Winnie là học trò đắc ý nhất của Chesston, trước giờ vẫn làm bếp trưởng trong một nhà hàng ba sao của Chesston.
Nhưng cô ta nổi tiếng ở giới ẩm thực Pháp không phải bởi tài nghệ nấu nướng,
mà là vì những tin đồn tình ái liên miên không ngớt. Hầu như bất cứ một
danh sĩ phong độ nào tới nhà hàng dùng bữa đều có thể bị chinh phục bởi
tài nấu ăn của cô ta chỉ trong một bữa ăn.
Tất nhiên, đây là cách nói trào phúng của giới truyền thông.
Nếu đầu bếp Winnie ở trong giới giải trí thì sẽ được coi là nữ hoàng tin
đồn chính hiệu, vậy nhưng tài nghệ ẩm thực của cô ta quả thực rất tinh
thâm, nên các thực khách vừa vui vẻ bàn tán hóng chuyện, vừa không nhịn
được mà tới ăn ở nhà hàng của cô ta.
Theo lý mà nói,
cô ta sẽ không từ bỏ công việc của mình ở Pháp và nhận lời mời của Úc Ý
tới Trung Quốc phụ trách cửa hàng bánh ngọt kiểu Pháp. Nhưng có câu đi
đêm lắm có ngày gặp ma, đối tượng tin đồn lần này của Winnie có một bà
vợ khá hổ báo, hổ báo đến mức cô ta phải ra tận nước ngoài tránh sóng
gió.
Các bạn đang đọc truyện tại https://phuongviio.wordpress.com/ ĐTMY – VIIO dịch
Úc Tâm đang ngồi trên xe lướt trang Weibo tiệm bánh của Đường Mật thì thấy La Hạo dắt một mỹ nữ tóc vàng đi tới.
Cô ta cúi người gõ lên cửa sổ xe, Úc Tâm cất điện thoại đi, ấn nút hạ kính cửa.
“Úc tổng, lâu lắm không gặp!” Cô ta dùng tiếng Pháp, đôi môi đỏ tươi lúc đóng lúc mở, mang theo nét gợi cảm độc đáo.
Úc Tâm mỉm cười, cũng dùng tiếng Pháp nói với cô ta: “Chào mừng cô gia nhập Úc thị.”
Đôi mắt nhạt màu của Winnie chứa ý cười, là nụ cười lúc thợ săn trông thấy
con mồi, nụ cười quyết chí tất thắng. Cô ta kéo cửa xe, ngồi vào cạnh
chỗ Úc Tâm: “Đàn ông châu Á rất hiếm ai thú vị như anh.”
Úc Tâm mỉm cười, cảm ơn không mấy chân thành rồi bảo tài xế lái xe về khách sạn.
Phòng mà công ty đặt trước là phòng nhiều ngăn của khách sạn lớn kiểu Âu,
nhân viên phục vụ xách hành lý giúp Winnie đi theo sau mấy người bọn họ.
Úc Tâm nhận lấy thẻ phòng từ tay La Hạo, giao cho Winnie: “Đây là thẻ
phòng của cô, về sau công ty sẽ sắp xếp chỗ ở riêng cho cô.”
Winnie nhướng mày, điều này đã viết trong hợp đồng từ trước, nếu không phải lúc đó
điều kiện mà Úc Ý đưa ra quá hấp dẫn, thì cô ta sẽ không đồng ý với Úc
Tâm dứt khoát như vậy. Winnie giơ hai ngón tay kẹp thẻ phòng từ tay Úc
Tâm, cười với anh: “Úc tổng không lên ngồi một lát sao?”
Úc Tâm nhoẻn miệng, hai lúm đồng tiền lập tức ló ra: “Tôi đợi cô ở nhà hàng.”
Anh nói xong bèn đưa La Hạo về theo đường đến nhà hàng, Winnie nhìn bóng
lưng hai người với vẻ nghi hoặc, rõ ràng lúc trước khi gặp ở Pháp, anh
chàng này lạnh lùng hơn mà.
