Lời Tô Dật An nói, giọng nói của anh giống như
một cơn gió mát thần kỳ, thổi tan đi tất cả lo lắng và không yên còn sót lại trong lòng Lâm Khinh Ngữ.
Thật ra thì chỉ cần biết Tô Dật An vẫn còn ở đây, đã đủ an ủi đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói. Nhưng rốt cuộc mới vừa rồi khóc hơi dữ, Lâm Khinh Ngữ vẫn thút tha thút thít hơi không dừng lại được, đến cuối cùng khó khăn lắm mới có thể ngừng lại, giáo
viên thể dục đã bắt đầu huýt sáo để mọi người tập hợp.
Lâm Khinh
Ngữ hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, nói câu tàn nhẫn:
“Đợi buổi chiều tan học em lại tới tìm anh tính sổ.”
Gần đây chủ
nhiệm lớp đã đủ chú ý đến cô, nếu không thật sự đi học tử tế, sợ rằng sẽ cảm thấy tinh thần của cô có vấn đề, sẽ để Phan Quyên đến đón cô về
nhà. Cô khó khăn lắm mới tìm được Tô Dật An biến thành cây ở trường học, cũng không thể xảy ra sự cố.
Nhìn Lâm Khinh Ngữ nhảy lên chạy ra xa, Tô Dật An yên lặng ngây ngốc tại chỗ. Cảm giác rễ cắm thật sâu
trong đất khiến cho anh rất có cảm giác an toàn, không cần biến thành
người, không có mặt người, cho nên Lâm Khinh Ngữ cũng không nhìn thấy vẻ ảm đạm tối đen không yên ở sâu trong lòng.
Anh cảm thấy như vậy tốt lắm, như vậy, Lâm Khinh Ngữ sẽ không phát hiện ra điều anh giấu ở sâu trong lòng... Yếu đuối.
Bình thường Lâm Khinh Ngữ vốn không thể nào nghe giảng bài, một buổi chiều này cô càng nghe không vào rồi.
Cô cầm tập sách đi ra, vốn định hùng hồn Tô Dật An một trận, tính chất sự
kiện anh đột nhiên biến mất có bao nhiêu ác liệt, sau đó niệm từng chút
từng chút một cho anh nghe, còn muốn anh cam đoan về sau không bao giờ
như vậy nữa.
Nhưng nghĩ lại, Tô Dật An có thể biến thành cây,
không phải hai người bọn họ đều có ý nguyện như vậy mới được sao. Lấm
Khinh Ngữ cầm đầu bút gõ gõ đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ
đến, ngày đó khi bọn họ chơi xuân, ngoài mặt cô hỏi Tô Dật An có muốn
trở về hay không, nhưng trong lòng thật ra có ý tưởng khác.
Khoảng thời gian đó Tô Dật An né tránh cô, Lâm Khinh Ngữ mơ hồ có thể đoán ra
được là lý do gì, bây giờ cô rất hiểu Tô Dật An, mà Tô Dật An cũng thế.
Anh nhất định đoán được sau đó không lâu cô sẽ tìm anh nói chuyện muốn
trở về.
Mà nếu như hai người bọn họ cùng ước nguyện trở về, tất
cả thế giới này đều đến điểm cuối. Cho tới bây giờ, bọn họ đã sinh sống ở thế giới này sắp được nửa năm rồi, Tô Dật An... Anh thích ứng với cuộc
sống ở thế giới này.
Anh bắt đầu không hy vọng thay đổi.
Cho nên ngày ấy, khi Lâm Khinh Ngữ hỏi Tô Dật An có muốn về hay không, thật ra thì trong lòng tôn trọng ý kiến của Tô Dật An. Lúc ấy khoảnh khắc
khi hỏi vấn đề đó ra khỏi miệng, trong lòng cô có một nguyện vọng chân
thực nhất, không phải muốn đi về, cô muốn cho Tô Dật An có được cuộc
sống yên tâm nhất.
Mà khi đó tuy rằng Tô Dật An nói một câu “Ừ.”
