Hơn hai giờ sau, đội ngũ mới đặt chân lên đất thị trấn đầu tiên.
Dù có tiên pháp hỗ trợ, nhưng lần đầu hành quân trong thời gian dài như
vậy, đối với những kẻ đã quen nhàn hạ như bọn hắn, chính là cực hình.
Mặt mày ai nấy cũng nhợt nhạt, lần đầu tiên sau nhiều năm bắt đầu tu
tiên, bọn hắn mới biết được cảm giác bụng đói cồn cào.
– Hắc Vũ sư huynh, muội nghĩ mọi người đều mệt rồi, chúng ta nên tìm một nơi nào đó nghỉ chân thôi.
Mỹ nhân Triệu Nhu Nhi nghiêm túc đề nghị với Hắc Vũ. Hắc Vũ không đáp lời
nàng nhưng cũng hẳn không phớt lờ, Hắc Vũ đưa mắt nhìn sang những thiên
tài sau lưng một lần, rồi dừng tầm mắt trên người Y Nhi, trong mắt thầm
tán thưởng:
“Các ngươi xem đi, Y Nhi của ta còn lợi hại hơn các ngươi nhiều…”
– Được rồi, đến khách điếm phía trước dừng chân!
Mọi người nghe thấy lời Hắc Vũ nói, ai nấy đều thở phào nhẹ nhỏm, họ còn
đang lo sợ Hắc Vũ sẽ độc ác tới mức không cho bọn họ nghỉ ngơi. Lần giáo huấn của Hắc Vũ với Thạch Trấn đã trở thành tấm gương cho những thành
phần đối nghịch trong đội ngũ, làm họ trở nên ngoan ngoãn hơn. Chí ít,
nếu muốn phản kháng, phải có đủ thực lực để nói chuyện!
Cùng lúc
có hơn hai mươi người, đều là nam thanh nữ tú, nhìn qua tướng mạo thì
biết quý nhân bước vào khách điếm liền trở thành tiêu điểm cho mọi người ngắm nhìn.
Tiếc thay những người này đều là những tinh anh, cực
phẩm thiên tài, được người người ngưỡng mộ của ngũ phái. Họ đã quá quen
với những cái nhìn tò mò, tôn sùng của mọi người nên bây giờ bắt gặp
những ánh mắt trầm trồ của mọi người, hoàn toàn chẳng để tâm.
Trong số đó, chỉ có Y Nhi là ngoại lệ, nàng không phải là đệ tử của các môn
phái tu tiên, nàng không có tiên khí, cũng không có thân phận cao quý,
nàng chỉ là một tì nữ nhỏ nhoi, chẳng có gì đặc biệt. Nên bây giờ, trong tình thế bất đắc dĩ phải chịu nhiều tầm mắt tìm tòi của những người
xung quanh, nàng không chịu đựng được, chỉ muốn thoát ra.
– Ai… lúc nãy nhìn trên đường có bán tò he, thật là hoài niệm…
Trương Trâm Anh đột ngột lên tiếng, giọng của nàng vừa ngọt ngào vừa mềm mỏng liền thu hút sự chú ý của mọi người.
– Trâm Anh sư muội muốn ăn kẹo sao?
Một tên đệ tử khác hỏi.
Trương Trâm Anh nhẹ giọng nói:
– Thật sự rất là nhớ nhung…
Tên đệ tử kia chưa kịp nói tiếp, Trương Trâm Anh đã nheo mắt nhìn sang Y Nhi, cao ngạo nói:
– Ngươi có thể mua giúp ta không? Dù sao cũng là việc ngươi quen thuộc nhất, phải không?
Y Nhi hiểu Trương Trâm Anh đang ám chỉ thân phận tì nữ của mình, có nghĩa vụ phải làm những việc lặt vặt, phục vụ cho chủ nhân, nghe lời người
khác sai khiến, Y Nhi cũng không buồn lòng, liền sốt sắng nói:
– Để Y Nhi đi mua về!
