May thay, niềm hi vọng của Cao Phong cũng thành sự thật. Đúng ba ngày
sau, ông Bộ chính thức được thả. Và người đưa ông về đến nhà là Phó Văn
Chính.
Dĩ nhiên Dương Thảo vui mừng đến thế nào, thậm chí lúc
thấy cha bước xuống chiếc xe jeep mà bản thân còn tưởng đây chỉ là mơ.
Cô vui mừng chạy đến ôm chầm lấy ông, bao nhiêu lo lắng chờ đợi suốt nửa tháng qua cũng theo đó mà tan biến. Trước sự xúc động của con gái, ông
Bộ xót xa và không ngừng vỗ về.
Sau khi ông Bộ được người làm đưa vào nhà thì bấy giờ Dương Thảo mới nhìn lại Văn Chính, trong đáy mắt ấy phản chiếu sự dịu dàng lẫn biết ơn.
- Là ngài đã giúp cha tôi được thả về phải không?
Chẳng hiểu sao Văn Chính lại không trả lời ngay, cái nhìn vẻ như mang theo sự phân vân nhưng sau đó cũng gật đầu, bảo rằng:
- Tôi có làm gì đâu, là Đô trưởng đứng ra giải quyết vụ việc thôi.
- Nhưng nếu không có trung uý Chính nói giúp thì cũng không được như vậy. Tôi rất cảm kích và biết ơn ngài.
Dương Thảo mỗi lần gặp Văn Chính, nếu không hời hợt thì cũng tỏ vẻ xa cách
nhưng ngay bây giờ cô lại dành cho hắn một nụ cười đẹp đẽ, thái độ có
phần nào nhẹ nhàng hơn, tuy nhiên vị trung uý này lại cảm thấy không
được vui. Sự thật Văn Chính chẳng hề nói gì trước mặt Đô trưởng về việc
của ông Bộ, điều đó đồng nghĩa hắn không phải người đã giúp Dương Thảo!
Ban nãy hắn ngạc nhiên khi biết tin Đô trưởng yêu cầu thả ông Bộ, việc
bạch phiến này xem như xong xuôi. Hắn đơn giản chỉ nhận lệnh đưa ông về
nhà thôi.
Bản thân Văn Chính đang muốn kéo dài vụ điều tra lâu
thêm chút nữa, nào ngờ Đô trưởng lại đích thân xem xét việc này. Hắn
chợt nhớ vào cái đêm sinh nhật nọ, hình như có tình cờ thấy Cao Phong
bước ra từ trong phòng làm việc của ông. Rất có thể, chính tay công tử
đó mượn mối quan hệ của nhà họ Cao mà âm thầm nhờ vả Đô trưởng. Thật là
điên người! Lần nữa Cao Phong lại làm hỏng những dự tính của hắn, đã vậy còn trở thành "ân nhân trong tối" của Dương Thảo.
- Ngài có việc gì bận tâm à?
Bắt gặp dáng vẻ khó hiểu từ Dương Thảo, tức thì Văn Chính cười bảo:
- Tôi nghĩ thật may mắn khi ông Dương bình an trở về nhà. Nếu còn có chuyện gì cần giúp đỡ, cô Thảo cứ tự nhiên đến tìm tôi.
Sự biết ơn phản chiếu trong đôi mắt Dương Thảo khiến Văn Chính không khỏi
nghĩ rằng, nếu Cao Phong đã ra đòn "phủ đầu" hắn như thế thì hắn cũng
"mặt dày" tự nhận mình là người giúp đỡ ở trước mặt cô chủ họ Dương.
Việc làm tốt đẹp của anh mãi mãi không được cô biết ra, chẳng những thế
còn vô tình giúp hắn lấy lòng người đẹp này, xem như đây là cách trả thù tốt nhất rồi!
***
Trong khoảng thời gian này, đêm nào
cũng như đêm đó, Lương Bằng luôn đều đặn chở Phương Di từ phòng trà
Maxim"s về đến nhà. Dù suốt trên đường đi, cả hai không nói gì với nhau, người thì lái xe, người lại im lặng quan sát cảnh vật bên ngoài. Lúc
đầu cũng có hơi ngột ngạt, dần dà những ngày sau cũng quen hơn. Thỉnh
thoảng, Lương Bằng lại gợi chuyện trước còn Phương Di thì tuỳ hứng muốn
trả lời hay không. Biểu hiện thờ ơ của cô không khiến anh khó chịu, bởi
điều quan trọng mà anh muốn là mỗi ngày được thấy cô vẫn ở bên cạnh
mình. Tính Phương Di bướng, Lương Bằng biết vì thế phải nhẫn nại từ từ
thuyết phục.