Nghe thì có ý tứ bằng lòng trở về, nhưng sâu trong lòng anh chỉ sợ không phải nghĩ như vậy. Cho nên anh mới biến thành như vậy
Biến
thành một cái cây, đây là tâm nguyện khi còn bé của anh, cũng là sau khi anh lớn lên, muốn né tránh chuyện nào đó, nhu cầu đầu tiên trong tiềm
thức nơi đáy lòng.
Cho nên, Tô Dật An biến thành như vậy.
Lâm Khinh Ngữ nhìn giấy dưới ngòi bút, sau đó xé đi, vò thành cục, ném hết.
Sau khi tan học Lâm Khinh Ngữ đi đến trong góc, cô nhìn cây khô, không nói
gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào anh, chăm chú cho đến mức Tô Dật An không
nhẫn nại được, mở miệng hỏi cô: “Trời sắp tối, em không về nhà sao?”
Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới bĩu môi nói: “Tô Dật An, thật ra chúng ta thật sự rất giống nhau. Sau khi bị giẫm lên chân đau, sẽ phô trương thanh thế
hù dọa người khác, nhưng phản ứng đầu tiên, quả nhiên vẫn là trốn.”
Tô Dật An trầm mặc.
“Hôm nay em vốn định nói rất nhiều lời với anh, nhưng không biết vì sao,
nhìn thấy dáng vẻ anh ở đây, em liền cái gì cũng không nói ra được.” Lâm Khinh Ngữ tiến lên một bước, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cây khô, vỏ
cây khô khốc, không có nhiệt độ. Lâm Khinh Ngữ chạm vào Tô Dật An như
vậy, đột nhiên lại đau lòng, “Anh biến thành như vậy, là bởi vì như thế, sẽ khiến cho anh có cảm giác tương đối an toàn đi.”
“Ừ.” Tô Dật An đáp một tiếng, “Không biết sau khi trở về, sẽ phải đối mặt với thay đổi như thế nào, cho nên lo lắng.”
Sau khi trở về, anh còn có thể nhớ tới chuyện xảy ra ở nơi này sao, Lâm
Khinh Ngữ còn có thể nhớ không, thế giới bên kia, hiện giờ đã biến thành dáng vẻ ra sao, anh không biết, cho nên sợ
Anh trả lời như vậy,
khiến Lâm Khinh Ngữ lại hiện lên vài phần tự trách, cô không có biện
pháp khiến cho Tô Dật An có cảm giác an toàn.
Chạng vạng tối,
trường tiểu học đã yên tĩnh lại, không khí trầm mặc chảy trôi giữa hai
người, bất thình lình Tô Dật An khẽ kêu một tiếng: “Lâm Khinh Ngữ.” Anh
cảm tháy tay Lâm Khinh Ngữ dính vào trên ngực anh, nhưng mà hiện giờ,
anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập và nhiệt độ của cô, còn Lâm Khinh
Ngữ, bởi vì anh ẩn núp, thậm chí ngay cả vẻ mặt của anh cũng không cách
nào nắm bắt, “Em muốn trở về sao?” Anh hỏi vấn đề Lâm Khinh Ngữ hỏi anh
ngày đó.
Lâm Khinh Ngữ trầm mặc không trả lời.
Giọng Tô
Dật An bình thản tỉnh táo như ngày thường, không lộ ra một chút cảm xúc, “Nếu như em muốn trở về, anh sẽ để cho em trở về. Đừng vì anh mà lãng
phí thời gian của em.”
Lâm Khinh Ngữ đứng yên thật lâu trước cây, đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Được, anh bảo em về, em sẽ coi như chưa từng biết anh, sau khi trở về, em sẽ một lần nữa đi tìm Tạ Thành Hiên, sau
đó thổ lộ với anh ta, quấn quýt làm phiền anh ta, rồi đi tìm việc, đời
này không nhớ tới anh.
“... Được.”
