Nữ yêu bị Thiên Quyết công tử uy hiếp, giao nộp kính Hắc Thiên kính giấu dưới đáy giếng, sai khi kính Hắc Thiên rơi vào tay Thiên Quyết công tử, nó phát ra những sợi khói nhỏ màu đen.
Ninh Thải Nhi nghiên đầu
quan sát, thấy trên mặt kính xuất hiện khuôn mặt của một bé gái, bé gái
đó khoảng năm sáu tuổi, buộc tóc tròn vo, búi kiểu song hoàn.
Nàng không thể tin nổi, chớp chớp mắt, bé gái cũng chớp chớp mắt thro nàng,
hóa thành con chim hỉ thước lông đen bụng trắng, một lát sau, lqd chim
hỉ thước lại biến thành một thư sinh có thân hình gầy gò yếu đuối.
Ninh Thải Nhi đang định nhìn rõ hơn, Thiên Quyết công tử đã cất kính Hắc
Thiên mất rồi, mở miệng nói lạnh nhạt: "Nơi này không nên ở lâu, rời đi
trước, có chuyện gì nói sau."
Ngoài ý muốn, nữ yêu được tha mạng, nàng ta cúi ba lạy chín vái với Thiên Quyết công tử, cảm kích vì hắn không giết mình.
Huyền Thanh nhìn Ninh Thải Nhi, nháy mắt cười: "Thiên Quyết nhân nghĩa thiện
tâm thế này, chẳng giống tác phong trước kia, chẳng lẽ nguyên nhân là do ngươi?"
Ninh Thải Nhi không có tâm trạng để tâm tới những lời hắn nói, nàng đang nhớ lại ảo ảnh trong kính, rốt cuộc đó là cái gì?
Nhưng nhìn Thiên Quyết công tử lại thấy hắn lặng im không nói, dường như cũng có tâm sự nhưng lại không nói cho nàng biết.
Lúc này, cách xa hơn ngàn dặm, Hề Phong đi ngang qua cửa phòng Luyện Đan,
mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ kì lạ, nghe thấy rất rõ ràng đó là tiếng
kêu nũng nịu của nữ nhân.
Không phải Tiêu Dao Sĩ đang luyện đan hay sao, sao lại thành thạo chuyện cẩu thả như vậy?
Hề Phong không kềm chế được cơn giận, chờ tới khi phòng Luyện Đan không
còn giọng nói của nữ nhân, hắn lại xông vào tìm Tiêu Dao Sĩ, hỏi bằng
giọng gắt gỏng.
Chỉ thấy, trên bồ đoàn phòng Luyện Đan, có một nữ nhân xinh đẹp quần áo không chỉnh tề nằm trên đó, ngồi trên đùi Tiêu
Dao Sĩ, cặp mông bị nam nhân ôm lấy, nhấp nhô phập phồng, môi bị Tiêu
Dao Sĩ dùng tay lqd che kín.
Thì ra hai người này vẫn chưa làm xong chuyện này, Tiêu Dao Sĩ biết hắn ở ngoài, cố ý dụ dỗ hắn vào trong này.
Thiếu niên từng bị Xà Yêu quyến rũ đã sinh ra cảm giác chán ghét, một lần nữa hắn cố nhịn vị chua từ dạ dày trào lên, Hề Phong cố nén cảm giác buồn
nôn, xoay mặt chất vấn: "Đây là nơi đạo quan thanh tịnh, ngươi lại dám
mang nữ nhân..."
Tiêu Dao Sĩ dùng sức cãi lại, thở dốc một hơi,
bình thản nói với Hề Phong nói: "Tiểu sư điệt, đạo sĩ không giống hòa
thượng, có thể có thất tình lục dục, cũng được đón dâu, sư phụ ngươi
không nói cho ngươi biết sao?"
Hề Phong tức giận nói: "Cho dù ngươi nói không sai, cũng không thể là chuyện cẩu thả ở trong đạo quan."
"Này sư điệt ta hỏi ngươi, chẳng lẽ ăn uống và tình dục không phải thiên tính của con người?"
"Đúng thì thế nào? Hai người vô cùng khác nhau, một dơ bẩn, một bình thường."
"Lời này sư thúc không thể gật đầu bừa bãi theo ngươi rồi, tình dục là dục
vọng phàm nhân đều có, sinh sôi nảy nở cần phải trải qua quá trình này,
tựu như cùng người phải ăn cơm mới có thể sống mệnh, hai người lqd không có bản chất khác nhau."
Hề Phong bị hắn phản bác nhưng lại không có cách nào cãi lại.
Tiêu Dao Sĩ ha ha cười nói: "Ta thấy tiểu sư điệt cũng có tình dục, nhưng
lại có tên yêu ma bên cạnh nàng ta, có phải ngươi rất muốn đúng không?"
