Đột nhiên, ánh nến
xung quanh tây điện chợt tắt, chỉ có ánh sáng dạ minh châu trên đài sen
cùng với vô số hoa đăng nổi bồng bềnh khắp mặt nước ôn tuyền, tựa như
trên bầu trời đầy tinh tú lấp lánh, chỉ có duy nhất một vị tiên tử vận
lụa đỏ mỹ lệ nhất thế gian này tồn tại.
Khi tiếng cổ cầm nhẹ
nhàng vang lên, cũng là lúc nữ tử trên đài sen chuyển động, sắc đỏ như
ẩn như hiện, lấp ló muốn thoát ra khỏi màn đêm u tối, đài sen khẽ run,
mặt nước lăn tăn gợn từng đợt sóng, nữ tử áo đỏ thuận thế động thân
mình, uyển chuyển xoay tròn, dường như phía dưới chân nàng không phải là đài hoa sen đang trôi lơ lửng trên mặt nước, mà là đang đứng trên mặt
đất thăng bằng.
Chiếc chuông nhỏ trên cổ chân trắng nõn vang lên
đinh đang đinh đang giữa màn đêm đen, như là thiên âm gõ vào linh hồn
người ta, từng tiếng từng tiếng một đánh động vào cõi lòng của Hạ Hành.
Toàn thân Khúc Khinh Cư mặc váy đỏ, chỉ thuần túy một màu đỏ thắm, không
mang trang sức, không đeo ngọc bội, ngoài một chuỗi ngân linh trên mắt
cá chân ra, thì trên người nàng không còn đồ trang sức nào khác, gió đêm thổi vào từ cửa sổ đang mở cửa, khiến cho những bức màn sa phất phơ,
lay động theo làn váy đỏ thắm. Chiếc eo thon mềm mại đột nhiên dừng lại, lộn người lui về phía sau một chút, sắc đỏ vẽ thành một vòng tròn trên không trung, chỉ trong nháy mắt, nữ tử đã đứng nghiêng người trên đài
hoa, từng cánh hoa màu đỏ chậm rãi phiêu du rơi xuống mặt nước lóng lánh ánh sáng, điệu múa càng thêm kinh hồng tuyệt diễm.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Khúc Khinh Cư đã có thêm một chiếc đàn tỳ bà, nàng
chậm rãi đứng dậy, chân phải khẽ nhướng lên quyến rũ, đầu ngón tay ôm hờ đàn tỳ bà, ngẩn cao đầu, không khác gì tiên nữ đang muốn bay lên chín
tầng mây, rõ ràng trên mặt đang nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, vậy
mà lại khiến người ta có cảm giác sợ rằng nàng sẽ đột nhiên rời đi.
Hạ Hành không nhịn được tiến về phía trước hai bước, lại thấy sóng mắt
Khúc Khinh Cư lưu chuyển, vừa múa vừa gẩy đàn tỳ bà, sau khi gẩy xong
một khúc, đột nhiên từ phía trên bay xuống một dãy lụa đỏ, Khúc Khinh Cư đưa tay đón lấy, nàng nhún chân mượn lực, thuận thế bay ra khỏi đài sen giữa cơn mưa hoa đầy trời.
"Khinh Cư!" Hạ Hành vén tầng tầng màn sa, sau khi nhìn thấy mỹ nhân khẽ nghiêng người cười nhẹ trên giường,
thì thầm giật mình trong lòng, lẩm bẩm nói: "Cổ nhân có nói, khúc Nghê
Thường Vũ Y phiêu dật xuất trần tựa như gió thổi qua tay áo tiên tử, đến hôm nay mới biết là mỹ cảnh bực nào."
Khúc Khinh Cư xoay người,
đổi thành tư thế ngồi tựa vào giường, ánh mắt lúng liếng gợi tình, nói:
"Không biết hoàng thượng có hài lòng với điệu múa của ta chăng?"
"Nhất vũ khuynh thành." Hạ Hành đi tới cạnh giường, đưa tay rút chiếc trâm
bạch ngọc trên mái tóc nàng, nhỏ giọng nói: "Có được một giai nhân như
nàng, cuộc đời này ta còn cầu gì hơn?"
