Úc Tâm và La Hạo đều cao trên 1m85, hai người có vóc dáng hút mắt như thế đứng trước cửa tòa nhà Úc thị chào buổi sáng với nhau, thu
hút sự chú ý của bao người dừng xem, thậm chí có nhân viên quên cả việc không quẹt thẻ chuyên cần sẽ bị tính là đến muộn.
Hai tay Úc Tâm cắm trong túi quần, trên mặt có ý cười nhạt, toàn thân toát ra sự biếng nhác mà gợi cảm.
Các nữ nhân viên đi làm đều có ảo giác trong chớp mắt rằng mình đi nhầm công ty: “Trời ơi, kia là Úc tổng hả?”
Đồng nghiệp bên cạnh trả lời: “… Ha ha, tôi cũng không chắc nữa.”
Anh chàng nghĩ bụng nên triệu tập tất cả các nhân viên, cho đo lại IQ mới được.
Úc Tâm lại cười vẫy vẫy tay họ, sải chân dài bước vào công ty.
La Hạo đi sau lưng anh, tận mắt thấy Úc Tâm đi đến đâu, làm các nhân viên ngỡ ngàng kinh ngạc đến đó.
Nữ nhân viên A: “Trời ơi, Úc tổng ấy vậy mà có lúm đồng tiền! Đáng yêu quá!!”
Nữ nhân viên B: “Mẹ kiếp Úc tổng cười với tôi đó! Úc tổng mà
chịu cười với tôi một cái nữa, tôi chấp nhận không lấy lương tháng này!”
Nữ nhân viên C lại to gan lớn mật vô cùng, lấy điện thoại ra giơ thẳng trước mặt Úc Tâm: “Úc tổng, nhìn bên này nè!”
Úc Tâm phối hợp quay đầu qua, mỉm cười trước ống kính máy ảnh, cô bé đang giơ điện thoại thẫn thờ, ngưng cả thở, xỉu người vào đồng
nghiệp bên cạnh: “Ôi, hình như tớ nhìn thấy thiên sứ.”
La Hạo: “…”
Úc Tâm rêu rao như vậy dọc đường đến phòng họp. Vừa vào cửa đã tặng cho mọi người một nụ cười mỉm rạng rỡ: “Chào buổi sáng, mọi
người.”
Các giám đốc bộ phận: “…”
La Hạo đi ngay sau, mắt tinh thấy được giám đốc Trác của phòng truyền thông lén lấy ra gói khăn giấy.
Anh chàng co rút khóe miệng, cười nói với mọi người: “Chắc các
vị đều biết Úc tổng chuẩn bị kết hôn, người có việc vui tinh thần sảng
khoái mà, haha.”
Lời này của La Hạo nhắc nhở tất cả mọi người, dù ai cũng kinh
ngạc trước tin kết hôn đột ngột này, nhưng vẫn ào ào lên chúc mừng ông
chủ lớn không chịu thua ai.
Úc Tâm ngồi vào vị trí của mình, cười đáp: “Cảm ơn, tới lúc đó sẽ có lì xì cho mọi người.”
Các giám đốc không hẹn mà cùng che mặt, tổng giám đốc xin đừng cười nữa, chói lòa mù cả mắt chúng tôi rồi!
Sau khi chào hỏi, cuộc họp giao ban diễn ra như thường lệ, giám đốc Thẩm trưởng phòng PR báo cáo: “Bếp trưởng Winnie sẽ đáp chuyến bay
ngày mai tới thành phố A, nhưng cô ấy không đồng ý để chúng tôi tiếp đón ở sân bay.”
Nói tới đây chị ta hơi ngập ngừng, liếc nhìn Úc Tâm với vẻ
muốn nói lại thôi. Úc Tâm nhướn mày, tỏ ý bảo chị nói tiếp.
Úc Tâm về văn phòng xong lại đi khỏi công ty, cũng không mang theo La Hạo. Nhân cơ hội này, anh chàng vội gọi cho Đường Mật.
Lúc này Đường Mật đang bị nhân viên của nhà hàng vây quanh,
thấy cuộc gọi của La Hạo như trông thấy ngọn cỏ cứu mạng, không nghĩ
ngợi gì mà nhấc máy luôn: “Alo, trợ lý La? Anh tìm tôi có việc gì?”
Các đồng nghiệp nghe thấy ba chữ “trợ lý La”, quả nhiên
đều dừng lại. Đường Mật âm thầm lùi ra sau, nghe La Hạo nói ở
đầu kia điện thoại. “Giờ cô có rảnh không? Tôi đưa cô đi gặp bác sĩ trị liệu của Úc tổng, để nói rõ tình hình với anh ấy.”
Đường Mật ngây ra: “Có rảnh, nhưng anh đi được không?”
La Hạo trả lời: “Không sao, Úc tổng vừa ra ngoài rồi,
chúng ta đi nhanh về nhanh, giờ tôi tới đón cô nhé, 15 phút là
tới.”
“Được.”
Đường Mật cúp máy, các nữ đồng nghiệp dưới sự dẫn
đầu của quản lý Vu nhìn cô chằm chằm, Đường Mật ho khan, làm
bộ học theo giọng điệu của các quý phụ trong ti vi: “Giờ ta đã là phu nhân được tổng giám đốc Úc thị thừa nhận, nếu các
ngươi dám làm gì xằng bậy, cẩn thận mất việc như chơi!”
Mọi người: “…”
Đường Mật nhân cơ hội ai nấy đều đang đực mặt ra, vội vàng lách khỏi, nhưng không kịp thay trang phục đầu bếp ra.
Cô chạy tới đầu đường chờ La Hạo, thu hút không ít sự chú ý của người đi đường hiếu kỳ.
Đường Mật cũng không để ý, cô gọi điện cho cửa hàng
trưởng, nói với chị La Hạo tìm mình có việc, sau đó xin nghỉ
hai tiếng đồng hồ. Cửa hàng trưởng cũng đã biết tin tức hôn
lễ của cô với Úc Ý nên phê duyệt không chút do dự.