Học Viện Ma Pháp
Author: Lakshmi
Bên trong cỗ xe ngựa, Kayuki tỉ mỉ giải thích một lần nữa về bài thi mà
Nixi, Sol và cả Kaharu sắp trải qua. “Vì chỉ số sức mạnh của các cậu đều đạt yêu cầu, cho nên những vòng khảo sát đơn giản cũng sẽ được lượt bớt để đơn giản hóa bài kiểm tra. Thay vào đó các cậu sẽ trực tiếp bước vào bài kiểm tra xếp cấp bậc: Tốc độ, sự phán đoán, và cảm giác nhạy bén.
Đó chính là những yếu tố quan trọng để xếp loại năng lực ma pháp của các cậu đã đạt được đến trình độ nào.”
Nixi lắng nghe lời Kayuki
nói, nếu có thể lược bỏ những vòng ngoài để vào trực tiếp bài xếp loại
thì thật may mắn. Bọn họ cũng không có nhiều thời, phải nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra để tiếp tục mua sắm bảng danh sách đồ đạc dài kia.
Cộng với cả thời gian đi đường, để đến được học viện đúng hạn bọn họ
phải trải qua tất cả là hai mươi lăm ngày. Ai biết được trong suốt chặng đường đó có xảy ra trục trặc gì hay không? Vì thế càng xuất phát sớm
càng tốt.
Sol cầm lấy bảng danh sách, sau đó hỏi Nixi: “Chị có
thể không tham gia bài kiểm tra được không?” Nixi xoay đầu nhìn cô bé:
“Em đang nói về khâu hoàn thiện ma pháp sao?” Sol gật đầu không chút
giấu diếm: “Nếu huy động một năng lượng phép thuật lớn như vậy trong
thời gian ngắn cơ thể sẽ phải vắt kiệt sức để chạy đua cùng với tốc độ
gia tăng ma pháp. Lúc đó không chỉ có chị mà ngay cả em cũng không thể
chịu đựng được, chị đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Những người đó biết
tình trạng hiện giờ của chị, sẽ không làm gì quá đáng đâu. Dù sao chúng
ta cũng không phải là người mà bọn họ dám trêu chọc.” Nixi hiểu lo lắng
của Sol về tình trạng của mình, cô trấn an cô bé. Sol cau mày lại:
“Nhưng chắc chắn những lão già đó sẽ không để em bình yên vượt qua bài
kiểm tra đâu.” Nixi nhướng chân mày hỏi: “Rốt cuộc hai năm trước em đã
làm gì bọn họ?” Sol im lặng không đáp lời cô, nhưng Kayuki thì lại có:
“Em gái của cậu đã làm cho ba vị trưởng lão trong hội đồng phép thuật
nằm trên giường bệnh ba tháng đấy. Và còn hủy sạch sẽ những bộ râu mà họ tự hào nhất nữa, thù oán có thể không sâu sao?”
Trong tiến cười
khúc khích của Kayuki, Sol đưa tay xoắn lấy một lọn tóc của mình rồi
bình thản nói: “Rõ ràng khuôn mặt rất trẻ, dù đã nghìn vạn năm tuổi, tại sao cứ thích che giấu sự trẻ trung của mình bằng những bộ râu quái gỡ
đó.” Lần này thì ngay cả Nixi cũng bật cười, mười hai trưởng lão trong
hội đồng phép thuật không ai khác chính là mười hai vị thần tháng. Số
tuổi của bọn họ còn lớn hơn bất kỳ ai trong các vị thần, và thân phận
của họ cũng vậy.
Các vị Thần Tháng được sinh ra nhờ vào phép
thuật của Nữ thần sáng tạo, lời chúc phúc của nữ thần đã mang đến sự trẻ trung và bất tử cho bọn họ. Người giao cho họ cai quản thời gian trong
một năm, thay đổi các mùa theo từng giai đoạn. Có thể nói những học viên đầu tiên của học viện ma pháp chính là mười hai vị thần tháng, vì Nữ
thần sáng tạo đã dạy dỗ họ ở đây. Ngay chính tại nơi ở của người, nơi mà sau này trở thành học viện, và họ thì trở thành những người tuyển chọn
cho ngôi trường này.
Nhưng với khuôn mặt trẻ mãi của mình, những
vị thần tháng lại cảm thấy có chút bất tiện, vì thế để trông mình già
dặn đúng với số tuổi. Bọn họ đã nuôi râu tóc rất dài, như là một biểu
tượng minh chứng cho sự thông thái của mình. Đó luôn là niềm tự hào của
họ, nhưng chỉ đến khi Sol xuất hiện, hủy đi niềm tự hào nhỏ nhoi đó. Thế là nữ thần ban mai đã thành công kết mối oán thù sâu đậm với những vị
thần tháng, nhưng bọn họ lại không thể làm hại đến nhau.