Gió nổi lên, tay áo khẽ
lay động, cũng lay động trái tim của Hạ Hành, hắn không nhịn được, tiến
lên ôm nàng vào lòng, giai nhân tuyệt sắc như thế này, thâm tâm hắn đã
sớm loạn như tơ vò, làm gì còn để ý đến những thứ khác nữa.
Tất
cả những cung nữ thái giám đứng chờ bên ngoài cung Khôi Nguyên, không
một người nào biết bên trong cung Khôi Nguyên đã xảy ra chuyện gì, toàn
bộ cung nhân phối hợp với màn múa của Khúc Khinh Cư đều đã lui ra sau
khi điệu múa kết thúc, vào khoảnh khắc cửa tây điện vừa đóng lại kia,
cũng đã khép lại một đêm ân ái triền miên của Đế hậu bên trong.
Ánh trăng vẫn như cũ, người cũng như trước, nhưng đối với đám người Mộc Cận chờ tại phía ngoài này, bây giờ hoàng thượng không ra khỏi tây điện,
cũng sẽ đại biểu cho việc trước khi trời sáng vào ngày mai, hoàng thượng cũng sẽ không đi ra khỏi đây một bước.
Mộc Cận quay đầu lại nhìn về phía tây điện, đừng nói là hoàng thượng, đến cả nữ tử như các nàng,
khi chứng kiến khoảnh khắc hoàng hậu nương nương vừa mặc vũ y màu đỏ kia lên người, cũng đã choáng váng đến quên cả đất trời.
Có lẽ trên
thế gian này, nữ tử không nhất định cần có dung nhan xinh đẹp tuyệt
trần, nhưng nhất định phải có bản lãnh mê hoặc lòng người, ví dụ như
hoàng hậu nương nương của chúng ta.
Sáng sớm hôm sau, khi Khúc
Khinh Cư tỉnh lại, phía chân trời đã bắt đầu hừng sáng, nàng nhìn nam
nhân bên cạnh đang ôm mình trong ngực, đưa tay vén sợi tóc trước trán
hắn, bốn mắt nhìn nhau thì mới phát hiện đối phương đã tỉnh lại từ lúc
nào, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Tỉnh rồi sao?" Hạ Hành đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Khúc Khinh Cư, khẽ cười nói: "Gọi người vào hầu hạ nhé?"
Khúc Khinh Cư ngáp một cái, xuyên qua tầng tầng màn sa nhìn ra phía ngoài
cửa sổ, lười biếng tựa đầu vào ngực Hạ Hành: "Không muốn."
"Mỹ
nhân đang ở trong lòng, ta cũng không muốn." Hạ Hành vẫn ôm chặt Khúc
Khinh Cư như cũ, có chút lòng không cam tình không nguyện, thở dài một
tiếng: "Cuối cùng ta cũng đã hiểu nguyên nhân ‘từ nay quân vương chẳng
lâm triều’ rồi."
"Hoàng thượng nguyện làm hôn quân, nhưng ta
không muốn làm yêu nữ họa quốc đâu." Khúc Khinh Cư nhéo hông hắn một
cái, đứng dậy tùy ý kéo mảnh lụa đỏ khoác lên người, tơ lụa mềm mại phất phơ, lộ ra cặp đùi trắng nõn như ẩn như hiện bước qua tầng tầng màn sa
tiến đến suối nước nóng, ngay sau đó mảnh lụa đỏ bồng bềnh lan ra trong
nước.
Hạ Hành mặc xong áo bào, đi tới suối nước nóng thì vừa nhìn thấy nàng dùng tư thế mơ màng mê người bơi một vòng trong nước, hắn
xoay người cầm một chiếc khăn bằng vải bông to lớn sạch sẽ, ngồi xổm
xuống, đưa tay ra nói: "Mau lên đây, ngâm nước lâu quá sẽ bị lạnh đấy."
Khúc Khinh Cư bơi tới trước mặt hắn, nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt
mình, đột nhiên tăng sức, cùng kéo Hạ Hành vào trong nước.
