Sáng sớm trời đông giá rét vô cùng buốt lạnh, cấm vệ quân giữ ở cửa cung hít một ngụm khí lạnh, cũng không dám dậm chân sưởi ấm, thấy ngày thường
một số quan viên thích cưỡi ngựa vào triều bây giờ ào ạt ngồi trong cỗ
kiệu, vậy mới hiểu trong lòng thủ vệ sinh ra một loại cảm xúc hâm mộ
ghen tỵ hận thế nào.
"Này, huynh đệ, nghe nói Ninh Vương sắp về
triều rồi hả?" Hai cấm vệ quân thủ vệ thay ca đi ra cửa cung, trong đó
một đại hán khỏe mạnh thấp giọng nhìn xung quanh: "Hôm qua nghe nói đã
có không ít người thỉnh tấu việc này với hoàng thượng rồi."
Một
tên hơi cao gầy lộ ra một biểu cảm đã biết trước rồi: "Ninh Vương về
triều không phải là việc sớm đã định sao, khi Tiên đế còn sống vì thiên
vị Thụy vương, mới đưa Ninh Vương ra bên ngoài, hiện giờ trời giá lạnh
đất đóng băng, hoàng thượng lại là người nhân hậu, đương nhiên sẽ triệu
Ninh Vương về, ngươi xem đi, không quá ba ngày, Ninh Vương chắc chắn sẽ
được hoàng thượng tuyên triệu hồi triều."
Đại hán khỏe mạnh sờ
đầu, cười ngây ngô nói: "Ngươi nói có lý, Thụy vương phạm lỗi lớn như
vậy, hoàng thượng vẫn niệm tình cũ không lấy mạng hắn, càng miễn bàn
Ninh Vương điện hạ rồi." Gã muốn nói, Ninh Vương thật sự bị giam giữ có
chút oan uổng, có lẽ vụ ám sát lúc trước thật sự do Thụy vương làm,
nhưng Tiên đế bất công, mới lấy Ninh Vương ra làm lá chắn.
Người
cao gầy thấy dáng vẻ gã như thế, cũng không nhiều lời với gã, trong lòng hắn thở dài, nhân tâm hoàng gia này suy nghĩ cong cong quẹo quẹo, về
phần thật sự huynh đệ tình thâm hay gì khác, không liên quan đến thủ vệ
bọn họ. Hiện tại Ninh Vương về triều, Thụy vương lại thành Quận Vương
không có thực quyền, hai vị này từ đầu đến cuối đều không có mắt, Thụy
vương lúc nào cũng kiêu ngạo, không biết đã đắc tội bao nhiêu người, còn Ninh Vương càng bị hắn ta hạ không ít thể diện, xem thế này thì Thụy
vương hay rồi.
Trong triều đình, chư vị đại thần đối với việc
Ninh Vương hồi triều ào ạt nghị luận, có người nói Ninh Vương do Tiên đế hạ lệnh giam giữ, hoàng thượng không nên sửa đổi. Cũng có người nói,
hiện tại Ninh Vương biết sai có thể sửa, lại là huynh đệ với hoàng
thượng, về triều giúp hoàng thượng phân ưu chính là việc thiên kinh địa
nghĩa, vì sao không nên thay đổi tuyên triệu hồi triều.
Trên thực tế tất cả mọi người đều rõ, chuyện Ninh Vương bị Tiên đế giam giữ có
điểm đáng ngờ, thậm chí có người hoài nghi Tiên đế vì che chở cho Thụy
vương mà xem Ninh Vương như sơn dương thế tội. Nhưng giờ phút này ai
cũng không dám đưa ra chuyện này, chỉ tranh cãi Ninh Vương có nên về
triều hay không thôi.
Người có hiềm khích với Ninh Vương đương
nhiên không muốn Ninh Vương trở về, nhưng cũng có người ủng hộ Ninh
Vương về triều, người có lòng sẽ phát hiện, ủng hộ Ninh Vương về triều,
đa số là phe bảo hoàng (bảo vệ hoàng gia), vì thế những người này bắt
đầu nghĩ, đây không phải là ý hoàng thượng chứ?
Hiện giờ thế lực
Ninh Vương sớm đã bị triệt không còn một mảnh, quan viên vốn thân cận
với Ninh Vương cũng bị quan viên được hoàng thượng trọng dụng ép đến sít sao, thậm chí không ít kẻ nghiễm nhiên cũng biến thành phe bảo hoàng,
hành động lần này của hoàng thượng là muốn cho người trong thiên hạ
thấy, tình cảm của hắn đối với huynh đệ à?