Cũng giống việc Lương Bằng chở Phương Di về nhà mỗi
đêm, thì cái chuyện mở sẵn cổng đúng vào giờ đó của bà Lượm cũng trở
thành thông lệ. Đêm nay chẳng khác gì mọi lần, Phương Di vừa xuống xe là đi thẳng vào trong, rõ ràng cũng có để ý ánh mắt bà Lượm nhìn mình chờ
đợi nhưng cô một mực không cho phép Lương Bằng vô nhà. Bởi vậy người đàn bà đi ở đó cứ âm thầm thở dài.
- Cực cho cậu Bằng rồi, đêm nào
cũng đưa đón cô Di về tận nhà, vậy mà cô lãnh đạm với cậu quá, còn không cho vào nhà uống ly nước.
Lương Bằng buồn cười trước lời nhận xét của bà Lượm, vốn dĩ lòng không để tâm chuyện đó mới đáp lại rằng:
- Là tôi khiến Phương Di đau lòng trước nên phải chuộc lỗi. Dù cô ấy có
tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ hơn nữa thì tôi cũng không trách, càng không bỏ
cuộc.
Tự dưng bà Lượm nhìn chàng trai này bằng ánh mắt khác lạ,
không phải vì nghĩ anh quá cố chấp hay điên rồ, mà trong đó phản chiếu
sự phân vân nào đấy. Dường như bà biết rõ Phương Di mang một bí mật và
cũng rất muốn nói cho Lương Bằng nghe thế nhưng lời dặn từ cô chủ khiến
bà không làm trái được. Trước việc thấy anh khổ tâm thế này, bà lại thêm thương xót. Muốn nói mà chẳng thể nói, đứng ở giữa hai điều đó làm bà
cũng khổ lây theo anh.
Dõi theo chiếc Peugeot 202s đã chạy đi, bà Lượm đóng cổng rồi đi vô nhà. Phương Di ngồi yên lặng trên ghế sa lông, chẳng biết đang nghĩ gì mà ánh mắt trống rỗng lắm. Bà Lượm chậm rãi
bước đến gần, hỏi cô chủ có muốn ăn gì không để bà xuống bếp nấu. Nhận
được cái lắc đầu khẽ khàng kia, bà liền nói:
- Cô đừng để bị đói nghen cô, còn phải nghĩ đến đứa con ở trong bụng.
Bà Lượm vừa nói một câu lạ lùng quá đỗi, chẳng phải Phương Di bảo rằng đã phá thai ư? Đâu phải vậy, sự thật là cái bầu vẫn còn!
- Bà yên tâm, tôi không đày đoạ bản thân để con chịu khổ đâu.
- Nhưng tôi lại thấy cô đang tự làm khổ mình đấy.
Phương Di quay qua với vẻ khó hiểu, bà Lượm ngồi xuống nắm tay cô, khuyên:
- Tôi chăm cô Di từ bé, lẽ nào không biết cô nghĩ gì? Rõ ràng cô thương
cậu Bằng mà sao cứ trách cậu hoài, lại còn giấu luôn cả chuyện đứa con
vẫn còn? Tôi sống đến từng này tuổi, biết đời người vui sướng hổng có
bao nhiêu, hà tất gì cô lại dằn vặt bản thân rồi cả cậu ấy nữa? Cô biết
cái gì khó tìm nhất không, chân tình đó cô ơi! Tôi chắc chắn cậu Bằng
thương cô thật lòng...
Phương Di không rõ bà Lượm có nhận tiền
"mua chuộc" từ Lương Bằng không mà sao hôm nay nói giúp cho anh dài hơi
đến vậy, lại còn văn vẻ này nọ trong khi bình thường hỏi bao nhiêu thì
bà chỉ trả lời có bấy nhiêu, thậm chí còn ít hơn. Hay do trong thời gian cô vắng nhà, anh thường xuyên đến đây nên hai người thành tri kỷ mất
rồi? Nhận thấy bà có ý định nói thêm, cô liền lên tiếng cắt ngang:
- Thôi dì nghỉ đi, tôi muốn yên tĩnh. Chuyện này tôi tự biết cách giải quyết.