Hề Phong nghe vậy, lưng cứng đờ, phản bác: "Không được nói bậy, chuyện nam nữ, ta không hề hứng thú."
Tiêu Dao Sĩ đẩy nữ nhân ra, "Vậy vì sao vào ngày hội hoa đêm đó, khi nhìn
thấy nàng ta ở cùng một chỗ với yêu ma, ngươi lại không thể nhịn được
sự khổ sở."Hề Phong cắn chặt môi mỏng, nắm tay chặt nổi gân xanh.
Tiêu Dao Sĩ nói: "Tiểu sư điệt không cần khổ sở, tiêu diệt yêu ma, nữ nhân đó sẽ là của ngươi."
Nữ nhân nâng lên đôi chân mềm mại, mảnh khảnh như cây cỏ, người mềm nhũn
như con chi chi gác lên đùi Tiêu Dao Sĩ: "Ôi, nữ nhân nào đấy, nàng có
xinh đẹp như ta không?"
"Ai cũng không xinh đẹp được như nàng."
Tiêu Dao sĩ bóp mũi nàng ta, quay đầu nhìn Hề Phong, tỏ vẻ hòa ái của
trưởng bối, "Không thì nàng lqd đi dạy cho sư điệt ta biết, chuyện gì là chuyện nam nữ, đừng giống như sư phụ hắn, sống một bó tuổi, nhưng vẫn
chưa được chạm vào nữ nhân."
Nữ nhân thấy Hề Phong tuấn mỹ phi
phàm, trái tim đã không nhịn được từ lâu, thon thả lả lướt đi tới trước
mặt Hề Phong, thân thể mềm lqd mãi, uốn éo như bùn ngã về phía ngực Hề
Phong: "Tiểu Đạo Trưởng, dáng dấp của ngươi rất đẹp trai đấy."
Người Hề Phong lóe lên, tránh thoát sự tiếp cận của nữ nhân.
Nữ nhân thấy thế, cười nhẹ quyến rũ: "Tiểu Đạo Trưởng thẹn thùng cái..."
Nàng ta ngạc nhiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngực bị chọc một lỗ thủng lớn, máu tươi đầm đìa phun ra mạnh mẽ.
Hề Phong rút kim kiếm, cười lạnh nhìn nàng ta co quắp ngã xuống đất, hóa thành một con nhện cái to như đứa trẻ.
"Sao sư điệt động thủ nhanh như vậy, tốt xấu gì ngươi cũng nên móc nguyên
đan của nàng ta ra rồi hẵng giết chứ, lần này thì hay rồi, một lqd kiếm
này nhất định đã chọc cho nguyên đan vỡ thành bột phấn rồi." Tiêu Dao Sĩ tiếc hận mà tới trước mặt nhện tinh, ngồi xổm xuống nhìn đi nhìn lại
xem nàng còn giá trị hay không.
Hề Phong quay lưng lại, lạnh lẽo
cảnh cáo: "Luyện đan đàng hoàng cho ta, nếu không ta sẽ không thèm quan
tâm tới tình đồng môn đâu, kiếm tiếp theo sẽ đâm ở trên người ngươi
đấy."
Tiêu Dao Sĩ thấy hắn xoay người rời đi, vuốt ve chòm râu
dê, cười to: "Tiểu sư điệt, biểu hiện của ngươi ta rất thích, ma tính
sinh ra từ tâm mà."
...
Trở lại huyện Nhụ Dương, Ninh Thải Nhi và Thiên Quyết công tử năm ngón tay đan xen, được cành cây to lớn ôm lấy.
Huyền Thanh bị hai người này kích thích đủ rồi, rời đi với tinh thần chán nản, bị hao tổn nặng nề.
Ninh Thải Nhi tựa đầu vào vai hắn, nỉ non hỏi, kính Hắc Thiên kính có tác dụng gì, vì sao hắn phải tốn công tốn sức cướp lấy nó
Thiên Quyết công tử nhìnvề phía chân trời, ánh mắt sâu thẳm: "Kính Hắc Thiên
có tên là kính kiếp trước, có thể soi sáng mười kiếp trước của người
khác."
"Vậy ảo ảnh lúc trước ta nhìn thấy là kiếp trước của ai?" Ninh Thải Nhi tự chỉ vào mình, "Chẳng lẽ là của ta?"
Thiên Quyết công tử lấy kính Hắc Thiên ra từ hư không, vuốt cằm lqd nói: "Ta
có thể dùng nó nhìn thấy những năm tháng đã qua đi, ta muốn chúng ta
cùng nhau tìm lại những điều đó."
Ninh Thải Nhi gật đầu: "Ta muốn nhìn cùng với chàng?"
Thiên Quyết công tử kéo tay của nàng, vươn tay về phía kính Hắc Thiên, cái gương tỏa ra làn khói đen nồng nặc.
Trước mắt Ninh Thải Nhi bỗng nhiên đen kịt, rơi vào làn sương đen dày.