Nhà hàng cá nướng A Khang quả nhiên là danh bất hư truyền, cả màu sắc,
hương thơm hay mùi vị đều hoàn mỹ. Vốn từ trước đến giờ Nhan Ninh rất
thích ăn, giờ đây một mình cậu đã ăn gần một nửa con cá trắm cỏ nặng đến bốn cân, đến cuối cùng cũng là do Ninh Vi Nhàn không cho phép cậu ăn
nữa vì sợ cậu ăn quá no thì cậu mới chịu bỏ đũa xuống.
Ninh Vi
Nhàn cũng không nghĩ món cá nướng này lại có thể ngon đến như vậy, thật
là ngoài dự đoán của cô, ngay cả người không thích ăn thịt như cô cũng
đã ăn không ít, một nhà ba người ăn hết hai con cá, nặng cỡ chín cân,
cũng uống không ít nước ngọt trái cây, đến khi tính tiền thì no đến nỗi
không muốn động đậy luôn. Lúc đầu, A Khang không muốn lấy tiền, nói là
muốn đãi khách, nhưng Nhan Duệ lại không chịu, cuối cùng hai người
thương lượng với nhau là chỉ trả một nửa tiền.
Sau khi ăn cơm
xong, Nhan Duệ nghĩ rằng mình đã có thể tránh né được việc phải đi bệnh
viện, nhưng anh không nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại không chịu bỏ qua: “Đi
thôi nào, em vừa mới nhờ Ninh Ninh xem bản đồ trên điện thoại di động,
từ Nhan thị đến bệnh viện chỉ đi bộ khoảng nửa tiếng thôi, chúng ta cũng vừa mới ăn cơm xong, chúng ta cùng đi coi như để dễ tiêu hóa vậy, cùng
đi đi.” Cô nói xong cúi đầu hỏi con trai mình: “Ninh Ninh thấy được
không con?”
“Mẹ nói cái gì cũng đều được.” Từ trước tới giờ, Nhan Ninh sùng bái mẹ mình một cách mù quáng, cho nên cũng ủng hộ: “Ba à,
chúng ta cùng đi đi nha. Lúc ăn no quá mà đi rút máu cũng không có tốt
đâu.”
Cái gì mà rút máu. . . . . . Ai nói là anh muốn rút máu
vậy hả?! Sắc mặt của Nhan Duệ trở nên tái nhợt, vẫn còn muốn vùng vẫy
lần cuối cùng trước khi chết, không ngờ đã bị vợ và con trai mình nắm
tay kéo đi luôn. Trên đường đi, bạn nhỏ Nhan Ninh lại đòi ăn kem, Ninh
Vi Nhàn bị cậu quấn lấy không thể làm gì khác hơn đành phải mua kem cho
cậu, đứa nhỏ này ngược lại rất có hiếu, thỉnh thoảng lại đút cho mẹ mình một muỗng, đối với ánh mắt của ba đang nhìn mình thì cậu lựa chọn coi
như không nhìn thấy gì hết. Khi Nhan Duệ kháng nghị, cậu liền lấy cớ là
ba sắp phải kiểm tra sức khỏe, không thể ăn đồ lạnh để chặn miệng của
Nhan Duệ, còn quay qua hỏi ý của Ninh Vi Nhàn, dĩ nhiên là Ninh Vi Nhàn
đồng ý với con trai rồi, thế là Nhan Duệ đáng thương đã bị cô lập rồi,
chỉ đành nhìn hai mẹ con bọn họ vô cùng thân mật ăn kem với nhau, còn
mình thì chỉ biết đứng đó mà hâm mộ thôi.
Điều đáng mừng duy nhất chính là kết quả kiểm tra cuối cùng lại rất khỏe mạnh. Chỉ có điều là
hơi thiếu ngủ, đã vậy công việc nhiều quá độ, lại thêm thiếu ngủ, thành
ra Nhan Duệ bị sốt nhẹ mà thôi, chỉ cần ngủ nhiều, uống nước nhiều là
được. Ninh Vi Nhàn hỏi thăm bác sĩ về một vài vấn đề hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng cầm lấy tờ giấy nhỏ để ghi chú, Nhan Duệ ngồi một chỗ chớp chớp mắt nhìn hết sức ngớ ngẩn, trong lòng ngọt ngào không chịu nổi,
nhưng lại không dám biểu hiện ra trên mặt vì sợ Ninh Vi Nhàn thấy được.