Nghe được anh lại đáp
chữ này, Lâm Khinh Ngữ mạnh mẽ đá một cước lên thân cây: “Được đấy đồ
quái quỷ! Em cho anh biết, Tô Dật An, mấy ngày trước anh chính là bạn
trai của em, trừ phi em bỏ rơi anh, nếu không anh đừng nghĩ vứt bỏ em.” n
Lâm Khinh Ngữ nghiêm túc nghiêm chỉnh nói với thân cây: “Tô Dật An, anh
nghe đây, nếu như anh chân chính muốn cuộc sống như vậy, vậy thì em ở
đây sống cuộc sống như thế với anh. Em nói muốn làm bạn gái của anh là
thật, trải qua cùng anh nhiều như vậy, em cảm thấy được, đời em đại khái sẽ không thích ai khác ngoài Tô Dật An, nhưng mà đáng tiếc chính là,
nhìn trong phạm vi toàn thế giới, Tô Dật An chỉ có một. Cho nên em sẽ
không buông tha anh.”
Lâm Khinh Ngữ nói đến đây, tròng mắt màu
đen phản chiếu trời chiều xuống núi, như có lửa cháy trong mắt cô, ở
trong chớp nhoáng này, Tô Dật An thật sự giống như ánh lửa trong mắt cô
thiêu đốt từ cây vào trong tim, giữa lúc hoảng hốt, anh có thể cảm nhận
được thân là nhiệt độ thân cây...
“Này! Con nhóc kia!” Xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng bác bảo vệ thét lớn, phá vỡ không khí giữa
hai người, Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn lại, bác đang khóa cửa cầm chìa
khóa hắng giọng nói với cô, “Nên về nhà! Bác phải khóa cổng lớn!”
Lâm Khinh Ngữ chỉ đành phải lặng lẽ bổ sung thêm một câu: “Anh chờ đó, mai em tới tìm anh.”
Đưa mắt nhìn cô rời đi, Tô Dật An ngắm trời chiều xa xa, cảm xúc tĩnh lặng
nhiều ngày như vậy, bất thình lình, Tô Dật An liền có mong đợi ngày mai.
Ngày hôm qua Lâm Khinh Ngữ quả nhiên tới sớm một chút, cô còn mang theo một bình nước rót đầy nước.
Cô đứng phía trước, vừa ăn bánh bao, vừa chào hỏi Tô Dật An: “Chào buổi
sáng nè, em mang theo điểm tâm cho anh.” Cô quơ quơ bình nước trong tay, “Bạn gái của anh có phải rất tri kỷ không.”
Tô Dật An: “...”
Đột nhiên anh lại cảm thấy, vẫn không nên ôm mong đợi gì đó với Lâm Khinh Ngữ tương đối tốt.
Cứ như vậy, Lâm Khinh Ngữ bắt đầu nói yêu đương với một thân cây. Mỗi lần
tan lớp, nghỉ trưa, buổi chiều sau khi tan học, cô đều chạy tới sân tập
thể dục... Tưới nước cho anh. Tô Dật An lạnh lùng từ chối cô: “Nước quá
nhiều sẽ chết đuối.”
Lâm Khinh Ngữ liền mở to mắt hỏi anh: “Hay
em bón phân cho anh? Phân hóa học không tốt, không bảo vệ môi trường, em tìm phân thiên nhiên cho anh! Anh thích loại nào? Mèo, hay chó? Hay là
người? Người khác quá bẩn rồi, bản thân em ngược lại có thể nghĩ một
chút biện pháp cho anh...”
Tô Dật An: “... Lâm Khinh Ngữ, em dám làm chuyện này, đừng nói đời này, đời sau em cũng đừng đến tìm anh.”
“Sao anh lại khó phục vụ như vậy! Em cũng không chê bẩn, bây giờ không phải
anh ăn cái này sao!” Lâm Khinh Ngữ phát cáu, Tô Dật An cảm giác mình
muốn hộc máu, sau đó lại nghe Lâm Khinh Ngữ hỏi, “Nếu không em lật đất
giúp anh? Em sẽ cẩn thận không để rễ của anh bị bật lên.”“Nghỉ ngơi cho anh! Đứng ở đây đừng nhúc nhích.”