Hắc Vũ nãy giờ vẫn ngồi yên lặng không nói một một câu liền nắm lấy tay Y
Nhi, ngăn không cho nàng đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trương Trâm Anh đầy
uy hiếp. Những người này thấy hắn không lên tiếng liền cho hắn đã chết
rồi sao? Dám ở trước mặt của hắn bày vẻ mặt cao cao tại thượng đó cho ai nhìn?
Trương Trâm Anh chột dạ, thu mình lại nhưng liền nghĩ nàng cũng không có làm gì sai nên lấy hết can đảm chống lại ánh mắt của Hắc
Vũ.
Y Nhi khó xử, cố gắng lên tiếng thuyết phục:
– Hắc Vũ, Y Nhi cũng muốn ăn kẹo mà. Chỉ đi một lúc thôi, không phải việc lớn…
Y Nhi vừa nói vừa cố gắng rút tay mình ra, Hắc Vũ nới lõng tay, cho Y Nhi chạy đi.
Sau khi Y Nhi đi rồi, Hắc Vũ vẫn chưa chịu bỏ qua, Trương Trâm Anh lắp bắp nói:
– Huynh… trừng cái gì mà trừng! Tôi cũng không nói gì đến huynh…
Thấy Trương Trâm Anh bị Hắc Vũ lườm như thế, mấy tên đệ tử nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, đồng tình nói:
– Hắc Vũ, ngươi cũng quá đáng rồi đó…
– Trâm Anh cũng đâu làm gì sai…
Bình trà trước mặt Hắc Vũ bỗng nhiên vỡ nát, nước trà bên trong văng ra khắp nơi. Đột ngột bị nước trà nóng văng trúng, dù không thể làm nàng bị
thương nhưng Trương Trâm Anh vẫn hoảng sợ hét lên.
– Á…
Lúc này, giọng nói âm trầm của Hắc Vũ vang lên:
– Ngươi không có quyền ra lệnh cho nàng! Nếu còn một lần nữa… tự gánh lấy hậu quả!Nói rồi, Hắc Vũ đứng lên bỏ đi.
Mãi một lúc sau, những tên đệ tử khác mới thoát khỏi sự sợ hãi, thâm tâm
vẫn còn run rẫy vì âm thanh như ma quỷ từ địa ngục phát ra vừa rồi. Vài
tên đệ tử tằng hắng, những người khác theo đó mà cười giả lả, xem như
không có chuyện gì xảy ra. Có tên quay lại nhìn Trương Trâm Anh, thấy
sắc mặt nàng ta tái nhợt, thương xót mà lên tiếng an ủi:
– Trương sư muội, muội không cần lo lắng, tên Hắc Vũ đó không dám làm gì muội đâu…
– Phải đó, Trương sư muội.
– Nếu hắn ta dám động đến muội, ta là người đầu tiên không tha cho hắn…
Mặc cho những lời xoa dịu của những người xung quanh, gương mặt của Trương
Trâm Anh vẫn tái nhợt như cũ, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng ta run rẫy nói:
– Hắn… hắn nói thật… hắn…
Mọi người thấy Trương Trâm Anh hoảng loạn như vậy càng thương xót, trong
lòng thầm nguyền rủa Hắc Vũ trăm ngàn lần. Sau một lúc, Trương Trâm Anh
lấy lại bình tĩnh, không nói loạn nữa, nhưng trong lòng vẫn lo sợ, đề
phòng.
“Lúc nãy… hắn không nói đùa… hắn thật sự muốn giết mình…”
“Ánh mắt của đó của hắn… Cái nhìn đó… cứ như…”
…
Lúc này, Y Nhi đã quay lại chỗ bán tò he, nàng thích thú mở to hai mắt nhìn người bán hàng tạo hình tò he. Lúc còn nhỏ, sau khi mẹ nàng mất, mỗi
lần thấy người bán tò he, nàng đều thèm thuồng nhìn theo, nhưng nó đã
trở thành thứ nàng không thể có được.