Cô ta chớp chớp mắt, mỉm cười đi vào thang máy.
Mặc dù cô ta cảm thấy lạnh lùng thì sẽ gợi cảm hơn, nhưng như hôm nay đây cũng có vẻ thú vị hơn nhiều.
Úc Tâm ngồi trong nhà hàng bắt wifi, Winnie cho hành lý vào phòng xong
xuống lầu tìm anh: “Úc tổng, thật sự không định tới phòng tôi ngồi sao?
Môi trường trong phòng tôi ổn hơn ngoài này nhiều.”
Úc Tâm ngồi đối diện nhìn cô ta, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Bếp trưởng
Winnie, cô ở Pháp nên chắc không biết, tháng sau tôi kết hôn rồi.”
Winnie ngây người, cô ta quả thực không biết chuyện này, sau đó lại mỉm cười:
“Đối với đàn ông mà nói, ngoại tình là chuyện quá đỗi bình thường.”
Úc Tâm bật cười nhưng con ngươi đen láy lại không hề ấm áp: “Những người
đàn ông mà trước kia cô quen thì tôi không biết, nhưng tôi không hề cảm
thấy hứng thú với cô.”
Winnie có vẻ như chưa từng bị
từ chối một cách thẳng thừng thế này, nhất thời thấy hơi tức giận: “Úc
tổng, anh nghĩ vì sao tôi lại đồng ý hợp tác với anh?”
Úc Tâm đáp: “Điều kiện tôi đưa ra rất tuyệt, hơn nữa tôi có lòng tin,
Thánh địa bánh ngọt sẽ trở thành một thương hiệu biểu trưng của thành
phố A.”
Winnie không đồng tình lắm: “Những thứ này
tôi đều có ở Pháp.” Cô ta nghiêng người về phía Úc Tâm, đôi môi đỏ rực
dần cong lên: “Tôi đồng ý với anh, vì cảm thấy anh là người đàn ông
không tồi.”
Úc Tâm trả lời: “Nhưng tôi đã là chồng người ta.”
Winnie: “…”
Cô ta nhìn người đối diện, thái độ không nhượng bộ này của Úc Ý quả là đã
gợi lên ham muốn chinh phục của cô ta: “Giờ chúng ta còn chưa ký kết,
anh không sợ tôi lật lọng sao?”
Úc Tâm giương cằm,
mỉm cười vô hại: “ Chắc cô nhầm rồi, cô mới là người nên lo lắng đấy.
Hiện giờ ngoài tôi ra, còn ai dám ký hợp đồng với cô?” Đoạn hơi ngừng
lại, giọng nói vô cùng vui vẻ: “Nghe nói mấy bữa trước Adeline mới tới
nhà hàng cô làm náo loạn một trận? Còn lên cả báo nữa.”
Sắc mặt Winnie nhất thời khó coi hẳn. Người phụ nữ điên Adeline đó, nếu
không có bối cảnh gia đình khiến cô ta kiêng sợ, thì còn lâu cô ta mới
cụp đuôi cun cút chạy ra nước ngoài. Nói ra thì tên đàn ông Dannis đó
cũng thật vô dụng, chẳng dám ho he gì trước mặt vợ, lúc ở trên giường
sao chém gió về bản thân ác lắm cơ mà?
“Nếu cô không
đồng ý hợp tác với tôi, tôi tuyệt đối không ngăn cản, sẵn sàng đặt vé
máy bay về Pháp cho cô bất cứ lúc nào.” Úc Tâm thấy sắc mặt cô ta không
tốt còn bổ thêm một nhát dao.
Winnie nhìn chằm chằm anh không nói lời nào, chợt mỉm cười: “Được hợp tác với Úc tổng, tôi thấy vô cùng vinh hạnh.”
Úc Tâm cũng bật cười: “Nếu như vậy, chúng ta gọi món đi.”
Một bữa cơm vô cùng hài hòa, Winnie ăn xong liền về phòng, nói là bản thân
cần thích nghi với lệch múi giờ. Úc Tâm càng không tự mình chủ động tiếp cận thêm, nên ngồi lên xe đi luôn.
