng dậy nói với Khúc Khinh Cư: "Ta còn có một số việc
phải làm, buổi tối chờ ta trở lại rồi cùng dùng bữa nhé."
Khúc Khinh Cư gật gật đầu, choàng áo choàng cho hắn, nàng liếc nhìn con diều trên bàn: "Vậy còn con diều này thì sao?"
"Minh Hòa, đốt con diều này đi." Sau khi Hạ Hành phân phó Minh Hòa xong, quay đầu lại cầm tay của Khúc Khinh Cư, cười cười nói: "Đừng lo lắng."
Cảm thấy có ai đó đang sờ mó lung tung bàn tay mình, Khúc Khinh Cư trợn mắt liếc Hạ Hành một cái nảy lửa. Thấy hắn xoay người đi ra ngoài, mới lên
tiếng nhắc nhở: "Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, Vương gia
ra ngoài, nhất định phải chú ý thân thể đấy."
Hạ Hành cười với
nàng rồi mới dẫn người ra khỏi chính viện, hắn giận tái mặt phân phó
Tiền Thường Tín: "Chú ý những ai đến gần phòng chứa củi mấy ngày này, xử lý hết toàn bộ cho bổn vương."
Tiền Thường Tín gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vương Gia, Vương Xương Danh đến rồi."
"Đến thư phòng." Sắc mặt Hạ Hành hơi trầm xuống, nhớ tới những nữ nhân không an phận ở hậu viện, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.
Nhìn thấy Vương Xương Danh, sắc mặt Hạ Hành đã khôi phục lại như thường: "Bên kia có tin tức gì không?"
"Bẩm vương gia, Thụy vương đã vào cung cầu kiến hoàng thượng, hắn muốn khiến Thành vương đến Giang Nam." Vương Xương Danh vui mừng nói: "Xem ra mưu
kế của chúng ta thành công rồi."
"Từ trước đến giờ lão Tam vẫn
luôn cảm thấy hắn cao hơn ba huynh đệ chúng ta một bậc, lại càng xem
thường lão Tứ, đương nhiên muốn chọn quả hồng mềm mà bóp rồi." Hạ Hành
cười lạnh lùng: "Tiết lộ tin tức cho Ninh Vương, với tính tình của hắn
ta, nếu không gây ra một ít chuyện thì sẽ phụ lòng công sức của lão Tam
lần này mất."
Giả vờ như không nghe thấy những bí mật này giữa
các hoàng tử, ngược lại Vương Xương Danh nói: "Thuộc hạ hiểu, bên phía
Thụy vương, còn cần làm gì nữa không?" d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
"Không cần người khác nhúng tay vào, với tính tình của hắn, sớm muộn gì cũng
sẽ gây ra chuyện thôi." Hạ Hành lạnh nhạt nói: "Chúng ta chỉ cần khoanh
tay đứng nhìn là được.”
Vương Xương Danh lập tức thông suốt, chấp tay thi lễ, nói: "Vương gia cao kiến."
Ngày hôm sau, quả nhiên lúc thượng triều, hoàng thượng đã hạ ý chỉ, lệnh
Thành vương và Hữu thừa Nguỵ Văn Quảng đến Giang Nam điều tra kỹ chuyện
của Thụy vương, hơn nữa còn ban cho kim bài tuỳ thân, nghiêm lệnh hai
người nhất định phải cẩn thận kiểm chứng, tránh cho người khác âm mưu ám hại Thụy vương.
Trong lời này, không nhiều thì ít đã hàm ý thái
độ của đế vương, trong lòng một số người hiểu rất rõ, vào lúc này mặc dù Thụy vương không thể lên triều, nhưng vẫn là hoàng tử được hoàng thượng tin tưởng sủng ái nhất, khó trách người ta không thèm sợ hãi như vậy.
Một ngày sau, Hạ Minh và Ngụy Văn Quảng mang danh khâm sai dẫn nhân mã xuất phát đến Giang Nam, mọi người trong Kinh thành đều có chút đồng tình
với Thành vương không được sủng ái này, ai mà không biết, hoàng thượng
chỉ muốn hắn lên sân khấu diễn một vở kịch che mắt thiên hạ mà thôi.
Nhưng chỉ vì muốn bảo vệ Thụy vương, mà khiến cho dân chúng khắp nơi chỉ trích ô danh bao che ái tử, có thể thấy được trong lòng hoàng thượng
phiền não đến mức nào.
Hạ Kỳ ngồi trong trà lâu, nhìn đoàn nhân
mã ra khỏi thành, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng. Đợi đoàn người
khuất bóng hẵn, hắn mới đặt ly trà xuống, nhẹ giọng phân phó với người
châm trà bên cạnh: "Trên đường tìm cơ hội động thủ. . . . Cố gắng đừng
thương tổn đến Thành vương."