Đó là một ngày cách đây thật lâu, thật lâu về trước, ngay cả Tương Kế cũng sắp sửa quên mất.
Năm đó anh ta chỉ mới có mười bảy tuổi. Lúc đó chính là do tuổi trẻ ngông
cuồng, thậm chí sau khi trưởng thành cũng không nhớ rõ, lại vừa lúc gia
đình gặp một sự thay đổi lớn, tự một thân một mình cùng ba và em trai
mình trốn qua Nhật Bản, để tìm kiếm người mẹ không chút tin tức của
mình, ai ngờ được, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ba của anh ta vì vất
vả lâu ngày sinh bệnh, đã chết nơi xứ người, vì để có cơm ăn và vì bảo
vệ cho em trai mình, anh ta chỉ đành phải đi ăn cắp. Lúc mới bắt đầu,
cái gì cũng không biết, cho nên thường bị người ta bắt được, sau đó từ
từ làm quen, cũng rèn luyện được một đôi mắt. Nhìn những người qua lại
trên đường, thậm chí anh ta chỉ cần nhìn họ, ngay lập tức có thể biết
được hoàn cảnh gia đình như thế nào, có cái gì đáng giá để lấy cắp hay
không.
Lần này, người anh ta để mắt tới là một người phụ nữ Nhật
mặc đồ rất thời trang. Tóc của cô ta nhuộm vàng, mang theo một cái túi
xách màu đỏ, chân mang giày bốt ống cao, gót nhọn, mười ngón tay thật
xinh đẹp, còn kẹp thêm điếu thuốc, đang dựa vào bảng quảng cáo ở trạm xe buýt, buồn chán muốn chết nhìn về phía trước, giống như đang đợi ai đó.
Tương Kế đã nghĩ thầm đây là con cá lớn.
Thế là anh ta đi tới, làm bộ giống như lơ đãng đụng phải người phụ nữ kia,
người phụ nữ hét lên rất chói tai, mắng chửi tên ăn xin hôi hám cút đi
chỗ khác —— anh ăn mặc rách bươm, anh cũng đã lâu chưa có gội đầu rồi,
xem ra thật giống như một gã ăn mày.
Tương Kế khúm núm, vội
tránh ra, trong tay lại có thêm một cái ví tiền. Không ngờ tới người phụ nữ kia lại hết sức nhanh nhạy, bị anh ta đụng phải, liền thuận tay sờ
túi xách của mình một cái, ngay lập tức phát hiện bị mất cái ví tiền,
biết mình đã bị lấy mất ví tiền, liền kêu to lên, sau đó chỉ vào Tương
Kế la to kêu bắt trộm.
Khi đó anh ta vẫn chưa có được khí thế và
bản lãnh của ngày hôm nay, khi biết được có người đuổi bắt mình, liền vô cùng hoang mang lo lắng, sợ hãi chạy bừa vào một cái hẻm nhỏ, đáng tiếc cuối cùng vẫn chạy không thoát. Người phụ nữ kia không biết lai lịch ra sao, vừa lúc có mấy người đàn ông dáng người to lớn khỏe mạnh, mấy
người đàn ông đó vừa nghe thấy ăn cắp ví tiền liền đuổi theo ngay lập
tức, đã lâu lắm rồi Tương Kế cũng chưa có một bữa nào no bụng, làm sao
chạy lại với bọn họ, bị họ đè trên mặt đất, bị đánh một trận rất tàn
nhẫn, ví tiền cũng bị lấy trở về, trên người anh ta có khoảng 1000 yên
Nhật cũng bị lấy mất.
Anh ta níu chân của một người đàn ông,
muốn hắn ta trả tiền lại cho mình. Người đàn ông kia lại mỉm cười ác ý,
lấy chân đạp mạnh lên tay anh ta, tiếng xương gãy vang lên răng rắc thật kinh khủng, nhổ nước bọt vào mặt anh ta rồi bỏ đi.
Người đi
đường vây quanh để xem nhiều như vậy, nhưng không có một người nào muốn
đưa tay ra để giúp đỡ, bọn họ còn chỉ chỉ vào anh ta, cảm thấy buồn
cười. Từ giây phút đó, Tương Kế đang nằm trên mặt đất đến sức để bò dậy
cũng không có đã quyết tâm trong lòng. Anh ta muốn làm người giàu có, có tiền, thật nhiều tiền, là người có thật nhiều tiền, giàu đến nỗi không
có ai trên đời này dám khi dễ hay coi thường anh ta.
