Anh cứ “Anh…” nửa ngày trời cũng không nói ra cái gì, Ninh Vi Nhàn không
muốn nghe liền ngáp một cái. Sau khi mang thai cô rất hay buồn ngủ. Nhan Duệ thấy cô lảo đảo đứng lên liền vội vàng đi theo phía sau. Ninh Vi
Nhàn díp tịt mắt đi ra cửa phòng, trên đường đi suýt chút nữa bị vấp
ngã, may mà Nhan Duệ nhanh tay đỡ cô lại.
Cô trở về phòng, Nhan
Duệ cũng theo cô vào. Cô lên giường đi ngủ, Nhan Duệ cũng mang đệm hơi
chuyển ra nằm theo cô. Ninh Vi Nhàn không muốn can thiệp vào bất kỳ việc gì anh làm, vì vậy cô liền kéo chăn nằm ngủ.
Nhan Duệ cũng muốn
ngủ, nhưng lăn qua lôn lại vẫn không ngủ được. Bình thường vào giờ này
anh làm gì ư? A … bình thường giờ này anh cũng ngủ, vì đêm hôm trước
thường chơi quá khuya cho nên thời gian ban ngày anh đều dùng để ngủ bù.
Nhan Duệ đưa mắt nhìn Ninh Vi Nhàn đang rúc cả người vào trong chăn, trong
lòng cảm thấy vừa chua vừa chát. Anh biết anh không đủ tư cách yêu cầu
Ninh Vi Nhàn thủ thân như ngọc. Lời nói của Tương Kế mặc dù bỉ ổi, nhưng cũng không sai. Nếu như Ninh Vi Nhàn thật sự ưng thuận Tương Kế, muốn
kiếm bạn tình, như vậy anh, đúng là cũng không có tư cách gì để khuyên
ngăn cô.
Nhan Duệ sống ba mươi năm nay, chưa từng có việc gì anh
không giải quyết được, đặc biệt là chuyện liên quan đến phụ nữ. Anh vẫn
luôn cho rằng, mình làm việc gì cũng sẽ thuận lợi. Nhưng cho tới hôm nay anh mới ý thức được một sự thật vô cùng rõ ràng rằng: anh không phải
thần thánh, không thể xóa hết được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ
cũng như không thể xóa được những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.
Hiện giờ, ngoại trừ việc đem hết khả năng để bù đắp cho cô thì anh chẳng thể làm gì hơn được.
Ninh Vi Nhàn hơi thở rất nhẹ, Nhan Duệ phải nín thở mới có thể nghe được tiếng của cô. Anh không biết cảm giác hiện giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy nghe tiếng hít thở của cô mà muốn rơi
lệ. Đã rất lâu rồi họ không có ở riêng hai người với nhau như vậy, không có nước mắt, không có tổn thương, cảm giác như tất cả những chuyện
không hay đều chưa từng xảy ra.
Vi nhàn. . . . . .
Anh
muốn nói với cô, muốn cô tin anh thêm lần nữa, muốn cô đừng thích người
đàn ông khác, muốn cô sống những ngày tháng vui vẻ cùng anh, nhưng anh
không dám, anh không có tư cách nói như vậy.
Nghĩ tới cuộc sống
lêu lổng vô nghĩa của mình suốt ba mươi năm, chơi đùa với biết bao cô
gái, trải nghiệm qua bao nhiêu khoái cảm nhất thời, nhưng cho tới bây
giờ, ở trước mặt Ninh Vi Nhàn, anh ngược lại không muốn nhớ tới bất kỳ
điều gì. Anh từng ôm qua những loại phụ nữ nào, lái những loại xe đua
nào, cá cược những vụ lớn thế nào … toàn bộ anh đều không nhớ. Giống như những chuyện này không phải là quá khứ của anh, anh chỉ như một người
đứng xem, không hề có cảm giác mình tồn tại trong đó.
Tại sao như vậy chứ?
Thậm chí Nhan Duệ đã nghĩ rằng cả đời anh sẽ không kết hôn. Sản nghiệp nhà
họ Nhan lớn như vậy, cho dù anh có tiêu xài cả đời cũng không hết. Nhưng ngay lúc này đây, đột nhiên anh lại cảm thấy cuộc đời mình vô cùng
trống rỗng. Chỉ có càn rỡ, lang thang, liều lĩnh, không hề có trách
nhiệm, không có mục tiêu và cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trên
giường, Ninh Vi Nhàn đột nhiên xoay người, Nhan Duệ sợ làm cô thức giấc
liền hít mạnh một hơi rồi lấy chăn chùm kín đầu, anh nằm trong bóng tối
ngột ngạt nóng bức của cái chăn mềm mà hốc mắt cay xè.
Từ xưa đến nay, tình yêu là thứ mà con người không thể khống chế được. Theo thời
gian nó cũng có thể biến đổi, cũng có thể lên men, mục nát, bốc mùi hôi
thối, còn có thể làm cho người ta vô cùng thống khổ và hối hận. Con
người một khi bị đau khổ cùng hối hận bủa vây mà không cách nào thoát ra được, ngược lại suốt ngày suốt đêm cứ nghĩ về đoạn tình cảm đã thối rữa này thì sẽ gần như phát điên.
Không thể nói Ninh Vi Nhàn không yêu Nhan Duệ. Nhan Duệ là người đầu tiên trong đời đem đến cho cô cảm
giác dịu dàng cùng yêu thương. Từ nhỏ cô đã được bảo mẫu và thầy giáo
riêng của gia đình kèm cặp, cha mẹ cô không hề mảy may quan tâm để ý.
