. . . . . . Có quỷ
mới tin ba. Nhan Ninh hừ một tiếng, bò dậy, lắc lắc Ninh Vi Nhàn, Ninh
Vi Nhàn đang ngủ say , bị con trai lay tỉnh, ánh mắt mê ly mơ hồ, trong
nhất thời cô dường như còn chưa biết rõ mình đang ở chỗ nào, cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn của con trai xuất hiện ngay trước mắt mình, cô mới
ngáp nhẹ một cái: “Ninh Ninh. . . . . .”
"Mẹ, đi ăn cơm nha." Cậu cầm tay của mẹ kéo mẹ đi, trong lúc cấp bách, Nhan Ninh cũng không quên trừng mắt với ba mình một cái, sau đó tố cáo với mẹ: “Mẹ, mẹ, con kể
cho mẹ nghe, mời vừa rồi, ba thừa dịp mẹ ngủ, lúc đó con cũng chưa có
tỉnh dậy, đã bấm lỗ mũi của con, chọc ghẹo con đó mẹ!” Sau khi kể ra hết tội trạng của ba mình còn rất phách lối hất cằm lên, hừ một tiếng, có
bộ dạng khinh thường ba mình. Nhan Duệ bị lời tố cáo của con mình hù dọa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hít một hơi, khoát tay rồi vội vàng giải
thích: “Không có, không có mà, thật là không có đâu, Vi Nhàn, không có. . . . . . Anh không có. . . . . .”
"Ba còn dám nói ba không có khi dễ con, không có bấm lỗ mũi của con hả?”
Nhan Ninh hỏi với giọng điệu hầm hừ. Nhan duệ có tật giật mình, ho khan
hai tiếng, rồi anh cũng không dám phản bác lại nữa.
Ninh Vi Nhàn
bị điệu bộ ngây thơ của hai cha con anh làm cho cười mãi không ngừng
được, cô ngồi dậy xuống giường, mỗi tay kéo một người: “Hai cha con anh
nha, cũng mau dậy đi, em đói bụng lắm rồi.”
Vừa nghe Ninh Vi
Nhàn nói đói bụng, hai cha con lập tức nhảy dựng lên, lật đật mang dép
vào, một trái một phải đi bên cạnh của Ninh Vi Nhàn rời khỏi phòng ngủ.
Một nhà ba người của bọn họ cứ sống qua ngày vui vẻ như vậy, đã rất nhanh
cũng đến ngày dự sinh của Ninh Vi Nhàn. Không giống như lúc sinh Nhan
Ninh, ngày dự sinh đã qua, nhưng đứa bé trong bụng cô vẫn không có biểu
hiện gì là muốn ra ngoài. Tất cả mọi người đều lo lắng gấp gáp, chỉ có
một mình Ninh Vi Nhàn là vẫn bình tĩnh. Hơn chín tháng qua đi, Chocolate đã từ chú chó nhỏ trở thành một con chó lớn, thân hình rất nhanh nhẹn,
lông trên người nó cũng càng ngày càng dày hơn, cũng rất là nghịch ngợm, chỉ cần quản gia không chú ý một chút là cả nhà sẽ trở thành một đống
hỗn độn. Hơn nữa con chó nhỏ này có sở thích hết sức quái lạ, không
thích cắn vớ của bất cứ ai, chỉ thích cắn vớ của một mình Nhan Duệ, mặc
kệ là anh bỏ vớ ở đâu, hay để chung vớ với ai, Chocolated đều có thể
chính xác tha vớ của anh từ trong ra ngoài, cắn một hồi cho rách nát
luôn.
Vì thế cho nên. . . . . .
"Mày, mày, mày, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, sao mày cứ cắn vớ của tao hoài vậy hả?!” Đây là đôi thứ mấy trong năm nay rồi hả? Nhan Duệ giơ lên hai cái miếng vải rách đã không còn nhìn ra được là thứ gì, quắc mắt chỉ vào trán
Chocolate, đôi mắt đen như mực của Chocolate nhìn về phía anh không
ngừng nháy mắt, rất tự nhiên ra sức lấy lòng, nhưng Nhan Duệ không bị
lay chuyển một chút nào, anh hung hăng gõ một cái vào đầu nó: “Chó hư,
mày nói đi, mày lần sau còn dám làm như vậy hay không hả?!” Anh đem vớ
ném qua một bên, hừ một tiếng, lại tiếp tục chọt, chọt, chọt. (Quỳnh:
*_* chó cũng biết nói sao trời, nó nói rồi anh cố hiểu không ?_?)