Giọng của anh nặng nề, Lâm Khinh Ngữ đã có cảm giác khẩn trương bị thầy giáo
uy hiếp phải ở lại lớp. Cô khựng lại, nhưng liếc mắt nhìn thân cây trụi
lủi của Tô Dật An, vẫn rất nhanh nói nghi ngờ ra: “Nhưng anh vẫn không
nở hoa, cây khác đều nở hoa, anh ngay cả cái nụ cũng không có... Nếu
không nở thì làm thế nào...”
Tô Dật An nghe lời này, mới đột
nhiên phản ứng kịp, tại sao Lâm Khinh Ngữ lại gấp gáp hiến ân tình cho
anh như vậy... Thì ra là, cô sợ anh, chết khô.
Lĩnh ngộ được một
điểm này, trong lòng Tô Dật An không còn tức giận nữa, giọng anh thoáng
nhu hòa xuống: “Chậm một chút mà thôi.” Anh dừng lại một chút, sau đó
nói cho Lâm Khinh Ngữ, “Em ngẩng đầu nhìn ba chạc cây đằng trước bên
trái trên đỉnh đầu, nơi đó có mầm mới rồi.”
Lâm Khinh Ngữ nghe
vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức qua tìm, đợi tìm được, cô lập tức vui
mừng kêu lên: “Thật sự! Có rồi!” Quả thật còn vui mừng hơn cặp vợ chồng
nhà người ta vô sinh không sinh được mang thai em bé, nhưng mà sau vui
mừng, cô lại hỏi, “Tô Dật An anh là cây gì, sẽ nở hoa gì?”
Hỏi xong, không đợi Tô Dật An trả lời, Lâm Khinh Ngữ chợt cười thô bỉ.
“Hí hí, nghe nói, hoa của thực vật là bộ máy sinh sản của chúng, mấy ngày nữa, anh sẽ mọc đầy đầu gì kia... Hí hí he he.”
Tô Dật An nhìn cô gái nhỏ cười đến thô bỉ, trong lúc nhất thời thế nhưng cảm giác mình chợt đánh mất năng lực nói chuyện...
Quả nhiên, chưa tới mấy ngày, hoa nở đầy canh Tô Dật An. Trắng trẻo nõn nà, Lâm Khinh Ngữ không nhận ra hoa gì, nhưng lại biết Tô Dật An nở thật
sự... Quá lẳng lơ rồi.
Cô vì thế mà trêu ghẹo Tô Dật An rất nhiều lần, mà Tô Dật An cũng quen rồi, mặc cho Lâm Khinh Ngữ nói như thế nào, anh đều thản nhiên bình tĩnh.
Lâm Khinh Ngữ không hề cuống quýt
bôn ba lấy lòng Tô Dật An nữa, lúc thời tiết tốt, cô ngồi dưới chân Tô
Dật An, lưng tựa vào cây, sau đó nhìn trời, híp mắt hưởng thụ thời gian
tốt đẹp như vậy.
Có đôi lúc sẽ nói chuyện phiếm với Tô Dật An, cô và Tô Dật An, rất nhiều chuyện trước kia có thể tán gẫu, ví dụ như:
“Không ngờ khi anh còn bé đã từng thích em, em nhớ được khi em còn nhỏ
cũng từng âm thầm thích anh.’
Tô Dật An chỉ nói hai chữ “Không tin.” Với thái độ này của Lâm Khinh Ngữ.
Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc: “Tại sao không tin?”
“Mặc dù thích, cũng không thể khắc sâu, dù sao lớn lên một chút em sẽ quên.”
“Ai nói em quên, ban đầu vào năm ba đại học khi em trở về gặp anh, còn âm thầm vui mừng một trận đấy.”
“Đây chẳng qua bởi vì em thấy may mắn không phải nợ môn thôi.”