Đám
người Minh Hòa chờ hầu hạ ở bên ngoài nghe thấy tiếng rơi xuống nước
truyền đến từ bên trong điện, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng
cười của hoàng thượng và hoàng hậu, bọn họ cũng chỉ yên lặng khom eo
cong hơn, cúi đầu càng thấp hơn.
Kết quả cuối cùng chính là thời
gian Hạ Hành vào triều muộn hơn nửa khắc so thường ngày, nhưng mà chỉ
muộn có bao nhiêu đó thời gian, cũng không có ai suy nghĩ nhiều, việc
duy nhất khiến đám triều thần cảm thấy khó hiểu đó là, vì sao tâm tình
hoàng thượng hôm nay lại tốt đến như vậy, giọng nói khi liên tiếp hạ chỉ điều tra quan viên tham ô cũng nhu hòa hơn nhiều so với thường ngày.
Cuối tháng chín, tất cả các nhóm sứ thần của phụ quốc lục tục chạy tới Kinh
Thành, cung Tân Duyệt chuyên để tiếp đãi khách nước ngoài ở Kinh Thành,
mặc dù cung Tân Duyệt được gọi là cung, nhưng không có ở gần với hoàng
cung, mà được xây dựng trên một con phố sạch sẽ rộng lớn nào đấy, đồng
thời con đường này cũng là nơi ở của một vài thế gia có tước vị.
Sau khi những sứ thần này đến kinh thành, liền rối rít dâng bái thiếp lên
Hạ Hành, nhưng người tiếp đãi bọn họ chính là quan viên Lễ bộ, nếu những người này muốn tận mắt diện kiến Hạ Hành, chỉ có thể chờ đến tiết vạn
thọ mà thôi.
Lúc sứ thần Nhu quốc đến kinh thành, đã khiến phần
lớn dân chúng đứng vây xem ở hai bên đường phố, dù sao khi nhìn thấy
những chiếc xe ngựa đặc sắc của nước khác, sẽ gợi nên lòng hiếu kỳ.
Huống chi bọn họ còn nghe nói, công chúa ngồi trong xe ngựa sang trọng
kia rất xinh xắn, loại này tin đồn bóng bẩy này, cho dù không thấy được
người thật thì nhìn xe ngựa đỡ cũng được.
Đoàn sứ thần Nhu quốc
được sắp xếp ở tại Tiêu Hương Viên của cung Tân Duyệt, đợi sau khi thu
xếp xong, hoàng tử và công chúa Nhu Quốc cùng gặp gỡ các sứ thần nước
khác, hỏi thăm chút tin tức mới nhất trong kinh thành, mới quay trở
lại nơi ở của mình.
Đại Dung nhìn ly trà trong tay, giọng nói
mang chút cảm khái: "Đại Long phồn vinh thịnh vượng, ngay cả một ly trà
hiếm có người người tranh đoạt ở Nhu quốc ta, lại có thể tuỳ ý thấy được ở đây.” Trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười xinh đẹp. "Nghe người ta
nói, hoàng đế bệ hạ mới lên ngôi cực kỳ trẻ tuổi tuấn mỹ, lại còn là một đế vương hết sức tâm cơ, hơn nữa trong hậu cung cũng không có bao nhiêu nữ nhân, đúng là một đế vương hiếm có khó tìm.”
"Ngược lại, ta
lại nghe nói dung mạo của hoàng hậu Đại Long tựa thiên tiên, trạch tâm
nhân hậu, cùng với hoàng đế bệ hạ là trời sinh một đôi, hết sức ân ái."
Dường như Đồ Nhĩ nhìn thấu ý đồ của muội muội mình, cười như không cười
xoay xoay một chuỗi vòng mã não. "Thật đúng là khiến người khác hâm mộ."
"Trên đời này không có nam nhân nào mà không thích có mới nới cũ." Đại Dung
không để ý lắm cười cười, thái độ hết sức tự tin: "Mỹ nhân trong cung
Hoàng đế bệ hạ của triều Đại Long cũng không ít."