La Hạo ngồi hàng
ghế trước im lặng một lúc, cảm thấy sao cũng không yên tâm nổi: “Bếp
trưởng Winnie tác phong trước giờ bị đánh giá không tốt lắm, để cô ấy
phụ trách tiệm bánh ngọt kiểu Pháp liệu có vấn đề không?”
Úc Tâm đáp: “Tình sử của cô ta ở Pháp còn lan truyền rộng rãi hơn trong
nước nhiều, nhưng nhà hàng của cô ta ở Pháp ngày nào cũng kín chỗ. Người đến thưởng thức món ăn sẽ chỉ quan tâm đồ ăn có ngon không, chứ về việc bếp trưởng đêm qua ngủ với ai, thì làm gì có ai để ý?”
Ngày hôm sau khi nói xong câu này, anh bèn hối hận.
Mặc dù khách hàng đều không để ý, nhưng người trong cuộc thì không thể
không để ý. Mà bất hạnh thay, giờ anh chính là người trong cuộc bị dính
líu vào.
Không biết là đám phóng viên vẫn bám theo
anh gần đây hay đám paparazzi Winnie tự đưa theo, mà theo dõi hai người
tới tận khách sạn, còn chụp cả anh Úc Tâm đưa thẻ phòng cho Winnie.
Lại bởi mấy hôm trước Úc Tâm mới công bố tin tức kết hôn, nên lúc này tin đồn nổ với uy lực gấp bội.
Mặc dù scandal của Winnie ở Pháp rất được chú ý trong giới ẩm thực, nhưng ở Trung Quốc lại chẳng mấy ai quen biết cô ta, nên nhiều người không hiểu tình hình, chỉ cảm thán rằng tổng giám đốc nhà giàu thật đúng là không
thể tin tưởng.
Cha Úc Tâm cũng ngay lập tức gọi điện
tới hỏi han: “Tưởng con không cưới ai khác ngoài Đường Mật cơ mà? Con
đúng là yêu con bé hơn cả trong tưởng tượng của bố.”
Úc Tâm: “…”
Sự trào phúng của bố Úc Tâm không khiến anh để tâm lắm, chỉ là nếu Đường Mật và mẹ cô nhìn thấy tin tức này…
Phòng PR và phòng Marketing đã lên tiếng thanh minh ngay lập tức, nhưng hiện
tại mọi người đều đang hết sức đi hóng hớt vụ này, nên căn bản chẳng ai
muốn nghe giải thích.
Khi gọi điện cho Đường Mật, Úc Tâm thật sự sợ rằng câu đầu tiên nghe thấy sẽ là: “Em không nghe, em không nghe!”
Điện thoại reo một lúc mới có người bắt máy, quả nhiên ngữ khí của Đường Mật không được tốt lắm: “Úc cún con, anh còn không biết ngại mà gọi cho em! Anh nói xem, Úc tổng giữ mình trong sạch bao nhiêu năm mà mới có mấy
ngày anh đã khiến anh ấy phải chịu tin đồn lăng nhăng thất thiệt thế
này! Cái cô Winnie kia người ta không biết là ai chứ em còn lạ gì! Lúc
em du học ở Pháp, nghe tin đồn về cô ta đến mòn cả tai rồi!”
Úc Tâm: “…”
Anh hít sâu rồi giải thích: “Việc này thật sự là do báo chí viết linh tinh
thôi, công ty đặt phòng khách sạn cho Winnie mà, lúc ấy La Hạo ở ngay
sau lưng anh, sao bọn họ không chụp cậu ta?”
“Chắc có lẽ do anh khá bảnh bao khá ăn ảnh đấy.”
Úc Tâm ngây ra: “Anh cũng nghĩ thế.”
Đường Mật: “…”
Bị Đường Mật cúp máy cái rụp, Úc Tâm lại kiên trì gọi tiếp: “Em yêu, em giận thật à?”
Đường mật đáp: “Thanh danh cả đời của Úc Ý bị anh hủy hoại rồi, tất nhiên em phải giận!”
