Hai người nhìn nhau thật lâu, người nào cũng không nói gì, trong mắt Ninh
Vi Nhàn có hơi lo lắng, mặt Nhan Duệ tràn đầy mong đợi, lại qua mấy
phút, Nhan Duệ xoay mặt đi, anh biết mình có hơi nóng vội, mỉm cười dịu
dàng: “Là anh hơi nóng lòng, quên mất em vừa mới tỉnh lại liền muốn gần
gũi em, em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai anh quay lại thăm em.” Nói xong, hơi do dự hôn lên trán cô, sau đó bất an nhìn cô, chỉ sợ cô mất hứng vì anh gần gũi, lại thấy Ninh Vi Nhàn giật mình vuốt cái trán bị anh hôn,
trong mắt u mê, không nhìn ra rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Giằng co khoảng một phút, Nhan Duệ sợ mình nhịn không được ý định muốn gần
gũi Ninh Vi Nhàn, xoay người rời đi, vạt áo bị nắm chặt. Anh hơi mong
đợi, lại hơi sợ, sợ cô chất vấn anh, sợ cô muốn mình không nên đến gần
cô… “Vi Nhàn…”
“Đừng đi.” Cô muốn anh ở lại, trong lòng vẫn bất an như cũ. “Em không muốn anh đi.”
“Vi Nhàn… Đừng như vậy…”
“Anh không muốn ở lại sao?” Cánh tay nhỏ bé của cô vẫn nắm chặt vạt áo anh
không buông, Nhan Duệ quay đầu lại, nhìn ánh mắt của cô, đẹp như vậy,
sáng như vậy, ngây thơ như vậy. Đến bây giờ anh chưa có nhìn thấy bộ
dáng này của cô, giống như đứa bé đáng yêu. Những thứ này đều là anh bỏ
qua, anh muốn từng bước sửa chữa lại. “Anh dĩ nhiên muốn ở lại với em,
nhưng mà… Em sẽ không muốn anh ở lại.” Anh nói, mắt hoa đào xinh đẹp lóe sáng.
“Nhưng mà em muốn anh ở lại.” Cô không hiểu được anh khổ tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nhìn giống như vì sao trên trời.
“Vi Nhàn…” Nhan Duệ siết chặt quả đấm, không nhịn được xoay người, mang cô
ôm vào trong ngực thật chặt, nhẹ nhàng hôn cô, “Anh yêu em, anh vẫn luôn muốn nói cho em biết.” Lời này với những lời nói trước kia của anh
không giống nhau, anh không lừa gạt cô, mười năm, đủ để anh biết được
tình yêu của mình dành cho Ninh Vi Nhàn. Trong mười năm này, anh nhận
được, so với mười năm trước kia còn nhiều hơn. Anh yêu Ninh Vi Nhàn,
cũng không phải là nhất thời, hơn nữa không phải là vì áy náy, anh yêu
Ninh Vi Nhàn, chân chính yêu cô.
Ninh Vi Nhàn kinh ngạc , “Trước kia anh không có nói với em sao?”
Nói qua, chỉ là đến tận bây giờ cũng không dùng trái tim trọn vẹn. Trước
kia anh nói yêu cô, giống như là đang nói nhảm, mà chân chính nói yêu
cô, đây là lần đầu tiên. “Trước kia anh…Có nói.” Anh đã thề không lừa
gạt cô, cô hỏi anh cái gì, anh sẽ trả lời cái đó.
Nhưng Ninh Vi Nhàn không có hỏi nữa, mà cười nói: “Nếu đã từng nói, vậy là được rồi.” Cô vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi đi.”
Nhan Duệ khẩn trương ngồi xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tiếng thở cũng trở
nên to hơn, anh muốn động vào Ninh Vi Nhàn, nhưng lại không dám.
Cho dù quên rất nhiều thứ, nhưng Ninh Vi Nhàn không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra
được Nhan Duệ khẩn trương và lúng túng, nhưng mà cô vẫn cảm thấy kỳ lạ:
“Tình cảm trước đây của chúng ta không tốt sao, tại sao anh lại khẩn
trương như vậy?” Hiện tại cô mất trí nhớ sạch sẽ giống như tờ giấy
trắng, dĩ nhiên sẽ không giống Ninh Vi Nhàn giỏi nhìn sắc mặt trước đây, trong lòng nghĩ cái gì, sẽ nói ra.