Lý tưởng thì lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng hiện thực thì lại không như vậy, hiện giờ
cả người anh ta không còn hơi sức, khắp người lại đầy vết thương, cho dù là có bò thì cũng không bò nổi về nhà. Em trai vẫn còn ở dưới cầu vượt
chờ anh ta mang đồ ăn về, anh ta không thể chết ở chỗ này được, tuyệt
đối không chết được!
Trên trời lại bắt đầu mưa lâm râm, từng
giọt từng giọt tí tách, đám người xung quanh cũng đã từ từ bỏ đi hết
rồi, chỉ còn lại một mình anh ta nằm cô đơn trên mặt đất, không thể động đậy nổi.
Một cây dù có hoa văn nhỏ màu xanh được che lên, ngăn
cản không cho nước mưa chảy lên người anh ta. Tương Kế vô lực ngẩng đầu, trên thực tế, bởi vì trận đòn nhử tử mới vừa rồi đã làm cho đầu óc của
anh ta có chút mơ hồ. Anh ta chỉ nhìn thấy một đôi chân nhỏ, dài đang
mang giày da màu đen cùng một đôi vớ chân màu trắng đang từ từ đến gần
anh ta, mỗi một bước làm văng lên một chút bọt nước. Sau đó, thế giới
của anh ta cũng trở nên yên tĩnh. Tiếng mưa rơi dường như đã được ngăn
cách ở thế giới bên ngoài, còn anh ta đang được an toàn trong không gian của mình.
Chủ nhân của đôi chân mảnh khảnh kia đang đến gần anh
ta, cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa cho anh ta tờ tiền mười ngàn yên. Một tờ mười ngàn yên đầu tiên...... Nhiều tiền như vậy, đủ để anh ta và em
trai sống trong nửa tháng rồi, cho dù anh ta có đi lượm ve chai một
tháng cũng không kiếm nổi số tiền này! Tương Kế vội vàng cầm lấy tiền,
đừng bao giờ nói với anh ta rằng cái gì tự ái, hay phải tự mình cố gắng, nếu một người bị đói đến mức chóng mặt hoa mắt, thì không có khả năng
biết tự ái hay tự mình cố gắng rồi!
Cô gái đó cũng không nói chuyện với anh ta, chỉ xoay người rời đi.
Không biết lấy ở đâu ra dũng khí, Tương Kế đưa bàn tay đen đúa, bẩn thỉu còn
dính máu tươi của mình, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô gái. Vớ
chân trắng như tuyết bị dính dơ, cô gái cũng nhíu mày, có chút không
vui.
“Có thể hay không...... Có thể cho tôi thêm chút tiền nữa hay không? Tôi muốn về nhà......”
Anh ta nói bằng tiếng Trung, sau khi nói xong thì mới phát hiện ra là anh
ta phải nên nói bằng tiếng Nhật. Trong lúc anh ta chuẩn bị lập lại lời
nói lần nữa, cô gái lại hỏi anh ta bằng tiếng Trung: “Anh là người Trung Quốc?”
Tương Kế gật đậu một cái, lại lên tiếng cầu xin.
Cô gái không nói gì thêm nữa, nhưng lại lấy ví tiền của mình ra, đặt xuống nhẹ nhàng trước mặt Tương Kế: “Ở trong ví có thẻ tín dụng, tôi cũng
không biết có bao nhiêu tiền, mật mã là 734820, anh cầm lấy để dùng đi.” Sau khi nói xong, ngồi xổm xuống, đem tay của Tương Kế vẫn còn đặt trên mắt cá chân của mình kéo ra, xoay người đi khỏi. Cách một quãng xa,
Tương Kế còn nghe người bạn gái của cô gái kia đã hỏi cô bằng tiếng Nhật rằng tại sao cô lại muốn bố thí cho một kẻ ăn mày. Anh ta cố gắng bình
tĩnh xúc động muốn nghe cô gái kia trả lời, nhưng cuối cùng anh ta cũng
chỉ nghe được tiếng mưa rơi.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Tương Kế nhìn thấy cô ấy.