Bà Lượm không muốn cô chủ đã đi hát về mệt mà còn trở nên khó chịu ảnh
hưởng đến cái thai nên đành thở dài một cái, đứng dậy đi xuống bếp.
Còn lại một mình, Phương Di nhìn xuống bụng rồi nhẹ nhàng xoa. Buổi chiều
đó, cô đã bước chân vào bệnh viện với ý định phá bỏ cái thai ấy vậy sau
cùng lại quay ngược trở ra với những giọt nước mắt ngắn dài. Người xưa
nói, hổ dữ không ăn thịt con, huống chi cô là một người mẹ làm sao nỡ
lòng giết đi đứa con đang thành hình? Dẫu có trách cứ gì cha nó thì nó
vẫn vô tội. Sau cùng cô quyết định sẽ sinh con ra rồi một mình nuôi
dưỡng.Phương Di thân hình mảnh dẻ, người nhỏ nhắn, cái bầu gần bốn tháng chẳng thấy nhô ra bao nhiêu, thành thử chỉ cần mặc váy suông rộng một
chút là cô có thể qua mắt được người ở phòng trà và cả Lương Bằng.
Nhìn lên ảnh thờ của cha mẹ, Phương Di bất giác nhớ đến lời bà Lượm ban nãy. Con người đúng là tự chuốc khổ vào mình, cũng biết bản thân cố chấp
nhưng sao cô vẫn chưa buông được sự trách cứ? Cô hiểu mình còn thương
nên còn giận Lương Bằng, hay đúng hơn là thấy đau khổ trước việc không
hiểu rõ được lòng anh ra sao. Phương Di không thể phủ nhận chuyện giữ
lại đứa con là bởi trong thâm tâm vẫn hi vọng ngày nào đấy được trùng
phùng với anh.
Tính ra, cái chuyện Lương Bằng đến giờ còn kiên
nhẫn ở bên cạnh Phương Di mặc dù nghĩ đứa con mất rồi, cũng khiến cô
mang chút niềm vui. Điều đó chứng minh anh đến với cô không hoàn toàn
chỉ vì trách nhiệm. Tuy nhiên cô cảm thấy giữa hai người còn thiếu điều
gì đấy chưa thể lấp đầy. Rốt cuộc vì cô quá cố chấp hay bởi đang chờ đợi một lời từ Lương Bằng...?
***
Cao Phong vừa tạt qua nhà
họ Đào, vì nghe tin mẹ và cậu Vận từ Ma Cao trở về rồi, chí ít cũng phải qua đó xem thử tình hình thế nào. Thật là bản thân còn chưa biết nên
làm gì tiếp theo thì mẹ đã trở về nhà ngay lúc này khiến anh gặp khó
khăn. Lúc Cao Phong đến nơi lại chẳng thấy ông Vận đâu mà chỉ mỗi bà
Hoàng đang ngồi trong phòng khách, cái thú vui mọi khi vẫn là uống trà.
Chung quy hai mẹ con cũng chỉ nói với nhau vài câu, Cao Phong không nghe bà đề cập gì đến chuyện mình xúi giục cậu sang Ma Cao chơi bạc. Là do
ông Vận giữ miệng hay vì bà Hoàng đem chuyện đó giữ trong lòng rồi suy
đoán ra bao nhiêu thâm ý? Nhưng tính ra thì việc ông Vận uỷ quyền cho
anh cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Cao Phong có đề cập đến việc buôn bán bạch phiến của ông Biện. Lạ thay, bà
Hoàng vẫn hết sức bình thản chẳng có lấy một cái nhíu mày hay tỏ ra bất
ngờ, trông thế là tức khắc anh biết cậu Biện đã nói cho bà biết rồi.
Cũng giống hệt như em trai, bà Hoàng buông một lời điềm nhiên:
- Con cứ quản lý xưởng vải cho tốt, còn về chuyện này cứ xem như chưa biết...