Lâm Khinh Ngữ há miệng, lại phát hiện Tô Dật An nói cũng là sự thật, ban
đầu khi gặp lại Tô Dật An, cô cao hứng nhất, quả thật chính là có người
quen làm thầy giáo, khóa học này nhất định không bị nợ môn, nhưng không
ngờ, cố tình cho rớt lại chính là môn của Tô Dật An: “Em còn không tìm
anh tính sổ đấy!” Lâm Khinh Ngữ không phục ném lại một câu, “Anh nói khi đó anh không ưa em, bình thường nhằm vào em thì thôi đi, cuối kỳ còn
đánh rớt em, hại em kỳ sau học lại, anh nói có phải anh lợi dụng việc
công báo thù riêng không!”
“Không phải.” Tô Dật An nói, “Vào thời điểm cuối kỳ nhà trường kiểm tra nghiêm, tính điểm danh ngày thường vào thành tích, em bình thường điểm danh không đạt tiêu chuẩn, bị giáo vụ
đánh trượt.”
“Em...”
Đúng, vào thời điểm ấy cô còn có chút việc chưa làm xong, bình thường khi điểm danh, có thể trốn liền trốn,
kết quả... Thì ra thua ở mặt này.
Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn
hoa trên đỉnh đầu anh, mặc cho cánh hoa bay lên mặt cô, “Vậy khi em đi
tìm anh hỏi nguyên nhân, tại sao anh không nói cho em.”
Tô Dật An không trả lời.
“Em đuổi theo anh hỏi nhiều lần như vậy, anh đều không nói cho em, nếu nói khiến người hận, đó cũng là do anh làm...”
“Nếu anh trả lời em ngay lần đầu tiên, em còn có thể đuổi theo anh hỏi sao?”
Câu trả lời của Tô Dật An ngắt lời Lâm Khinh Ngữ nói, sau đó Lâm Khinh Ngữ
liền ngây ngẩn cả người, đợi đến khi phản ứng kịp với lời nói này, Lâm
Khinh Ngữ hận đến âm thầm cắn răng: “Anh được đấy Tô Dật An, đúng là âm
hồn, khi đó không phải anh chán ghét em sao! Tại sao còn để cho em đuổi
theo anh.”
“Ai nói anh chán ghét em.” Tô Dật An dừng một chút,
“Em ghét mới đúng. Ban đầu khi em đi quầy bar làm, gấp ngôi sao năm cánh đưa cho em, còn bị em chửi phủ đầu một trận.
Lâm Khinh Ngữ nghe
vậy, ngây người thật lâu: “Em khi nào cái gì... A! Ngôi sao năm cánh!”
Cô nghĩ, “Ngôi sao năm cánh đó là do anh đưa à!” Cô gãi gãi đầu, “Đại ca à, đó là công việc ở quán bar! Công việc ở quán bar rất nguy hiểm có
được không, buổi tối mỗi ngày có một người đàn ông ở trong góc không
giải thích được đưa cho em ngôi sao năm cánh, lỡ như là biến thái thì
làm thế nào, đương nhiên phải kịp thời quát bảo dừng lại. Ai biết là
anh...”
“Không biết tình yêu đích thực đúng không?”
“Anh xem nhiều phim truyền hình rồi. Tâm tư thiếu nữ của giáo sư Tô anh có thể ghép với Tô Hạ rồi.”
Mỗi một ngày, bọn họ đều trò chuyện vào thời gian rảnh như vậy, giống như
có nói cũng không hết chuyện cũ, chuyện nói không hết. Càng tán gẫu càng hiểu rõ, thỉnh thoảng Lâm Khinh Ngữ sẽ nhớ khi còn bé giáo viên đã từng nói với cô, giáo viên nói Tô Dật An bị bệnh, lúc đó không cảm thấy gì,
bây giờ suy nghĩ lại, thật ra Tô Dật An luôn sinh bệnh.
Trong
lòng anh, bởi vì cha mẹ đột nhiên qua đời, gia đình nhỏ phá thành mảnh
nhỏ, khiến cho anh không tin tưởng bất kỳ kẻ nào sẽ một mực bầu bạn với
anh.
