Giấc ngủ này của Nhan Duệ ngủ đến gần mười
giờ, lúc anh tỉnh dậy, trời đã tối từ lâu rồi, vừa nhìn đồng hồ trên
tay, bây giờ cũng đã mười giờ rồi! Nhìn xung quanh một chút, vợ, con
trai, cùng con gái cũng không có ở đây, trên người mình lại đắp mền ngay ngắn, giống như trong nhà chỉ còn lại một mình anh. Nhan Duệ từ trên
giường ngồi bật dậy, gấp gáp đến nỗi giày cũng chưa kịp mang vào, liền
chạy xuống dưới lầu, thật may mắn, anh nhìn thấy Ninh Vi Nhàn đang dẫn
theo con trai và con gái đi vào phòng khách, thấy bộ dáng của Nhan Duệ
vô cùng nhếch nhác, cô sửng sốt một chút, đến công chúa nhỏ trong ngực
cô không ngừng quơ tay muốn sờ mặt cố, cô cũng không cản lại: “Nhan Duệ? Anh thức dậy rồi sao? Sao lại không mang giày vào?” Cúi đầu ý muốn con
trai giúp mình cầm dép, Nhan Ninh gật đầu một cái, chạy ào ra, rồi ôm
một đôi dép chạy trở vào.
“Ba, của ba.”
Nhan Duệ không để ý đến việc mang giày, anh nhìn Ninh Vi Nhàn ngây ngốc, khối đá lớn nặng
trĩu trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, thật tốt, thật tốt quá, cô không có đi, cô vẫn còn ở đây: “Vi Nhàn, bọn em đi đâu vậy? Sao không
kêu anh đi cùng với em?”
Ninh Vi Nhàn còn chưa kịp trả lời thì
con trai đã bắt đầu châm chọc: “Ba còn nói như vậy, em gái khóc lớn
tiếng như thế mà ba cũng không tỉnh ngủ, con với mẹ thấy vậy mới quyết
định là không kêu ba dậy, mẹ nói ba đã rất lâu rồi không ngủ ngon như
vậy, cho nên con và mẹ mới đi ra.” Cậu chạy đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn,
cùng ngồi xuống ghế sa-lông với cô: “Hoa sen ở trong sân nở rồi, rất là
đẹp, ba không nhìn thấy được, thật là đáng tiếc.” Thế mà bọn họ lại vừa
vặn thấy được hoa nở nha.
Sờ sờ đầu con trai, sau đó đưa em gái
cho cậu, nhìn Nhan Ninh tay chân vụng về ôm lấy Nại Nại nhỏ nhắn, Ninh
Vi Nhàn đi tới bên cạnh Nhan Duệ, kéo tay anh, mỉm cười: “Em đã nói là
em sẽ không rời khỏi anh mà, trừ khi anh đã làm chuyện gì mà em không
thể tha thứ được.”
Nhan Duệ vừa định lên tiếng bảo đảm, lại chợt
nhớ đến trước kia mình cũng đã nói rất nhiều lần những lời thề thốt như
vậy, cũng không có lần nào làm được, lời hứa như vậy, chằng thà đừng hứa còn hơn: “Anh sẽ không làm như vậy, Vi Nhàn, anh sẽ không làm chuyện
như vậy đâu.”
“Em biết rồi.” Kéo anh vào phòng ăn, ấn vai anh để anh
ngồi xuống ghế, Ninh Vi Nhàn kêu người giúp việc bưng thức ăn ra: “Em và Ninh Ninh đều ăn rồi, anh đành phải chịu khó ăn đồ ăn còn dư lại vậy.”
Làm sao Nhan Duệ lại không thích chứ, nhìn cô cười ngây ngô xong liền cầm
đôi đũa lên ăn như hổ đói vậy. Anh ngủ lâu như vậy, không uống nước, còn chưa ăn cơm, tất nhiên là rất đói bụng rồi, rất nhanh một chén cơm đã
thấy đáy. Ninh Vi Nhàn lại bới cho anh thêm một chén nữa, nhìn bóng lưng vợ đang bới cơm cho mình, hốc mặt của Nhan Duệ bỗng nhiên chua xót——
rất nhiều năm về trước, bọn họ cũng đã từng trải qua cuộc sống hạnh phúc như thế, anh thật không dám tin ông trời còn thương anh đến vậy, để
trong cuộc đời này của anh có thể có được sự dịu dàng của cô một lần
nữa.
“Anh ăn chậm chậm thôi, ăn chút canh đi.” Đem chén canh đẩy
về phia Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn bất đắc dĩ cười khẽ, rút ra tờ khăn giấy
lau mồ hôi cho anh: “Nhan Duệ, anh còn nhớ những lời em đã nói với anh
trước khi anh ngủ không?”
Những lời cô đã nói với anh trước khi
anh ngủ...... Dĩ nhiên anh nhớ rất rõ ràng, làm sao anh có thể quên được chứ?! Nhan Duệ gật đầu thật mạnh, anh muốn nói chuyện, nhưng trong
miệng anh ngốn đầy cơm và thức ăn, cho nên anh không thể nói được tiếng
nào.
“Vậy là được rồi.” Ninh Vi Nhàn cười nhẹ nhàng: “Em hy vọng
anh sẽ làm cho em nhớ lại những tình cảm đó, mặc dù em không thể quên
những chuyện lúc trước, cũng không có cách nào tha thứ được, nhưng
mà...... Em cũng không muốn cuộc hôn nhân của chúng ta cứ kết thúc như
vậy. Mặc dù phần lớn là vì Ninh Ninh, anh nên cảm ơn con vì chuyện này
đi, nếu như không phải là vì Ninh Ninh, cho dù anh có đối với em tốt như thế nào vào lúc em không nhớ được gì, em cũng sẽ không bao giờ cho anh
cơ hội nữa.” Đây chính là ý nghĩa của câu nói ‘một lần bất trung, trăm
lần bất dung’. Vì các con, cô chấp nhận cho anh thêm một cơ hội cuối
cùng, chỉ mong sẽ không có bất cứ lỗi lầm nào nữa, cũng mong không có
bất cứ bi kịch nào xảy ra nữa, và cũng hy vọng cô sẽ không bao giờ phải
đau khổ hay rơi nước mắt một lần nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của cô
nháy nháy nhìn Nhan Duệ chăm chú, Nhan Duệ gật đầu một cái, rất đàng
hoàng nghiêm túc nói một tiếng được với cô, trong khi anh còn muốn hứa
hẹn thêm vài câu thì con trai ở trong phòng khách đã kêu Ninh Vi Nhàn
thật lớn tiếng, ngay lập tức Ninh Vi Nhàn xoay người bước nhanh ra
ngoài, chỉ còn lại một mình Nhan Duệ đang cầm đôi đũa tiu nghỉu buồn bã.
Mặc dù Vi Nhàn đã cho mình cơ hội, nhưng cứ nhìn tình hình trước mắt, xem chừng ra đối với anh thật sự là hi vọng mong manh nha.