Úc Tâm mím môi: “Em yêu, hôm qua cộng với hôm nay, em nhắc đến Úc Ý 2 lần rồi, giờ anh sẽ qua đó cắn em.”
Nói xong anh liền cúp máy, mặc vest vào rồi đi ra ngoài.
La Hạo vừa bước từ thang máy ra, thấy anh xuống lầu bèn vội vã ngăn lại:
“Sếp đi đâu thế? Giờ dưới tầng phóng viên đang vây kín.”
Úc Tâm nhíu mày chán ngán: “Bọn họ đến cũng đúng lúc, tôi khỏi phải đi tìm.”
Nói xong liền đi vào thang máy, La Hạo không yên tâm nên cũng đi theo.
Bên ngoài công ty quả nhiên vây đầy phóng viên như lời La Hạo nhắc, bảo vệ
đang lấy thân mình tạo vòng che miễn cưỡng chắn được họ lại trước cửa
lớn.
Thấy Úc Tâm ra ngoài, cả đám nhất thời ầm ĩ lên, Úc Tâm chau mày, đi thẳng ra.
“Úc tổng!” Lập tức có phóng viên giơ micro tới trước mặt anh: “Xin hỏi anh có quan hệ gì với bếp trưởng Winnie?”
“Úc tổng, hai ngày trước anh mới tuyên bố tin kết hôn một cách rầm rộ, mà
giờ lại ái muội với bếp trưởng Winnie, có phải tất cả những việc này đều là tin đồn tạo phốt để thu hút sự chú ý cho Thánh Địa Bánh Ngọt của Úc
thị?”
“Úc tổng, nghe nói bếp trưởng Winnie đắc tội ai đó ở Pháp, vào lúc này mà anh còn đưa tay cứu vớt cô ấy, liệu có phải
là vì đây là chân ái?”
Úc Tâm: “…”
Chân ái cái quỷ gì!
Úc Tâm nhịn xuống không thốt ra câu chửi bậy, hít sâu một hơi, cười nói
với các phóng viên: “Các vị, giới giải trí dạo này không có tin gì để
bóc phốt hả? Các vị có thời giờ ở đây chắn lối của tôi, chi bằng đi tìm
hiểu xem có phải Mạc thiên vương ngoại tình không đi.”
Tất cả mọi người bị choáng váng bởi tin tức này, mặc dù Úc tổng đẹp trai,
nhưng dù sao cũng chỉ là người làm kinh doanh, căn bản không thể đọ độ
nổi tiếng với Mạc thiên vương được.
Anh nói một cách
chân thật thề thốt như thế, lẽ nào biết được tin nội bộ gì đó? À phải
rồi, nghe nói Úc tổng và Mạc thiên vương sống trong cùng một khu nhà
biệt thự.
Lẽ nào Mạc thiên vương thực sự ngoại tình?!
Đúng lúc xe Úc Tâm chạy tới, anh bèn nhân cơ hội lên xe thật nhanh khi mọi người chưa hết bàng hoàng.
Trên xe, sắc mặt La Hạo rất trầm ngâm, sau khi im lặng hồi lâu anh chàng
không nhịn được mà hỏi: “Úc tổng, Mạc thiên vương thật sự ngoại tình
sao?”
Nghe nói anh ta đi thảm đỏ mà cũng nắm tay vợ, thế này thì không thể tin tưởng cái gọi là tình yêu nữa.
Úc Tâm liếc mắt nhìn anh chàng: “Sao? Cậu cũng là fan của Mạc thiên vương?”
La Hạo lắc đầu: “Tôi không phải, nhưng Đường Mật và Phó Tân thì đúng.”
Úc Tâm: “…”
Trong lúc các phóng viên đang nháo nhào kiếm tìm bằng chứng cho tin tức Mạc
thiên vương ngoại tình, một thiên vương họ Mạc nào đó đã post lên weibo
một bài đăng tuyên bố từ giờ trở đi không bao giờ đến ăn ở nhà hàng của
Úc thị nữa.