Vốn lúc trước Tiên đế
có chứng cứ thuyết phục vạch tội Ninh Vương, lúc này Trung Nghĩa công
thay đổi khẩu phong, đại ý chính là Ninh Vương hiện giờ biết sai có thể
sửa, hồi triều lấy tài cán giúp hoàng thượng phân ưu vân vân.
Trung Nghĩa công và người cha vợ cáo già La Trường Thanh này từ trước đến nay đều đi theo hoàng thượng, lúc này hai người lại có cùng lập trường, còn ai không rõ ý hoàng thượng nữa, lâm triều, cũng không ai dám phản đối
chuyện này rồi.
"Chư vị đại nhân đều đã tấu mong trẫm mời đại ca
về triều, trẫm rất vui mừng, năm mới đại ca ở xa, khi còn là huynh đệ
từng có chút chiếu cố trẫm, hiện nay trẫm đã là Hoàng đế, nghĩ đến trời
tuyết lớn đại ca lại phải ở đỉnh núi lạnh khủng khiếp, hàng đêm khó ngủ, đại ca có thể về triều giúp trẫm phân ưu, thật sự là đại thiện." Hạ
Hành cảm khái nói: "Trung Nghĩa công, không bằng ngươi tự mình đi một
chuyến, nghênh đón Ninh Vương hồi kinh."
Hoàng thượng nói gì mà
Ninh Vương luôn chiếu cố huynh đệ, không phải nói cho mọi người rằng hắn không tin Ninh Vương sẽ gây ra vụ ám sát sao?
"Thần tuân chỉ."
Điền Tấn Kha biết hoàng thượng muốn Ninh Vương nhận một cái tình của
ông, trong lòng cũng cảm tạ tâm ý hoàng thượng đối với Điền gia ông, sau khi cúi thật sâu với Đế Vương ngồi trên ghế rồng, lập tức lui sang một
bên.
Trong lúc nhất thời có không ít người trong lòng bắt đầu
chua xót, ngẫm lại trong cung đã có hoàng hậu mang thai bốn tháng, lại cảm khái số mệnh không tốt bằng người ta.
Hiện giờ Khúc Khinh Cư ở thâm cung đang lật chuyển một đống bái thiếp trong tay, mắt thấy sắp
tân niên, tuy vì Tiên đế băng hà không thể làm linh đình, nhưng không
thể không làm, bái thiếp này nọ trình vào đều có thân phận mệnh phụ, ví
dụ như Thành vương phi, Thụy vương phi cùng với các vị phu nhân Công gia phu nhân Hầu gia, nàng tùy tay mở ra một cái, đầu tiên là chúc Đế Hậu
vạn phúc, sau đó xen lẫn danh sách lễ vật tân niên được trình lên.
Về phần phải ban cho những người này cái gì, bên cạnh Khúc Khinh Cư đương
nhiên sẽ có người lo việc này, những gì Khúc Khinh Cư cần làm là nghe
bọn họ đọc ra thôi.
"Nương nương, nếu không ngài đi nghỉ trước
một lúc đi." Mộc Cận thấy hoàng hậu nương nương ngáp một cái, nhân tiện
nói: "Chúng nô tì sẽ phân loại cẩn thận, sau đó lại đọc cho ngài nghe
một chút là được rồi."
"Không cần đâu." Khúc Khinh Cư phất tay,
nhìn sắc trời bên ngoài: "Sắp đến buổi trưa rồi, đợi lát nữa hoàng
thượng sẽ đến dùng bữa, ngươi bảo phòng bếp chuẩn bị thật tốt đi."
"Vâng." Mộc Cận ý bảo Ngân Liễu đến nói với người phòng bếp, sau đó thu bái thiếp Khúc Khinh Cư đã xem để qua một bên.
"Ta nghe nói cảm tình giữa Thụy vương và Thụy vương phi rất không tốt, đã
rầm rầm rộ rộ khắp toàn bộ Kinh thành." Khúc Khinh Cư cầm bái thiếp của
phủ Thụy vương trong tay: "Tốt xấu gì Thụy vương phi cũng là con dâu
hoàng gia, nháo như vậy thành ra dáng vẻ gì nữa?"