Anh ta đã dùng tiền mà cô gái kia cho dẫn em trai trở về lại Trung Quốc,
một tay anh ta lập lên được một công ty xí nghiệp to lớn đứng hàng đầu.
Sau đó anh ta cũng đã từng đi tìm cô gái kia, nhưng rốt cuộc đều không
có kết quả.
Bởi vì anh ta tưởng nhớ đến cô gái kia qua nhiều, cho nên đã tìm kiếm hình bóng của cô ấy trên người của rất nhiều người,
cũng bởi vì có người mẹ đã vứt bỏ chồng con đi lấy chồng ở Nhật Bản xa
xôi, cho nên anh ta đặc biệt rất thích chia rẽ những kẻ tự cho là mình
có tiền kia, cho đến khi —— gặp Ninh Vi Nhàn. (Quỳnh: tội nghiệp, anh ấy bệnh quá nặng -_-)
Lúc mới bắt đầu, anh ta chỉ có ý nghĩ chơi
đùa mà thôi, cũng giống như anh ta đã làm với những người phụ nữ trước
kia. Sau đó đến thăm Vi Nhàn vào lúc đó vì khó sinh mà biến thành người
thực vật, ngoại trừ tiếc nuối vì đã không dụ dỗ được cô từ tay Nhan Duệ
thì Tương Kế cũng không còn gì để băn khoăn.
Nhưng vào một ngày
nào đó sau mười năm, Ninh Vi Nhàn cũng tỉnh lại, cuối cùng anh ta cũng
tìm ra được cô gái năm đó bây giờ ở chỗ nào. Cô ấy đã được gả cho chủ
nhân của nhà họ Nhan, trở thành phu nhân của nhà họ Nhan, có một đứa con trai, đã từng bị tổn thương nặng nề, nhưng vẫn chưa từng buông xuôi,
chưa từng hối hận, cũng chưa từng phá vỡ nguyên tắc, hay đánh mất linh
hồn. Đó chính là người con gái đã che dù cho anh ta, đã cho anh ta tiền
trong cái ngày mưa ấy! Có lẽ đối với cô mà nói, số tiền đó không tính là gì cả, có lẽ cô đối với những kẻ ăn mày đáng thương đều giống vậy, có
lẽ cô giúp đỡ anh ta chỉ vì anh ta là người Trung Quốc, nhưng làm sao cô lại giống như những người khác được chứ? Anh ta rất rõ ràng cô là một
người rất tốt.
Chỉ có điều chuyện đời không phải lúc nào cũng như ý người. Cuối cùng hy vọng của Tương Kế cũng rơi vào khoảng không. Phải dùng một câu mà người ta vẫn thường nói để diễn tả, đó chính là anh ta
cùng Ninh Vi Nhàn không có duyên phận với nhau, hay là nói, duyên phận
của bọn họ còn chưa đủ. Cho dù Ninh Vi Nhàn sẽ không tha thứ cho Nhan
Duệ, nhưng cũng sẽ không rời bỏ Nhan Duệ, cô yêu thương con của mình,
cho nên vì con sẽ vẫn ở lại bên cạnh của Nhan Duệ, mà Nhan Duệ, đã không còn là người trong trí nhớ của anh ta nữa rồi, Ninh Vi Nhàn ở lại bên
cạnh anh, cuối cùng, sẽ đến một ngày anh có thể làm cho cô nở nụ cười
một lần nữa.
Cho nên, Tương Kế còn có thể làm gì bây giờ nữa?
Thật ra thì người con gái năm đó chỉ tồn tại trong những giấc mơ của anh ta
mà thôi. Đã qua nhiều năm, cô gái đó đã quên những chuyện này từ lâu,
chỉ có mình anh ta lại khắc sâu trong trái tim mình. Bất quá những điều
này cũng không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì bất cứ ai cũng hiểu được
rằng, có một số chuyện cứ để nó vĩnh viễn phủ dưới lớp bụi thời gian thì sẽ tốt hơn.
Thật sự đã sai lầm, nếu không dành hết tình cảm
trong tim cho người con gái ngày đó, cho dù là muốn hay không thì chữ
‘nếu’ đó đều không thể xảy ra.