Vì sự
sống của họ có cùng một nguồn gốc, từ tổ mẫu đã sáng tạo ra mọi loài, Nữ thần Sáng tạo tối cao. Thượng Đế và nữ thần hoa oải hương đều là hậu
duệ trực tiếp của của nữ thần Sáng tạo, còn nữ thần Ban mai lại gắn liền với sinh mệnh của nữ thần hoa oải hương. Vì thế những vị thần tháng
không thể thật sự xuống tay với Sol, và cũng như Sol không thể dốc hết
sức đả thương họ vậy. Sol thở dài khi cỗ xe dừng lại trước một cung điện rộng lớn, khác hẳn với mọi thứ màu đen xung quanh, cung điện được xây
bằng những tảng đá cẩm thạch màu trắng bắt mắt.
Một sự đối nghịch rõ ràng với nhau, cứ như thể hiện sự chống đối của chủ nhân cung điện
với chính nơi mà nó được xây dựng lên. Nhưng mà nếu bỏ qua chi tiết về
màu sắc, thì quả thật tòa cung điện này như được đặt vào đúng chỗ của
nó. Từng đường nét trong phong cách thiết kế đều hòa hợp một cách tự
nhiên với Kalem. Ở đây chứa đầy những điều mâu thuẫn mà ngay cả chính
bản thân cung điện này lại là một sự mâu thuẫn rất lớn rồi. Sol chỉ cung điện lộng lẫy ấy rồi nói: “Ngay cả nơi ở của bọn họ cũng kỳ quái như
thế đó.”
Nixi vỗ vai Sol: “Được rồi, được rồi, vào trong mau
thôi, nếu em ngoan ngoãn hợp tác vượt qua bài kiểm tra một cách nhanh
chóng thì sẽ sớm thoát khỏi họ thôi.” Vừa nói, cô vừa bước xuống xe
ngựa, khi bọn họ đến trước cổng cung điện nguy nga kia, thì cánh cổng tự động mở ra. Để lộ bên trong có một hàng người đứng chờ, khác hẳn với
tưởng tượng của mọi người, mười hai vị thần tháng đang đứng ở đó. Râu
tóc được cắt ngắn và cạo sạch sẽ, những khuôn mặt đẹp đẽ trẻ trung bất
chấp tuổi tác được phô ra toàn diện. Vừa nhìn đám người Nixi thì ánh mắt của họ lập tức thay đổi, nói đúng hơn là khi nhìn thấy Nixianna, sự vui mừng lập tức nhảy múa trong đôi mắt của từng người một.
Cô bé
nhận ra cảm xúc của bọn họ thay đổi thì cũng rất ngạc nhiên, đâu cần
thiết phải tỏ ra vui vẻ đến vậy. Nhưng mà dù sao đi nữa, cô cũng chỉ
muốn nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra để đi mua sắm đồ đạc. Sol có vẻ không thích ở lại nơi này lắm, chưa biết chừng cô bé ấy lại gây ra thêm một trận chiến nào nữa đấy. Dường như bọn họ đều nghe được suy nghĩ của cô, các vị thần tháng đồng loạt cúi đầu rồi nói: “Chào mừng đến với
Noatua, và xin hãy đi theo chúng tôi, bài kiểm tra đang đợi các vị.”
Tốp mười hai người ấy tách ra làm hai hàng, đi song song với nhóm của Nixi. Họ dẫn đường đi vào tòa cung điện, vượt qua những lối hành lang sáng
bóng và tráng lệ, từng người một giải thích luật lệ cho bọn họ nghe.
“Đây sẽ là một hình thức mô phỏng thực chiến.”
“Những người tham gia sẽ được quyền chọn thi đấu đơn hoặc thi đấu nhóm.”
“ Một nhóm tối đa không quá bốn người, vũ khí tùy chọn, các phép thuật chiến đấu mang sát thương sẽ bị hạn chế một phần.”
“Vì là hình thức thực chiến, nên để tăng độ chân thật, các chướng ngại vật
đều sẽ gây ra những vết thương có tính tổn hại thật sự, tốt nhất là đừng để bị thương.”
“Thời gian cho mỗi trận thực chiến là hai khắc
Tatta*, nếu vượt quá thời gian mà các vị vẫn chưa lấy được Chandan* được đặt ở trung tâm trận thực chiến thì coi như bài kiểm tra thất bại.”