Đây là Vi Nhàn quan tâm tới anh, nhất định là như vậy rồi, nếu không sao cô lại nghiêm túc cẩn thận hỏi thăm bác sĩ những vấn đề liên quan đến thân thể, sức khỏe của anh như vậy chứ?
Nhan Ninh ngồi ở trên ghế
cứng cứ uốn qua uốn lại, thỉnh thoảng lại nghiêng cái đầu nhỏ nhìn xem
mẹ đang viết cái gì, sau đó lại dùng đầu ngón tay chọc chọc ba mình:
“Ba, sao ba lại ngớ ngẩn nhìn mẹ chằm chằm như vậy?” Cậu cũng biết là mẹ rất đẹp nha..., nhưng lại nhìn chăm chú một cách ngu ngốc như vậy, còn
có bác sĩ ở ngay bên cạnh nữa chứ, sao không đợi về nhà rồi hãy nhìn?
Đến lúc đó ba muốn nhìn bao lâu cũng được mà.
Nghe con trai hỏi mình, Nhan Duệ mới hồi
hồn. Anh vội vàng thu hồi tầm mắt lại, làm ra vẻ như không có chuyện gì
xảy ra, nhưng cũng không quên trừng mắt nhìn con trai một cái.
Ninh Vi Nhàn không bỏ sót hành động nào của hai cha con bọn họ, thái độ của
cô đối với bác sĩ rất lịch sự, nhẹ nhàng lại lễ phép, cô mỉm cười nói
cảm ơn, sau đó dắt người chồng ngây thơ cùng con trai rời đi: “Đi thôi
nào, cũng nên về nhà rồi.” Có lẽ Nại Nại cũng sắp thức dậy rồi, mặc dù
đứa nhỏ này rất dễ chịu, lại rất thích ngủ, nhưng khi mở mắt không thây
cô thì sẽ khóc thật lớn, cũng không có người nào dỗ được, cô phải nhanh
chóng về nhà mới được.
Nhan Duệ bị tiếng ‘về nhà’ của cô hù dọa:
“Nhưng mà, nhưng anh còn phải đi làm mà.” Anh cũng không nói công việc
của buổi chiều hôm nay chính là công việc mà buổi sáng anh còn chưa làm
xong.
“Bác sĩ đã nói rồi, anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bây
giờ cứ về nhà trước đã rồi tính sau.” Cô cũng không nói thêm tiếng nào
nữa, dắt tay anh đi ra cửa, không để anh có thể từ chối. Nhan Duệ cũng
không phản đối, rất ngoan ngoãn để cho vợ dắt tay về nhà.
Nhắc
tới cũng thật là đúng lúc, vừa về đến nhà cũng là lúc Nhan Nại Nại vừa
thức dậy, đang khóc oa oa thật lớn trong ngực quản gia. Ninh Vi Nhàn vội vàng bỏ lại chồng và con trai mình chạy tới, ôm con gái nhỏ lắc lắc dỗ
dỗ: “Nại Nại ngoan, ngoan nha, đừng khóc, đừng khóc nữa nha.”
Bé
gái nhỏ đáng yêu chớp chớp đôi mắt vẫn còn đầy nước mắt, lại hít mũi một cái, thấy là người mẹ mà mình đã quen thuộc đang dỗ mình, lúc này mới
ngừng khóc, hai bàn tay nhỏ bé liền nhánh chóng vươn ra sờ soạn trên mặt Ninh Vi Nhàn, vừa sờ mặt mẹ vừa cười khanh khách rất vui vẻ. Ninh Vi
Nhàn vội vàng ôm cô công chúa nhỏ của mình về phòng thay tã và bú sữa,
Nại Nại nhỏ cười ha ha, không nhịn được Ninh Vi Nhàn âu yếm hôn lên má
của bé, cái miệng nhỏ hồng hồng của bé cứ nhóp nhép không ngừng phun
bong bóng. Nhan Suệ dắt con trai đi vào phòng, bọn họ mới vừa tới phòng
bên cạnh để thay quần áo rồi, công chúa nhỏ nhà bọn họ còn quá nhỏ, bọn
họ cũng không được phép đem bụi bậm vi khuẩn từ bên ngoài mang về nhà.
