Dắt tay bé nhỏ của con trai, đôi mắt đẹp của Ninh Vi Nhàn chuyển động,
nhìn Nhan Duệ, đường cong nụ cười nơi khóe miệng cũng như có như không:
“Em nhớ là lúc em đi ra khỏi nhà hai cha con anh một người thì nói phải
coi hồ sơ công việc, một người thì nói muốn học bài để thi, làm sao mà
bây giờ không bận rộn nữa vậy?” Cô cũng đâu có nói là không muốn bọn họ
đi cùng cô đâu, hết lần này đến lần khác cả hai người lại cố tình làm ra vẻ rất là phong độ, rộng lượng, giống như không thèm để ý đến những
việc như vậy, kết quả là cô mới vừa rời đi, hai người cũng đã tới, hai
người thật sự đều cho rằng cô không có nhìn thấy sao, thật ra thì cô
biết hết mọi thứ.
Hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh liếc mắt
nhìn nhau, không hẹn trước mà cùng ho nhẹ một tiếng, Nhan Ninh cười hắc
hắc, quay ngược lại cầm chặt tay Ninh Vi Nhàn: “Đâu có gì đâu mẹ, là tại con sợ chú Tương có lòng dạ xấu xa kia thôi mà. Chú ấy thật hư, con lại lo lắng chú ấy sẽ cướp đi mẹ, cho nên mới lén đi tới đây. Còn ba tới
là...... Ba sợ con vẫn còn nhỏ, sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới đi theo
con tới, đúng rồi, chính xác là như vậy đó, ba con không có ghen đâu,
cũng không có nhỏ mọn như vậy mà!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là
nụ cười sáng lạng, lại vô cùng dễ thương. Chỉ có điều, Ninh Vi Nhàn cũng không để mình bị dụ đi vòng vòng như vậy, cô nhéo một cái trên gương
mặt non nớt của con trai: “Con cũng biết lừa mẹ như vậy, con cho là mẹ
của con ngu ngốc tới vậy sao?”
“Vi Nhàn......” Người đầu tiên đầu hàng lại là Nhan Duệ: “Thật ra thì anh không muốn em tới đây......
Nhưng lại không thể không để em đi, cho nên mới lôi kéo con trai lén đi
đến đây coi thử như thế nào.” Anh đứng ở lập trường gì mà không cho cô
đi chứ, nếu đã không có tư cách, vậy chỉ đành phải lén đi theo phía sau
để bảo vệ cho cô, nếu lần này Tương Kế lại có lòng dạ gì xấu xa, anh sẽ
lập tức lao vào, đập nát những toan tính của anh ta, để cho anh ta biết
được, rốt cuộc thì Ninh Vi Nhàn là người phụ nữ của ai! Mặc dù chỗ ẩn
núp của bọn họ rất gần, nhưng vẫn không thể nghe rõ ràng những lời nói
của Tương Kế: “Vi Nhàn...... Em —— Cái tên Tương Kế kia nói chuyện gì
với em vậy hả?”
Anh cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý, dường như
chỉ thuận miệng nên mới hỏi mà thôi, chuyện gì cũng không quan trọng,
nhưng anh lại không nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại lười biếng nhìn anh một
cái: “Anh muốn biết lắm sao?”
Muốn, dĩ nhiên là muốn rồi, anh
muốn biết đến sắp chết rồi, chỉ có điều chuyện này dĩ nhiên không thể
nói...... Anh phải làm ra vẻ ta đây rất rộng rãi, rất rộng lượng để Ninh Vi Nhàn thấy: “À, em không muốn nói cũng không sao đâu, đây là tự do
của riêng em mà.” Trong lòng anh lại đang gặm nhắm khăn tay nhỏ mà buồn
bã, thật chẳng lẽ cô sẽ không nói sao, không chịu nói sao, không nói
thật sao???!!! Bàn tay thon dài xinh đẹp nắm thành nắm đấm, oán niệm sâu nặng như vậy, Ninh Vi Nhàn không cần nhìn cũng có thể cảm giác được.
“Thật ra thì cũng không có nói cái gì quan trọng đâu. Anh ta chỉ muốn kể cho
em nghe về một câu chuyện cũ mà thôi, bất quá em cũng không có ấn tượng
gì về chuyện đó cả, em cũng không nhớ đã từng quen biết anh ta từ
trước.” Ninh Vi Nhàn nắm tay của chồng mình và con trai, nơi khóe miệng
lại lộ ra nụ cười: “Anh không cần để ý đâu.”
Nhan Duệ vẫn tiếp
tục làm bộ nghiêm túc như cũ, ra vẻ không để tâm tới bất cứ việc gì,
thật ra thì trong lòng anh đang rất hồi hộp. Anh cũng không nhìn được
liền quay đầu liếc nhìn phía sau, rất muốn chạy tới để ra oai với Tương
Kế. Có lẽ do Tương Kế đang chìm trong sự đả kích đau đớn trong lòng
mình, cho nên vẫn cúi đầu xuống không chịu ngẩng lên, anh chỉ đành hậm
hực quay đầu lại, trong lòng còn suy nghĩ, lần này thì anh bỏ qua cho
Tương Kế, chỉ lần này thôi, lần sao anh sẽ cho anh ta biết được người
nào thì anh ta đừng nên đụng vào. (quynhle2207—diễn đàn)
Thế giới này rộng lớn như thế, nhưng cũng đủ nhỏ để những người nên đi cùng nhau, cho dù là quanh đi quẩn lại hay lưu lạc phải sống nơi đầu đường
xó chợ, cuối cùng vẫn ở chung với nhau, còn những người không thuộc về
nhau, cho dù cố gắng cưỡng ép đến đâu, cũng chỉ là phí công vô ích. Nhan Duệ thật may mắn khi Ninh Vi Nhàn thuộc về anh, cũng hiểu rất rõ ràng
anh nên làm gì, có thể làm gì, và phải làm gì. Cả cuộc đời này của anh
đều mơ tưởng đến muốn được tự do, nhưng trên đời này là gì có thứ gọi là hoàn toàn tự do chứ? Bởi vì trách nhiệm, mà mỗi người sẽ sống có ý
nghĩa hơn, nếu không như vậy, chỉ biết sống buông thả bản thân, thì con
người cùng động vật có gì khác nhau đâu.
Anh ngẩng đầu nhìn về
phía trước, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lửng lờ, cuộc sống này thật
yên tĩnh, có lẽ Ninh Vi Nhàn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cũng sẽ
không bao giờ quên đi những đau đớn mà cô đã gánh chịu, nhưng thứ mà anh cho thể cho cô, lại là một tương lai vô cùng xinh đẹp và hạnh phúc.
Tay anh bị kéo xuống nhẹ nhàng, Nhan Duệ vội vàng cúi đầu nhìn xuống, Ninh
Vi Nhàn đang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, gương mặt xinh xắn đẹp
đẽ như một khối ngọc xinh đẹp được chạm khắc hết sức tinh tế, giọng nói
của cô nhẹ nhàng uyển chuyển: “Đang lúc rãnh rỗi, dẫn Ninh Ninh đi sân
chơi cùng nhau được không?”
Làm sao anh có thể không đồng ý được chứ? Đây là người phụ nữ mà anh yêu thương nhất trên đời này.
Nhan Duệ gật đầu, trong lòng anh tràn đầy sự mềm mại yên bình.
Cho dù là tương lai cũng tràn đầy hy vọng.
Tác giả lời nói: khụ khụ...... Chỉ em gái hiểu được