Cao Phong mang tâm trạng nặng nề rời khỏi nhà. Rốt cuộc không hiểu vì sao
mẹ với cậu lại tỏ ra dửng dưng trước chuyện buôn bán tệ lậu đó! Có lẽ
với họ, chuyện bị phát hiện chẳng đáng phải để tâm. Trong khi Cao Phong
không hề dính dáng đến mà lòng cứ thấp thỏm lo lâu, chỉ sợ một ngày nhà
họ Đào gặp phải nạn lớn. Nếu chuyện bạch phiến này không được giải quyết ổn thoả thì kế hoạch anh dự định lúc đầu cũng đổ bể. Bây giờ lý nào lại tìm cách khác...?
Dòng suy nghĩ rối rắm trong đầu biến mất, Cao
Phong nghe một tiếng nói quen thuộc cất lên ở cách đấy không xa, bấy giờ mới hướng mắt về phía đó. Dương Thảo đứng trước một tiệm may, chào chủ
tiệm một tiếng xong thì rời đi. Chậm rãi, Cao Phong bỏ hai tay vào túi
quần và cất bước đi theo sau. Vừa nãy nghe Tứ báo lại là cô Thảo đang đi dạo trên phố, thỉnh thoảng ghé qua vài cửa hàng mua ít đồ nên anh liền
đến đây cốt để bám theo cô.
Trong lòng bây giờ đang mệt mỏi lẫn
khổ tâm, Cao Phong muốn tìm đến chút bình yên, nhẹ nhõm và người có thể
mang lại cho anh cảm giác đó chẳng ai khác ngoài Dương Thảo. Chỉ cần
nhìn thấy cô, lặng lẽ đi phía sau thế này, là anh cảm giác mọi ưu phiền
và cả gánh nặng trong lòng đều vơi bớt.
Đi giữa chừng, Dương Thảo đột nhiên cúi xuống sửa lại chiếc giày cao gót, bấy giờ mới phát hiện
dường như có ai đó đang bám theo ở phía sau. Cứ ngỡ là kẻ xấu xa nào ai
ngờ lúc ngước lên nhìn thì mới phát hiện là cậu Hai nhà họ Cao. Chẳng
hiểu ra làm sao mà Dương Thảo lại đoán được anh đã cố ý đi theo mình, có lẽ là vì dáng vẻ ung dung đủng đỉnh ấy. Nếu chỉ vô tình gặp nhau thì
Cao Phong hoặc là sẽ gọi cô hoặc là làm ngơ bỏ đi luôn, đằng này anh
đứng cách cô một khoảng vừa đủ thật khiến người ta nghĩ đến việc bị theo dõi.
Vốn dĩ chỉ muốn chuyện đi theo này diễn ra âm thầm, nào ngờ bị chiếc giày cao gót đó gián tiếp "tố giác", Cao Phong vừa đảo mắt vừa đưa tay lên mũi quệt nhẹ. Thấy Dương Thảo đang đứng chờ đợi, đến nước
này dù có khó xử đến mấy, anh cũng phải đi đến trước mặt cô để nói
chuyện rõ ràng.
- Sao anh lại ở đây?
Dĩ nhiên câu hỏi đầu
tiên của Dương Thảo phải là điều này. Và cái người ở phía đối diện kia
cũng đang cố tìm câu trả lời cho hợp lẽ, đáp nhanh rằng:
- Tôi tình cờ đi qua đây vì có chút chuyện.
- Thật không? Không phải là anh cố ý bám theo em chứ?
- Tôi nói dối em làm gì? - Rõ ràng Cao Phong vừa nói dối không chớp mắt đấy.
- Tình cờ ư? Hoá ra lại có sự ngẫu nhiên đến thế...
Dương Thảo nói một câu lấp lửng, rõ mười mươi là không tin vào điều này.
Quan sát dáng vẻ nghi hoặc của cô, Cao Phong cố ý giấu nụ cười ẩn tình, lòng không khỏi nghĩ: Sài thành này là bao nhiêu khu phố, bao nhiêu con
đường, bao nhiêu lối rẽ, liệu người ta có dễ dàng gặp được nhau thế này? Có sự ngẫu nhiên nào giữa hai con người không hẹn trước? Cao Phong nhìn cô gái ở trước mặt, chỉ muốn nói rằng: Anh không tin vào sự tình cờ,
chỉ là anh muốn gặp em! Cố tình đi tìm em, cố tình chờ ở đó, cố tình
bước theo sau. Vì nhung nhớ nên mới cố tình làm mọi thứ, làm gì có
chuyện đặt cược hết vào ngẫu nhiên.