Đưa con gái cho Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn liền thừa dịp này đi rửa tay cho
sạch sẽ, lúc ra ngoài liền nhìn thấy một màn như thế nay là một lớn hai
nhỏ đang ở trên giường chơi đùa náo loạn. Nhan Duệ đêm con gái vòng giữa hai đùi, Nhan Ninh ngồi đối diện với ba mình, chống tay tại chỗ, thỉnh
thoảng còn sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của em gái. Thật
mềm mại, cảm giác chọc chọc thêm cái nữa thật là thoải mái. Còn rất mềm
mại, nõn nà. . . . . . Nhan Duệ nhìn con trai đang chọc chọc đầy thú vị, cũng không nhịn được sờ thử một cái, gương mặt nhỏ bé của con gái quả
thật quá non nớt rồi, sờ một cái giống như là chọc vào cái bánh ngọt mềm mại vậy. (Quỳnh: không biết bánh ngọt gì mà có kiểu này, -_-, chắc
mochi quá.)
Ninh Vi Nhàn không khỏi cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, vội vàng bắt được đầu ngón tay của hai cha con không đáng
tin cậy này: “Hai cha con đang làm cái gì vậy, da mặt của Nại Nại còn
rất mỏng, không thể chọc chọc như vậy làm con đau.”
Thấy mẹ đi
ra, công chúa nhỏ phun bong bóng kêu oa oa, giống như đang méc mẹ về
việc ba cùng anh trai đã ngược đãi gương mặt nhỏ nhắn non nớt của mình
như thế nào. Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm lấy bé, hôn một cái: “À, à, ba và
anh thật xấu nha, Nại Nại cũng không thèm để ý tới nữa nha?”
Phun bong bóng, lại vươn tay vuốt mặt mẹ, công chúa nhỏ bày tỏ sự vui mừng,
rất vui vẻ rất thỏa mãn, dường như đã có thể quên đi việc bị ngược đãi
lúc nãy. Bồng con gái, Ninh Vi Nhàn không quên dặn dò con trai canh
chừng Nhan Duệ cho thật tốt: “Ninh Ninh, con chơi ở chỗ này, không được
chạy lung tung, mẹ đưa em gái con đi tắm, con phải canh chừng ba, không
được để ba mở mắt ra, có nhớ không?” Nhìn thấy Nhan Duệ như có điều muốn phản đối, ánh mắt cô liền biến đổi, Nhan Duệ lập tức ngoan ngoãn, liền
nằm xuống, đem chiếc mền mỏng kéo đến tận cổ, mắt nhắm chặt lại, cũng
không dám mở ra. Vài phút trôi qua, cũng không nghe được tiếng y y a a
của con gái và vợ nữa, anh len lén hé một con mắt, không ngờ rằng lại bị hai bàn tay nhỏ bé lạnh buốt che lên trên mắt: “Ba à, mẹ nói ba không
được mở mắt ra đâu!”
Tự nhiên lại bị con trai răn đe. . . . . .
Tên nhóc này dám cầm lông gà mà coi như lệnh tiễn, lại nghĩ anh—người ba này như là một đứa bé: “Ninh Ninh. . . . . . Lời của mẹ nói, mặc dù nên nghe theo, nhưng con nể tình ba đáng thương tội nghiệp như vậy, có phải con cũng nên suy nghĩ một chút hay không. . . . . . Có nên tính tính
toán toán linh hoạt một chút không? Không phải con đang suy nghĩ không
muốn hoc lớp sáu sao? Chỉ cần nói uyển chuyển một chút, sau này cũng
không cần đi học rồi, sau khi nghỉ hè thì sẽ trực tiếp vào học trung học rồi không phải sao?” (Quỳnh: nguyên văn là ‘trung học đệ nhất cấp’ theo mình biết thì tương đương với lớp bảy ở Việt Nam).NB
Đây quả
thật là đề nghị rất hấp dẫn nha, đến mức Nhan Ninh nghe thấy liền động
lòng. Cậu suy tính thật lâu, sau đó mới nói: “Vậy cũng được, nhưng chỉ
một chút xíu thôi nha, được không ba? Khi mẹ ra ngoài thì ba phải nhắm
mắt ngay đó, thêm nữa là không được khai con ra đâu, có được không?”
Nhan Duệ gật đầu, sau đó mở mắt ra, cùng con trai đánh tay để hứa, rồi nhìn nhau cười.
Đại khái qua khoảng mười phút, Ninh Vi Nhàn ôm công chúa nhỏ đang được khăn tắm bao bọc đi ra, Nhan Ninh vội vàng lây quần áo cho em gái, công chúa nhỏ vốn hoạt bát hiếu động, hai tay hai chân quơ quơ liên tục, cũng
không chịu ngoan ngoãn nằm yên để mẹ và anh trai giúp mình mặc quần áo
vào cho đàng hoàng.