"Hoàng hậu
nương nương ngài cũng đã nghe nói sao?" Kim Trản thở dài: "Từ trước lúc
hoàng thượng đăng cơ, trong Kinh thành thường truyền ra tin tức hai
người không hợp, hiện giờ càng nháo càng bế tắc, nô tì còn từng nghe nói Thụy vương muốn hưu Thụy vương phi, làm người Tần gia vô cùng không
vui."
Người Tần gia đối với Khúc Khinh Cư mà nói, thật sự không
phải là từ ngữ gì tốt đẹp, đột nhiên nàng nghĩ đến Vi Tần thị, nhân tiện nói: "Ta nhớ được mẫu thân của Vi Nhiễm Sương chính là người Tần gia,
không biết hiện tại Vi Nhiễm Sương thế nào rồi?"
Kim Trản nghe
vậy lập tức lộ ra ý cười vui sướng khi người gặp họa: "Nàng ta được xem
là người Tần gia, nhưng là một nhánh xa xôi của Tần gia. Từ sau khi
thánh mẫu Hoàng thái hậu sai người đi trách cứ Vi Tần thị không lâu, Tần đại nhân đã làm chủ tìm cho Tần cô nương một cửa hôn sự, nhưng vì Tiên
đế băng hà, hôn sự bị hoãn lại."
"Nàng tốt xấu gì cũng xem như là biểu muội của hoàng thượng, nếu xuất giá, vậy phu gia (nhà chồng) cũng
không dám khắt khe với nàng." Nhớ đến dáng vẻ tội nghiệp của Vi Nhiễm
Sương này, Khúc Khinh Cư hơi nhíu mày, điều kiện tiên quyết là sau khi
Vi Nhiễm Sương gả đi thì phải rời khỏi đây, đừng nên ra vẻ phóng khoáng
như vậy nữa.
"Ai biết nhà nàng nghĩ thế nào, dù sao cũng không
phải người gì tốt." Kim Trản khinh thường bĩu môi, chuyện lúc trước Vi
Nhiễm Sương muốn làm thiếp thị của hoàng thượng, các nàng còn nhớ rất rõ đấy.
"Lời này nói rất đúng." Trên mặt Hạ Hành mang theo ý cười
đi nhanh đến, hắn nhìn Kim Trản rồi nói: "Nữ tử như vậy, quả thật không
phải là người tốt."
"Hoàng thượng!" Đám người Kim Trản sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn lập tức quỳ xuống, nàng ấy thật không ngờ hoàng thượng sẽ nghe được lời nàng nói, nếu để hoàng thượng cho
rằng nương nương ghen tị thì làm sao bây giờ, sao nàng lại giống Ngân
Liễu không quản được miệng của mình rồi thế?
"Đứng lên đi, trẫm
biết người người các ngươi đều vì hoàng hậu." Hạ Hành phất tay, hiển
nhiên không ngại Kim Trản nói gì đó, hắn đến trước mặt Khúc Khinh Cư,
thấy trước mặt nàng là một chén trà táo đỏ, nhân tiện nói: "Trước đó vài ngày ta đọc sách thuốc, nói nữ nhân có thai uống trà táo đỏ sẽ thay đổi máu huyết, không tốt với thân thể." Nói xong, đã tự mình đẩy trà táo đỏ qua một bên.
Khi nào thì hắn bắt đầu nghiên cứu phương diện này
rồi vậy? Khúc Khinh Cư liếc mắt đánh giá hắn một cái, cười hỏi: "Vậy ta
nên uống gì mới được?"
"Mỗi ngày uống một ít trà Long Tĩnh Bích
Loa Xuân, hơi nhạt một chút, nhưng có lợi cho tâm phế, ta đã xem vài bản sách thuốc, đều nói giống nhau." Nói xong, bảo Tiền Thường Tín dâng trà của mình lên.
Khúc Khinh Cư đối với lá trà gì đó, không có hứng
thú mấy, nhưng nếu đối phương đã lo lắng như vậy, nàng cũng không nên
lãng phí ý tốt của đối phương, theo ý Hạ Hành, không chạm vào chén trà
táo đỏ này nữa: "Gần đây hoàng thượng nhật lý vạn ky [1], sao còn có
thời gian đọc này nọ vậy?"
[1] nhất lý vạn ky: có nghĩa là mô tả
công việc cực kỳ khó khăn, ban đầu đề cập đến việc xử lý rất nhiều công
việc hành chính của hoàng đế mỗi ngày. (Nguồn: baike.baidu.com)
"Giao nàng và con cho người khác, cuối cùng ta vẫn có chút không nỡ, ngẫu
nhiên không có việc gì thì lật xem vài sách thuốc, xem như qua ngày."
