Trở lại nhà họ Thư, Thư Yến Tả đã không kịp chờ đợi muốn đi gặp mèo nhỏ của mình, cô ấy giống như một cảng ấm áp, để cho anh rất muốn dừng sát
trong khuỷu tay của cô.
Song khi anh vừa xuống xe đã phát hiện
chỗ không bình thường, còn có một nữ giúp việc đứng chờ ở cửa nói đầu
đuôi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho anh.
Anh chỉ cảm thấy không
dám tin, mèo nhỏ lại muốn chạy trốn? Anh rất hy vọng tất cả đều do bọn
họ bịa ra để lừa anh, tuyệt đối không phải thật.
Khi nhìn thấy mèo nhỏ đầu bù tóc rối, quần áo rối loạn, gương mặt sưng đỏ thì chỉ cảm thấy lửa giận sôi trào, “Ai đánh?”
Không ai dám lên tiếng, cũng bị nhị thiếu gầm lên giận dữ bị sợ đến nơm nớp
lo sợ, cũng đều cầu nguyện vì mình trong lòng: May mà không phải mình
đánh.
Vú Thư cũng bị nhị thiếu tức giận đến giật mình, lắp bắp
nói: “Là... Là vú... Đánh. Nhị thiếu, không thể trách vú! Là cô ta muốn
chạy trốn, còn cào mặt An Tình Hủy thành như vậy, còn nhổ nước bọt lên
mặt vú, mặt già này của vú! Còn có chỗ để sao? Vú ở nhà họ Thư nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy... Vú đây là vì cái gì!” Nói xong đặt mông ngồi lên đất, nức nở thu được đồng tình.
Dù
sao bà vẫn có ơn chăm sóc nhị thiếu, vì nhà họ Thư hiện giờ tuổi đã cao
còn chưa kết hôn, ít nhiều trong lòng Thư nhị thiếu còn có chút áy náy
với bà, hơn nữa lời bà vừa nói cũng là sự thật.
“Chỉ một lần này, lần sau không chiếu theo lệ này nữa!” Cứng rắn khiến lòng người run sợ, mèo nhỏ là người phụ nữ của anh, ai cũng không thể chấm mút!
Vú
Thư gật đầu như giã tỏi, không ngừng vội vã đứng dậy từ trên đất, nói
như vậy, nhị thiếu sẽ không truy cứu trách nhiệm của bà rồi.
Thư Yến Tả chăm chú nhìn sắc mặt quật cường của mèo nhỏ, trong tròng mắt đen thoáng qua chút phức tạp.
Đây tất cả đều nói rõ một chuyện: Thì ra tất cả đều là thật, thì ra mèo nhỏ của anh thật sự không thương anh.
Anh phất phất tay, để cho mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại anh và mèo nhỏ.
Thư Phiến Hữu tiến vào sau theo em trai mình, đầu tiên khi anh nhìn thấy cô gái quật cường vẻ mặt sưng đỏ kia thì chỉ cảm thấy rất quen mắt, nhưng
làm thế nào cũng không nhớ ra được đã gặp ở đâu.
Đáng tiếc không
đợi anh nhìn kỹ, đã bị tiểu Tả cưỡng chế tất cả đi ra ngoài, anh đương
nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ đành phải mang theo tràn đầy nghi vấn đi
ra ngoài.
Đoạn Tử Lang cũng nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của mèo
nhỏ, nói thật, anh rất lo lắng cho cô. Sao anh lại không nhìn ra ý định của Yến, Yến là người không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, hơn nữa cậu ấy không giỏi biểu đạt bản thân, chỉ
biết dùng thủ đoạn cứng rắn thuộc về mình để đi đoạt lấy, mà thường làm
như vậy sẽ bị ngược lại hoàn toàn, ôi!
Nếu vào lúc bình thường,
nói không chừng Yến còn có thể nghe anh mấy câu, nhưng dưới tình huống
này, cậu ấy tuyệt đối không nghe lọt tai bất kỳ lời nào, đã bị mèo nhỏ
chọc giận hoàn toàn, ôi... Anh cũng chỉ có thể cầu nhiều phúc vì mèo nhỏ nơi đáy lòng!
Hai người này! Thật sự là duyên phận oan nghiệt!
Trong gian phòng trống không, chỉ còn hai nam nữ không yếu thế nhau.
Một tay Thư Yến Tả nâng cằm Hoắc Nhĩ Phi lên, ép cô nhìn mình.
“Em cứ muốn rời đi như vậy?” Anh cắn răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ.
Hoắc Nhĩ Phi quay mặt sang chỗ khác, cắn chặt môi dưới, không muốn nói chuyện.
Nhưng sao Thư Yến Tả lại dễ dàng buông tha cô như vậy, tay giữ cằm cô càng lúc càng chặt, “Nói, nói đi!”
“Giờ phút nào tôi cũng muốn rời đi, rời khỏi cái lồng vàng này!” Hoắc Nhĩ
Phi nhìn thẳng mắt Thư Yến Tả, không chút sợ hãi lớn tiếng nói.