Hai mẹ con đang dựa vào nhau, đút trái cây trên ghế sa-lông, thấy người đàn ông chủ gia đình mình đang đứng nói lẩm bẩm với một con chó trong phòng khách, cũng không thể nhịn cười được. Vì thế Nhan Duệ thẹn quá thành
giận quay đầu lại, la lên: "Cười, cười, cười, hai mẹ con em cười cái gì, có cái gì đáng cười hả!” Hừ! Một tay vỗ lên trên thảm trải sàn, lại
tiếp tục chọt chọt đỉnh đầu của Chocolate, Chocolate kêu gâu gâu hai
tiếng, hắt hơi một cái, còn phát ra một âm thanh rất kỳ quái, hiển nhiên là nó cũng đang cười, trên ghế sa-lông, hai mẹ con thấy như vậy càng
cười đến nỗi không dừng được, ngay cả trái cây cũng không thể ăn nổi.
“Ba à, ba đừng có cãi nhau ầm ĩ với nó nữa! Chocolate cũng đâu có hiểu ba đang nói cái gì đâu chứ.”
Nhan Ninh bóc lên một trái nhãn, lột vỏ rồi đưa đến miệng của Ninh Vi
Nhàn, nhìn về phía Chocolate kêu lên một tiếng, ngay lập tức Chocolate
muốn đứng lên chạy về phía chủ nhân nhỏ của mình, Nhan Duệ lại mất hết
mặt mũi rồi, cúi đầu hét lên:
“Chocolate, mày đứng lại đó cho tao!”
Chocolate cứ đứng ở một chỗ như vậy, nhìn Nhan Duệ dè chừng, không biết có nên
chạy về phía bên kia hay không. Cuối cùng giống như nó đã suy nghĩ thật
cẩn thận, liền trực tiếp chạy về phía của Nhan Ninh, Ninh Vi Nhàn càng
cười vui vẻ hơn, quả thật cô không hiểu. . . . . . Tại sao Chocolate và
Nhan Duệ lại không hợp nhau một chút nào hết: “Nhan Duệ, mau đem vớ trên tay anh đi bỏ đi, vớ này anh đã mang rồi phải không? Tại sao lại nắm
trong tay chứ, như vậy anh cũng không được đụng vào người em và Ninh
Ninh đâu.”
Nhan Duệ cắn răng
nghiến lợi, đem vớ trong tay mình bỏ đi, sau đó liền hướng về phía hai
mẹ con đi tới, có vẻ như đang uy hiếp muốn lấy tay mình đụng vào bọn họ, Ninh Vi Nhan bị dọa sơ đến hết hồn, tránh qua tránh lại, còn Nhan Ninh
thì la lên một tiếng, liền chui vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, Chocolate
cũng gâu gâu vài tiếng cho hợp với hoàn cảnh, một nhà ba người bọn họ ồn ào náo loạn nhưng cũng rất vui vẻ, Ninh Vi Nhàn đang ôm con trai tránh
né chồng mình đang quấy rối loạn xạ, ai ngờ đột nhiên bụng cảm thấy đau, giống như đang có cái gì chảy ra ngoài: “A. . . . . .”
Nghe được tiếng rên rỉ của cô, hai cha con Nhan Duệ dừng lại ngay lập tức. Ninh
Vi Nhàn nắm lấy vạt áo của Nhan Duệ: “Nhan Duệ. . . . . . Em, em hình
như sắp sinh. . . . . . A. . . . . .”
Nhan Duệ sợ đến nỗi ngây
người, chỉ có Nhan Ninh phản ứng được nhanh, lập tức nhảy dựng lên, kêu
quản gia lại, gọi điện thoại, sau một hồi tay chân luống cuống, cuối
cùng thì cũng đưa Ninh Vi Nhàn đến bệnh viện. Trong khoảng thời gian đó
hai cha con vẫn nắm tay cô không chịu buông ra, thậm chí cùng theo cô
vào phòng sinh.
Mười năm trước, Nhan Duệ chỉ đứng ở ngoài phòng
bệnh, cho nên anh cũng không biết, cho đến bây giờ được tận mắt nhìn
thấy, thì ra là đáng sợ đến như vậy. Mà nhìn qua Nhan Ninh cũng là một
gương mặt nhỏ nhắn đang lo sợ, từ TV và sách vở, cậu cũng biết phụ nữ
khi sinh con rất khổ sở, nhưng ngàn vạn lần cậu cũng không nghĩ tới sẽ
khổ sở như vậy. Khi mẹ sinh mình thì có đau nhiều như vậy không? Làm sao mà mẹ có thể chịu được?
Ninh Vi Nhàn nắm tay Nhan Duệ thật chặt, bởi vì quá đau đớn mà đôi mắt của cô trở nên mê ly rối loạn, có một số
hình ảnh không ngừng thoáng qua trước mắt cô. Hình như rất lâu trước
kia, cô cũng đã sinh một đứa bé tại một nơi giống như ở đây, mà khi đó
cô chỉ có sự cô độc cùng tuyệt vọng.