Tầm mắt hắn chuyển đến chén trà, vội ho một tiếng nói: "Vừa rồi ta nghe
các ngươi nhắc đến biểu muội Vi gia, nàng không cần lo lắng vì chuyện
của nàng ta, trẫm nghe nói người đính hôn ước với nàng ta không ở Kinh
thành, Vi Tần thị cũng bị mẫu hậu cấm đưa bái thiếp tiến cung rồi."
"Nàng ta là người thân của hoàng thượng chàng, vì sao ta phải phí tâm vì nàng ấy." Khúc Khinh Cư nghiêng đầu khẽ cười: "Hôm nay ta bảo phòng bếp nấu
món canh trân châu nhũ bồ câu, đến lúc đó hoàng thượng nên nếm thử xem."
Biết hoàng hậu nhà mình đang chuyển đề tài, Hạ Hành nhìn thấy ý cười trên
mặt nàng càng ngày càng rõ, cũng chỉ cười lắc đầu, cho người bắt đầu
truyền lệnh.
Trong cung có các luật lệ về bữa ăn hàng ngày, nhưng thức ăn trong đó cũng có chút khác biệt, phòng bếp nhỏ của Khúc Khinh
Cư hầu như có thể theo kịp Ngự Thiện Phòng, cái này còn chưa nói Hạ Hành thường xuyên ra lệnh cho người trong điện Trung Tỉnh đưa gì đó cho nơi
này của Khúc Khinh Cư.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Hạ Hành dựa
vào giường đọc sách, Khúc Khinh Cư tựa vào người hắn thưởng thức một món ngọc chế Cửu Liên Hoàn, chưa đến một lúc nàng nhanh chóng cởi bỏ món đồ trong tay, ngáp một cái ném Cửu Liên Hoàn qua một bên, xoay người đặt
đầu trên đùi Hạ Hành: "Thật sự quá nhàm chán."
Hạ Hành thấy bụng
nàng hơi lồi lên, cẩn thận để tay lên, ngẫu nhiên còn có thể cảm nhận
được sinh mệnh nhỏ trong bụng nhảy lên, hắn cười nói: "Nàng muốn chơi
gì, ta bảo bọn họ chuẩn bị cho nàng."
"Không có gì đặc biệt muốn
chơi cả." Tay Khúc Khinh Cư lướt qua lướt lại trên bắp đùi hắn: "Không
bằng kể ta nghe một chút cảm giác lần đầu tiên chàng gặp ta đi."
"Khi đó trên mặt nàng trang điểm rất đậm, còn cúi đầu không dám nhìn ta, ta
thật sự cho rằng bản thân cưới phải một tiểu tức phụ nhát gan sợ phiền
phức." Hạ Hành đưa tay đặt sau lưng nàng, tùy ý để tay Khúc Khinh Cư làm loạn trên chân mình: "Ta rất vui mừng vì nàng vượt qua được việc Phùng
thị hạ độc nàng, bằng không cuộc đời này ta sẽ không biết, hóa ra nam
nhân và nữ nhân, có thể ở cùng nhau như thế."
Tay Khúc Khinh Cư
dừng một chút, trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói gì, sau một
lúc lâu mới nói: "Nếu ta không vượt qua được thì sao?"
Hạ Hành
giữ tay nàng, hơi dùng sức, khiến nàng cảm thấy hơi đau: "Không có nhiều nếu như như vậy, kết quả hiện tại chính là nàng ở đây, trẫm cũng ở
đây."
"Như vậy rất tốt." Hạ Hành đặt tay nàng lên gương mặt mình, than một tiếng: "Có Khinh Cư ở cùng trẫm, là may mắn trong cuộc đời này của trẫm."
Cô độc một người cao cao tại thượng thì có ý nghĩa
gì, cho nên hầu như mỗi triều đại mỗi Hoàng Đế đều có nữ nhân thiên sủng của bản thân, nhưng ở trên người của nữ nhân bọn họ thiên sủng thì bọn
họ lại không tìm thấy cái mà bản thân muốn, nên cứ tiếp tục tìm kiếm
người kế tiếp.
Hắn biết nữ nhân nằm trên đùi mình là người mà hắn muốn.
Nhưng, hắn cũng biết, trong lòng nữ tử này, hắn lại không quan trọng như vậy.
Chẳng qua, thời gian của bọn họ còn dài, thời gian sẽ chậm rãi thay đổi mọi thứ.