Đồ Nhĩ nhún
nhún vai, buông tay nói: "Được rồi, ta mặc kệ muội muốn làm gì, nếu muội vì thế mà chọc giận hoàng đế bệ hạ, mất đi quyền kế vị, đối với ta mà
nói sẽ là chuyện cực tốt."
"Ca ca tốt của ta à, không có nam nhân nào không để ý đến nữ nhân xinh đẹp đâu." Đại Dung xẹt ngón trỏ qua
khóe môi nóng bỏng của mình. "Ca hãy chờ xem, muội sẽ trở thành nữ vương vĩ đại nhất Nhu quốc."
"Nếu muội đã muốn như thế. . .” Đồ Nhĩ
buông vòng mã não trong tay, cười cười: "Chúc thành công." Nói xong câu
này, hắn ta liền cười đi khỏi, xoay người trở về phòng của mình.
"Công chúa, lời này của hoàng tử là có ý gì?" Thị nữ đứng phía sau Đại Dung
cau mày nói: "Hoàng tử có thể vì thế mà hãm hại người không?"
"Yên tâm đi, ca ca hắn sẽ không ngu ngốc đến mức hãm hại ta trước mặt hoàng
đế bệ hạ đâu, vì như thế sẽ bất lợi với thanh danh của Nhu quốc ta.” Đại Dung buông cái ly trong tay ra: "Huống chi mẫu vương thiên vị ta hơn,
lần này trong những người đi theo, có rất nhiều người nguyện ý nghe lệnh ta, cho dù hắn ta muốn lập mưu hãm hại ta, cũng không có nhiều trợ thủ
giúp đỡ."
Nhớ tới vị hoàng hậu mà Đồ Nhĩ nhắc tới, nàng cười nhạo một tiếng, phần lớn nữ nhân ở Đại Long đều có tính tình hiền lương thục đức, nam nhân mới gặp nhất thời còn cảm thấy có chút thú vị, nhưng nếu
như đối mặt nữ nhân như vậy mãi, không chán mới lạ.
Nếu nàng lợi
dụng sắc đẹp lấy được ủng hộ của hoàng đế bệ hạ, vừa được vương vị, lại
làm cho Nhu quốc càng chiếm được nhiều lợi ích từ triều Đại Long hơn, cớ sao không làm?
Cho dù là hoàng hậu thì thế nào, chẳng lẽ Hoàng đế sẽ vì nàng ta mà thủ thân như ngọc ư?
Trong hậu điện cung Thiên Khải, Khúc Khinh Cư đang chơi đùa với Đồn Đồn, lắc
lắc cái trống nhỏ trong tay mình, thấy nhóc con cũng lắc đầu theo cái
trống, còn đưa tay quơ quào loạn, nàng cười cười nhét cái trống nhỏ vào
trong tay con, chỉ thấy sau đó Đồn Đồn vụng về nhét cái trống đó vào
miệng mình.
Khúc Khinh Cư cũng không cản, nhìn cái miệng còn
chưa mọc răng dây đầy nước miếng lên mặt trống, lấy khăn lau mặt cho
con, đưa tay sờ sờ phía sau lưng, thấy nhiệt độ bình thường thì bế Đồn
Đồn lên: "Đồn Đồn, gọi nương đi."
"A."
"Nương."
"A a."
Thấy Đồn Đồn đưa cái mặt ngốc nghếch ra cười với mình, Khúc Khinh Cư không
nhịn được lại hôn lên mặt con mấy cái liền. "Đồn Đồn, ngày mai là sinh
thần của phụ vương con đấy, gọi một tiếng nương nghe xem nào."
"Sinh thần của ta mà sao lại gọi nàng trước?” Hạ Hành đi tới liền nghe được
một câu như vậy, bất đắc dĩ đi tới trước mặt nhi tử, đưa tay chọc chọc
hai má phúng phính của con trai, thấy cậu nhóc nghiêm mặt nhào vào trong ngực mẫu hậu mình, hắn mới nhướng mày nói: "Tiểu tử thúi này lại dám
trốn ta."
"Đừng chọc loạn." Khúc Khinh Cư đẩy tay hắn ra. "Tay chân vụng về, chớ làm tổn thương da của con."