Người bán hàng thấy Y Nhi cứ nhìn mãi mà không nói gì, lên tiếng mời chào:
– Tiểu cô nương, mua một thanh đi!
Y Nhi vô thức đưa tay nắm lấy thanh kẹo người bán hàng đưa tới, sau phút
bần thần thì cuống cuồng tìm tiền để trả. Người bán hàng thấy nàng mãi
không tìm được tiền để trả thì mặt mày cau lại. Ngay lúc đó, một bàn tay cầm mấy đồng bạc đưa tới trước mắt người bán hàng. Y Nhi ngước mặt lên
nhìn, quả nhiên là Hắc Vũ, Hắc Vũ cũng nhăn mày nhìn Y Nhi. Đột ngột,
Hắc Vũ giật lấy thanh kẹo trên tay Y Nhi, rồi đặt một thanh kẹo hình con heo vào tay nàng, ra lệnh:
- Đi thôi!
Người bán hàng đang bận hí hửng đếm tiền, không chú ý đến việc hai vị khách lôi kéo nhau trước mặt mình.
Y Nhi không hiểu vì sao Hắc Vũ lại nổi giận, dường như lúc nào hắn cũng có thể nổi giận được?
- Hắc... Hắc Vũ...
Hắc Vũ thấy Y Nhi bị mình lôi kéo một đường làm khó thở, hít từng hơi mệt
nhọc, cả gương mặt nhỏ cũng đang ửng đỏ lên thì cảm giác nhoi nhói trong lòng, miễn cưỡng buông tay nàng ra để nàng lấy lại sức.
Mãi một
lúc lâu sau, Hắc Vũ vẫn bảo trì im lặng, nhìn bộ dạng khó đăm đăm của
Hắc Vũ, Y Nhi khẽ chột dạ trong lòng, không biết rốt cuộc nàng đã làm gì khiến hắn phật ý. Y Nhi ngần ngữ đưa mắt nhìn Hắc Vũ, lắp bắp nói:
- Hắc... Hắc Vũ... rốt cuộc huynh đang giận gì vậy...
Nhìn bộ dạng e dè của Y Nhi bây giờ, Hắc Vũ bùng lên cơn giận, tại sao lại
có thể mềm yếu đến vậy chứ? Bị kẻ khấc ức hiếp cũng không biết phản
kháng sao? Rốt cuộc nàng có xem hắn là người bảo hộ cho nàng hay
không...
Đúng là trêu người mà!
Không hiểu sao đã lên
tiếng xin lỗi rồi mà Hắc Vũ càng giận dữ hơn, như thể chỉ cần Y Nhi nói
thêm một tiếng nữa, hắn sẽ trừng phạt nàng thật vậy. Dù biết Hắc Vũ sẽ
không tổn thương đến mình nhưng Y Nhi vẫn khẽ run lên, co người né
tránh.
Bộ dạng đáng thương của nàng làm Hắc Vũ muốn bùng phát
cũng không được. Nếu là kẻ khác, chỉ cần biểu lộ chút nhu nhược liền bị
hắn đánh cho một trận nên thân ngay lập tức thì thấy ngay. Chính hắn
cũng có phần không hiểu tại sao mình không nỡ lớn tiếng với Y Nhi, không muốn làm nàng sợ, lại càng muốn bảo bọc nàng tới như vậy.
Ngập ngừng mấy lần, rốt cuộc Hắc Vũ cũng nén giận, hùng hồn tuyên bố:
- Kể từ nay về sau, nếu nàng nghe lời kẻ nào, ta sẽ đập kẻ đó một trận!!!
Y Nhi khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hắc Vũ.
Hắc Vũ lần nữa lặp lại:
- Nhớ đấy! Nàng không việc gì phải nghe lệnh ai hết! À, trừ ta ra!