Khi đến tuổi liền đưa cô tới trường học chuyên đào tạo cô dâu Nhật Bản. Ở đó mọi quy định đều vô cùng hà khắc và nghiêm cẩn, càng không có chút
tình người nào. Sau khi học xong trở về chưa được bao lâu, cha mẹ lại
thông báo cho chô biết: họ đã sắp xếp hôn sự cho cô rồi.
Ninh Vi
Nhàn là con gái, cô cũng sẽ mơ mộng. Nhưng cô không mơ mộng chuyện yêu
đương lãng mạn viển vông như những nữ sinh bình thường, cô luôn biết
tương lai của bản thân không nằm trong tay mình. Mà cha mẹ cô chẳng khác nào tuyên bố với cô: tương lai của cô, nửa đời sau của cô sẽ nằm trong
tay một người cô chưa từng gặp mặt, một người đàn ông mà cô không hề
biết cao thấp mập ốm ra sao, không hề biết nhân cách phẩm hạnh thế nào.
Lúc này, việc cô có thể làm chỉ là đem toàn bộ những mong ước tốt đẹp
của cô đặt vào Nhan Duệ. Thật ra, nói cho cùng thì không ai có lỗi với
ai cả. Ngay từ đầu cô đã biết con người Nhan Duệ, tính cách Nhan Duệ,
chắc chắn sẽ không giống với những gì cô mong ước.
Thế nhưng là con người, luôn không học được cách biết chấp nhận.
Nhan Duệ không phải là người chồng tự cô được lựa chọn, cô cũng không phải
là tri kỉ của Nhan Duệ. Chỉ vì số mạng trêu đùa mà họ như những con rối
bị giật dây để đến với nhau. Tuy thế, điểm nào của anh cũng phù hợp với
những ước mơ trong lòng cô. Ninh Vi Nhàn cũng cảm thấy tự mình rất lộn
xộn. Hôm nay cô yêu Nhan Duệ là vì nhìn thấy vẻ bề ngoài hào nhoáng cùng sự trẻ trung của anh. Nếu như ngay từ đầu cha mẹ cô gả cô cho một lão
già bụng phệ, đầu to óc ngắn, quyền thế ngút trời thì sao đây? Vậy thì
cô còn có thể si mê, cố chấp như vậy không?
Sẽ không, Ninh Vi Nhàn biết chắc chắn, cô sẽ không.
Cho nên cô có tư cách gì để trách cứ người khác? Mọi người đều giống nhau,
luôn đổ lỗi cho người khác vì những ảo tưởng không thực tế của bản thân
mình. Rồi lại vì những chuyện mình không có lỗi mà lòng áy náy.
Chỉ cần không tham lam, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Ninh Vi Nhàn đang mơ thấy ác mộng. Tay cô nắm chặt góc chăn, trán toát mồ
hôi lạnh, mặt trắng bệch, răng nghiến chặt. Cô thấy mình đang nằm trên
bàn mổ lạnh như băng, phía dưới loang lổ mảng lớn máu tươi, dao mổ lóe
sáng màu bạc, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, vách tường xung quanh một màu trắng xóa… thế nhưng lại không có tiếng trẻ con khóc.
Đứa bé, đứa bé của cô, con của cô.
Nhan Duệ bị tiếng ú ớ mê sảng của cô đánh thức. Anh mở choàng mắt, lúc mới
chui vào chăn anh không hề có ý định ngủ, nhưng rúc quá lâu, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi. Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Ninh Vi Nhàn nằm
trên giường lớn miệng vẫn đang lầm bầm gì đó, lại phát hiện mặt cô trắng bệch, anh cho rằng cô khát nước, liền vội vàng đứng lên.
Ninh
Vi Nhàn cảm thấy mình đang chìm xuống biển, bốn phía đều là mênh mông
nước không thấy bờ. Nước lạnh giống như con dao găm cứa vào mắt, mũi,
miệng cô. Cô muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện ra mình không hề thấy sợ
hãi. Chỉ cảm thấy cơ thể bị đè nén áp lực quá lớn, nỗi thống khổ này
thật sâu, thật sâu.
Cô chỉ có một mình, thực sự trơ trọi một
mình. Cô đã từng có cơ hội có một đứa con, nhưng đứa bé ấy đã vì cái
tình yêu ngốc nghếch của cô mà mất đi.
Mở choàng mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy lo lắng của Nhan Duệ. Ninh Vi
Nhàn vội sờ xuống bụng, phát hiện đứa bé vẫn ở đây, mới thở nhẹ ra. Rất
khó có lúc cô không cự tuyệt Nhan Duệ như lúc này, sau khi uống liền mấy ngụm nước anh đưa tới, cả người mới tạm trấn tĩnh lại. Cô biết trạng
thái tinh thần mình gần đây không được tốt. Một khi khát vọng trong
nhiều năm đột nhiên tan vỡ, cho dù là ai đi nữa cũng rất khó để lấy lại
được niềm tin. Nhưng cô không thể, khi con cô còn chưa ra đời, cô không
thể cứ tự dày vò mình như thế.
Nhìn đồng hồ, đã sắp tới buổi tối, sau khi tỉnh lại từ ác mộng, Ninh Vi Nhàn không còn buồn ngủ nữa, liền
đẩy ly nước tay anh đang đưa tới bên môi ra, nhẹ giọng nói tiếng cám ơn. Nhan Duệ không nói gì, chỉ cẩn thận canh chừng bước chân cô. Đầu óc
Ninh Vi Nhàn có chút choáng váng, xỏ chân vào giày bước đi chưa được hai bước liền muốn té ngã, may mà Nhan Duệ kịp kéo cô vào trong lòng.