"Cũng đâu phải là đậu hũ, đụng một chút cũng không cho.” Hạ Hành lộ vẻ tức
giận thu tay lại, thấy bàn tay mập mạp của Đồn Đồn đặt trên người Khúc
Khinh Cư, liền nói: "Sao ta lại có cảm giác tên tiểu tử này rất thích
thân cận với nàng thế?”
"Nó đã ở trong bụng ta hơn chín tháng
đó." Khúc Khinh Cư lườm hắn. "Nếu như chàng cũng có thể mang thai rồi
sinh ra như ta, có khi con sẽ càng thân cận với chàng hơn.”
Hạ
Hành sờ sờ mũi, cảm thấy mình không thể khiêu chiến địa vị với nữ nhân ở phương diện này được, liền nói: "Ừ, tiểu tử này thân cận với nàng như
vậy, sau này chắc sẽ rất hiếu thuận đấy." Nói xong, nhân cơ hội sờ sờ
cái mông núc ních của con trai.
Khúc Khinh Cư trao con cho nhũ
nương, cùng ngồi xuống ghế dựa với Hạ Hành, nàng nghĩ ngày mai sẽ có
không ít sứ thần của các phụ quốc, liền nói: "Các sứ thần của các nước
đều đến cả chưa?"
"Đều đến cả rồi, ngay cả Hàn quốc ở xa nhất
cũng đã chạy đến từ bốn ngày trước rồi.” Hạ Hành suy nghĩ một chút, lại
bổ sung một câu: "Hoàng tử và công chúa Nhu quốc cũng đã đến, nghe nói
động tĩnh của bọn họ không nhỏ."
Khúc Khinh Cư nhíu mày nói: "Mỹ nhân thu hoạch, dù sao cũng nên long trọng một chút."
Hạ Hành cười cười, sau đó nói: "Làm phụ quốc, nên có dáng vẻ của phụ quốc, làm gì có chủ nhân nào lại thích giọng khách át giọng chủ đâu?"
Khúc Khinh Cư nghe giọng điệu này của hắn, hình như sứ thần Nhu quốc đã lỡ
làm chuyện gì khiến người ta mất hứng rồi, vì vậy nói: "Bọn họ đã làm
gì?"
"Ta nghe nói lúc bọn họ vào kinh đã gây xôn xao ồn ào, còn
ngồi xe ngựa sang trọng 12 tuấn mã kéo để vào thành." Hạ Hành nhíu mày:
"Tiên đế băng hà chưa đủ ba năm, bọn họ đã vừa múa vừa hát, quả thật
không có quy củ."
Lúc này Khúc Khinh Cư mới hiểu, mặc dù bây giờ
đã qua hiếu kỳ, nhưng chỉ sợ các sứ thần phụ quốc tới lần này là để tỏ
lòng trung thành của mình, định biểu đạt ý buồn bã tiếc thương của mình
đối với tiên đế đã băng hà, vậy nên hành động càn rỡ của Nhu quốc đã
khiến cho Hạ Hành không hài lòng.
Xe ngựa 12 tuấn mã kéo . . . . . Lúc Hạ Hành còn là Vương gia thì cũng chỉ dùng xe ngựa 8 tuấn mã kéo,
chẳng lẽ hoàng tử công chúa Nhu quốc này còn tôn quý hơn cả Vương gia
của Đại Long sao?
Không phải trong tư liệu của Nhu quốc có nói,
Hộ quốc công chủ thông tuệ vô song, lương thiện hiền lành lại giỏi ca
múa hay sao? Sao lại làm ra chuyện không hợp ý Hạ Hành như vậy?
Hay là nói, đây vốn chính là thủ đoạn mà Hộ quốc công chủ thu hút sự chú ý của tân đế?
Đáng tiếc, mặc kệ suy nghĩ của nàng ta là gì, dù sao thủ đoạn này là làm cho người mù nhìn, ngược lại còn chọc cho Hạ Hành bất mãn.
Rõ là. . . . . . Khiến người ta hết sức thông cảm mà.