Khuôn mặt Nhan Duệ đỏ lên, vừa định nói chuyện, Ninh Vi Nhàn đưa tay vuốt ve
khuôn mặt anh làm anh sợ hết hồn. Cô chạm vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng, giống như lúc bọn họ mới cưới, ban đêm anh quay về cô luôn chuẩn bị
khăn lông ấm và thức ăn, cảm giác mười mấy năm trước quay lại làm mắt
anh phiếm hồng, giờ phút này muốn anh dùng tính mạng mình ra đổi, anh
cũng bằng lòng. “Vi Nhàn…”
“Anh có tóc bạc…” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mang theo đau lòng và đau thương. “Tại sao sẽ như vậy chứ.” Nghe anh nói, năm nay mình cũng ba mươi bảy tuổi rồi, anh lớn hơn cô mấy
tuổi, nhưng trên đầu anh lại nhiều tóc bạc đến thế.
Anh cầm tay cô, kéo xuống, hôn vào lòng bàn tay cô: “Em vừa tỉnh lại, vẫn xinh đẹp như trước kia, anh đã già thành như vậy.”
“Anh một chút cũng không già.”
“Anh già rồi.” Anh già rồi, già thật rồi, nhưng mà già không chỉ có tóc, mà
là lòng của mình. Anh cái gì cũng không muốn, sống đến từng này tuổi,
trừ vợ con ra, cái gì anh cũng không muốn. “Nhưng anh hi vọng Vi Nhàn
vĩnh viễn vui vẻ, không phải rơi lệ, không phải đau lòng.” Càng hi vọng
anh sẽ không gây tổn thương cho em nữa, nếu như anh làm tổn thương em
một lần nữa, anh thà chết bây giờ còn hơn.
Ninh Vi Nhàn cảm thấy
lời của anh nghe rất lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào. “Anh sẽ không làm
em tổn thương, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, có phải hay không?”
“Tất nhiên rồi, anh sẽ quý trọng tính mạng của mình và quý trọng em.” Anh
nhẹ nhàng hôn trán cô, sau đó từ từ đi xuống, hôn ánh mắt xinh đẹp của
cô và mũi, cuối cùng dừng lại ở môi cô, không bao giờ… động nữa. Không
phải anh không muốn hôn cô, mà là sợ cô không muốn tiếp nhận anh. Cô vừa mới tỉnh lại, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, anh sợ có một ngày cô nhớ lại toàn bộ, sẽ hận anh vô liêm sỉ lấy cớ cô mất trí
nhớ chiếm tiện nghi của cô. Cô đã không cho phép anh chạm đến nữa, thậm
chí ngay cả nhìn anh cũng không vui, anh thật sự sợ--- “Vi Nhàn, anh có
thể hôn em sao?” Ngón tay thon dài nâng cằm cô, anh hỏi rất dịu dàng,
Ninh Vi Nhàn nghe được sự sợ hãi.
Anh sợ cô không thích anh, sợ cô không thích anh đến gần, càng sợ cô cảm thấy anh đường đột và càn rỡ.
“Được.” Cô hắm mắt lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói. “Anh hôn.”
Nhan Duệ hơi buồn cười, trong lòng mềm nhũn. Anh thành kính giống như quỳ
lạy thần Phật, nhẹ nhàng hôn cô. Đây chính là tư vị hôn cô, tư vị cách
biệt mười mấy năm. Anh yêu cô như vậy, nhưng lại làm cô tổn thương thật
sâu, trên thế giới không có chuyện nào đau khổ hơn chính mình làm tổn
thương người mình yêu sâu đậm. Cô đã từng yêu anh, nhưng anh không có
quý trọng, ông trời đã trừng phạt anh, anh bằng lòng tiếp nhận. “Vi
Nhàn, anh vẫn luôn không nói cho em biết, em thật xinh đẹp.”
Mặt Ninh Vi Nhàn đỏ ửng, cắn môi, mặt cô rất xinh đẹp, cười ngượng ngùng: “Có thật không?”
“Thật.” Anh ngậm môi cô, giọng nói trầm thấp, rất nhẹ, mỗi chữ đều giống như
tiếng chuông đập vào lòng Ninh Vi Nhàn, “Trên thế giới này em là người
phụ nữ xinh đẹp nhất, ở trong mắt anh, vĩnh viễn không có người xinh đẹp hơn em. Trước kia vẫn không nói cho em biết, anh vẫn luôn hối hận. Nếu
như anh sớm nhận rõ trái tim mình, sớm một chút hiểu được mình đang làm
những gì, những chuyện này sẽ không phát sinh, em cũng sẽ không bỏ qua
mười năm thanh xuân.” Anh còn chảy nước mắt.