Bởi vì anh sợ một mình cô độc, cho nên từ chối tiếp xúc với
người có chứng bệnh cô độc. Bởi vì không tiếp xúc cũng sẽ không có mong
đợi, không có mong đợi cũng sẽ không có thất vọng. Anh sợ, cảm giác
trống rỗng sau khi bị vứt bỏ.
Cho nên anh không lệ thuộc vào Lâm
Khinh Ngữ khi còn bé, bởi vì trong thời thơ ấu của anh, chỉ có một Lâm
Khinh Ngữ, là người không vứt bỏ anh, bọn họ sẽ tách ra, là bởi vì anh
bị buộc rời đi, cũng bởi vì như thế, cho nên Tô Dật An mới có thể vẫn
luôn muốn trở về nước tìm cô. Mặc dù vừa mới bắt đầu không hoàn toàn phù hợp ý nguyện, nhưng bây giờ quanh đi quẩn lại, Tô Dật An cũng giống như ban đầu nói với Lâm Khinh Ngữ, tìm trở về rồi.
Lại một ngày ánh
nắng tươi sáng, trên nhánh cây Tô Dật An, hoa trắng muốt nõn nà tàn héo
đi, mà mầm mới xanh nhạt đã mọc lên, Lâm Khinh Ngữ ngồi dưới tàng cây,
nhìn ánh mặt trời, cảm thán nói: “Lúc trước anh là cây, em nhìn vào lá
anh rụng xuống, hiện giờ anh lại biến thành cây, em lại nhìn thấy anh
nẩy mầm mới rồi.” Cô toét miệng cười, “Em coi như nhìn anh sinh trai
sinh gái thôi.”
Vốn là một câu nói đùa, nhưng nghe vào trong lỗ tai Tô Dật An, lại có cảm giác không giống vậy.
Lâm Khinh Ngữ nói không sai, nếu nghiêm túc tính ra, khi anh chân chính gặp lại cô, là lúc tâm linh của anh thất vọng khô héo, lá sắp rụng xuống,
bởi vì khi đó, anh quả thật đã hết sức thất vọng về Lâm Khinh Ngữ và
mình. Mà bây giờ, quả thật như cây khô gặp mùa xuân, mầm mới sinh, lại
bắt đầu một năm sức sống bừng bừng.
Lâm Khinh Ngữ dựa lưng vào
anh cọ xát: “Chợt nhớ lúc có thể ngồi trong lòng anh, được ôm, có lồng
ngực ấm áp...” Cô nói xong, cười cười, lại nói, “Chỉ có điều như vậy
cũng được, có thể che bóng cho em. Tô Dật An, hiện giờ cho dù anh là như thế nào, em đều thích. Em sẽ cùng với anh, giống như anh bằng lòng cởi
bỏ khúc mắc cho em, cho nên giống như cùng em hồi còn nhỏ, em cũng bằng
lòng cùng anh, cùng nhau lớn lên, cho dù anh là cây, em cũng có quyền
lợi bảo vệ anh sống trong mảnh đất này. Em sẽ bảo vệ anh.”
“Em không muốn đi về?” Tô Dật An hỏi cô.
“Có trở về hay không thật ra không liên quan gì, bởi vì hiện tại đối với em mà nói, cho dù là ngày mai có hình dạng gì, em đều không sợ. Em cũng hy vọng, anh giống như em. Cho dù gió mưa lớn hơn nữa, chỉ cần anh ở đây,
em sẽ yên lòng.”
Tô Dật An ở sau lưng cô, cảm nhận được nhiệt độ
của cô, trầm mặc không nói gì, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, mầm mới
trên cây tươi mới vươn lên.
Đầu Lâm Khinh Ngữ tựa vào trên thân
cây, híp mắt, trong ánh mặt trời buổi trưa lười biếng chiếu xuống, Lâm
Khinh Ngữ hơi mơ mơ màng màng muốn ngủ, khóe miệng treo nụ cười, dựa vào Tô Dật An, cứ như vậy chậm rãi đã ngủ...