- Vậy anh cứ giải quyết chuyện của anh, em phải đi đây.
Thấy Dương Thảo quay lưng, Cao Phong chờ thêm một lúc sau đó đi tiếp. Thình
lình đôi chân ngừng bước, lần nữa anh bắt gặp cô xoay lại nhìn chăm chú. Làm bộ làm tịch rất tài tình, anh thản nhiên quay ra sau lưng quan sát
tới lui cứ như thể cô đang nhìn người khác chứ chẳng phải mình. Tiếp
theo liền nghe cô hỏi vọng đến:
- Thật sự là anh không đi theo em chứ?
- Em cũng lạ đời nhỉ, trên con đường này có biết bao nhiêu người cùng đi mà sao em cứ phải nhằm vào tôi?
Âm thanh hơi khó chịu của Cao Phong khiến những người qua đường chú ý.
Dương Thảo tự thấy Cao Phong mới là lạ đời, cũng do anh cứ đi theo nên cô
thắc mắc hỏi, nếu như không đúng thì hà cớ gì anh phải tỏ ra cáu bẳn. Rõ ràng có gì đấy mờ ám thế mà vẫn thản nhiên như không. Làm gì có cái
chuyện trùng hợp hai người không hẹn mà cùng đi với nhau hết từ đầu
đường này qua đầu đường khác? Chưa kể, chẳng phải mọi khi anh hay ngồi
xe ô tô à, miệng bảo là có việc mà lại thảnh thơi nhàn hạ y hệt đi dạo.
Được rồi, Dương Thảo không muốn làm khó Cao Phong nữa, chẳng nói chẳng
rằng quay gót đi tiếp.
Lúc đi ngang qua một tiệm may Âu phục,
Dương Thảo liền đảo mắt nhìn vào tấm kính lớn của tiệm và vẫn thấy Cao
Phong đi theo sau cách một đoạn không gần cũng không xa. Bây giờ thì cô
có thể khẳng định, anh cố ý bám đuôi mình, còn lý do tại sao thì chẳng
tài nào hiểu nổi. Cô đoán hẳn anh rảnh rỗi quá không có gì làm hoặc đây
là sở thích gàn dở của anh. Nhưng Dương Thảo chẳng hề có ý định dừng lại gặng hỏi, vì biết Cao Phong thể nào cũng chối. Sau cùng cô quyết định
tiếp tục công cuộc đi dạo và để mặc anh bám theo đến lúc chán thì thôi.
Dù sao đi nữa, cô cũng thấy một chút mới mẻ lẫn thú vị, muốn thử cái cảm giác có người đàn ông lặng lẽ dõi theo mình ở phía sau.
Về phần Cao Phong, bản thân nhanh chóng nhận ra dáng vẻ phơi phới khác lạ
của Dương Thảo, tự hỏi không rõ cô đang nghĩ gì. Vừa rồi vì muốn che
giấu mục đích "bất chính" của mình nên anh hơi sẵn giọng khi trả lời,
tiếp theo thấy cô im lặng quay đi thì lại đâm ra sợ cô giận dỗi. Anh
cũng tự cho mình "mặt dày vô sỉ", nói dối chẳng biết ngượng. Đang nghĩ
ngợi miên man thì ánh mắt Cao Phong dừng lại trên chiếc nhẫn đính hôn
nơi ngón áp út kia, tưởng Dương Thảo tháo bỏ lâu rồi nào ngờ đến tận bây giờ vẫn còn đeo. Anh ngoài mặt đã cưới vợ, cô hà tất còn đeo nhẫn làm
gì? Vừa hỏi xong thì bản thân cũng có câu trả lời rồi, Cao Phong cười
nhẹ, những ưu phiền trong lòng biến mất nhường chỗ cho một chút hạnh
phúc nhỏ nhoi.
Đôi chân vẫn mải miết bước qua những con đường,
anh muốn cùng người con gái ấy đi mãi không ngừng, dưới bầu trời nhập
nhoạng hoàng hôn lặng lẽ.