“Trong quá trình thực hiện bài kiểm tra, nếu các vị muốn ngừng lại xin hãy đưa tay phải lên trời, chúng tôi sẽ luôn quan sát để đảm bảo tính công bằng và an toàn cho các vị.”
“Bây giờ, các vị đã quyết định sẽ thi theo hình thức nào chưa?”
Kaharu liếc nhìn nhìn về phía Sol rồi đến đến Nixi, cậu đều nhận được cái gật
đầu từ hai cô bé. Kaharu trả lời các vị thần tháng: “Chúng tôi sẽ thi
theo nhóm!” Một người trong số bọn họ mở cánh cửa dẫn đến phòng chờ, gật đầu với cậu: “Hình thức đi đã được quyết định, xin vui lòng đợi trong
chốc lát, bài kiểm tra sẽ bắt đầu ngay mà thôi.” Cả bọn bước vào căn
phòng đợi, còn các vị thần tháng thì biến mất sau cánh cửa phía cuối căn phòng. Lúc này Kayuki mới hỏi Nixi: “Cậu định chọn vũ khí nào?” Cô bé
ngẫm nghĩ một lát: “Tớ sẽ không dùng vũ khí!” Nữ thần mùa đông gật đầu
với Nixi, hiện tại thần khí của Nixi không có ở đây, nếu phải dùng các
binh khí khác để thay thế thì sẽ khiến cô không thoải mái.
Tốt
nhất là Nixi chỉ nên thi triển phép thuật để tấn công nhiều hơn là cần
đến vũ khí, nhớ thế mà cô sẽ không phải di chuyển nhiều. Nhiệm vụ tiên
phong và bảo vệ sẽ do Sol và Kaharu phụ trách, Kaharu mỉm cười với chị
gái của mình: “Yuki đừng lo quá! Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Cậu vừa nói
xong thì bàn tay phải đưa lên phía trước, niệm chú thuật gọi thần khí
của mình lên. Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm cậu ấy, những
cây lúa mạch vàng ươm xuất hiện từ không trung, lơ lưởng trong quầng
sáng màu vàng nhạt.
Isojin chạm vào vòng ngoài của quầng sáng,
những bông lúa mạch nhanh chóng tụ lại nơi có sự xâm phạm. Kaharu khẽ
cau mày lại: “Cẩn thận!” Cảm giác cháy bỏng nơi bàn tay khiến Isojin
phải rụt tay về, cậu ngẩng đầu nhìn Kaharu: “Lời chúc phúc của Cardic!
Một trong những màn chắn mạnh nhất thế gian.” Haru tóm lấy một bông lúa
đang bay ngang qua mặt cậu, “Đào được đấy!” Sol cũng để mất nhiều thời
gian, “Rầm” một tiếng, cô bé đã gọi Thần khí của mình ra, cây thương
bằng bạc sáng rực trong tay cô bé. Arnold lên tiếng nhắc nhở: “Nếu em
muốn có thể gọi “Hào quang chiến thắng”, nhưng đó là khi em muốn đốt
trụi cả tòa cung điện này, Sol Verdandi.”
Sol trừng mắt nhìn
Arnold: “Nếu muốn đấu với mấy lão già đó, em đã không đứng ở đây!” Khi
cô nói câu nói, thì có một tiếng rít nhẹ phát ra từ cánh cửa phía cuối
căn phòng. Nixi bật cười, các vị thần tháng vẫn đang lắng nghe bọn họ
trong lúc chuẩn bị bài kiểm tra. Quả thật oán hận của Sol và bọn họ rất
nghiêm trọng nhỉ, sau khi kết thúc bài kiểm tra cô phải đứng ra giải
quyết mới được. Sau này nếu vấn đề Sol cần nhờ đến sự giúp đỡ của bọn họ thì sẽ rất phiền phức.
Vào giữa lúc bọn họ đang chuyện trò, thì
cánh cửa ở cuối căn phòng được mở ra, mười hai vị thần tháng đều bước ra ngoài. “Bài kiểm tra đã được chuẩn bị xong, xin mời các vị bước qua
cánh cửa để tiến vào mô phỏng thực chiến.” Sol, Kaharu và Nixi tạm biệt
những người còn lại rồi tiến về phía cánh cửa đang mở sẵn, bên trong tối đen như mực dù có căng mắt ra nhìn thì cũng không thể đoán được có thứ
gì đang đợi họ bên trong. Đột nhiên giữa lúc này, cánh cửa sau lưng bọn
họ bị mở ra một cách thô bạo, một giọng nói vội vã vang lên: “Đợi đã!