Ninh Vi Nhàn không
nói lời nào, cô chỉ lẳng lặng nhìn Nhan Duệ, lắng nghe những điều anh
nói. Tiếng nói của anh rất êm tai, dịu dàng, trầm thấp, có từ tính, cho
dù là không nhớ được gì nhưng khi mỗi buổi tối cô dựa vào ngực anh cũng
có thể làm cho cô cảm thấy yên lòng.
“Sau đó là Tương Kế xuất
hiện, anh ta muốn giành em với anh, cũng thật may là em ghét hắn còn
nhiều hơn so với ghét anh. Chính là từ đó trở về sau em cũng thay đổi,
càng lúc càng trở nên giống phu nhân nhà họ Ninh, thậm chí em còn lạnh
lùng hơn, hoàn mỹ hơn cả bà ấy nữa. Em không chịu để cho anh chăm sóc
em, cho nên anh chỉ có thể lén đi vào phòng em, giúp em xoa bóp đôi chân bị sưng phù vào lúc nữa đêm, em không thích nhìn thấy anh, anh cũng
không dám làm phiền em, chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn em mà thôi. Anh đã nghĩ cố gắng đợi cho đến khi em sinh con chúng ta là được rồi, em sẽ vì nghĩ tới con mà cho anh thêm một cơ hội nữa, nhưng anh thật sự nghĩ sai rồi, chỉ chút xíu nữa là anh đã mất đi em vĩnh viễn.”
“Bởi vì
trong khi sinh em bị chảy máu nhiều quá, hai mẹ con chỉ có thể giữ lại
được một người, lúc đó, anh mới biết được thì ra từ lâu em đã không còn
tha thiết gì với cuộc sống này. Bởi vì trên đời này không ai yêu thương
em, cho nên em không có bất kỳ lưu luyến nào với cuộc sống này. Anh đã
ngồi ở bên giường của em, nói với em rất nhiều, rất nhiều lần rằng nếu
em bỏ đi, con của chúng ta phải làm sao bây giờ, em cũng không trả lời
anh, nhưng anh lại hiểu được câu trả lời của em. Em đã có thể vượt qua
được cuộc sống trước đây, thì lẽ dĩ nhiên con trai cũng có thể vượt qua. Tại sao em lại có thể kiên quyết như vậy, cũng không bao giờ cho anh có cơ hội để đến gần em một lần nữa. Cũng may là ông trời phù hộ, em cùng
Ninh Ninh đều có thể sống, dù là em không thể mở mắt ra, anh cũng đã cảm thấy ông trời đối với anh đã rất nhân từ rồi.”
Anh khẽ hít mũi
một cái, Ninh Vi Nhàn tinh tế nhận ra trong mắt anh đã phủ một tầng hơi
nước: “Anh đã từng nghĩ có lẽ đời này em cũng không bao giờ tỉnh lại
nữa, nhưng Ninh Ninh gặp chuyện không may, em lại có thể tỉnh lại, anh
rất vui mừng, rồi anh lại sợ hãi, tiếp theo đó anh lại nghe thấy một
việc mà anh không thể nào tưởng tượng nổi. Chuyện này giống như là một
bô phim khoa học viễn tưởng, hoặc là giống như những bộ phim đầy bi kịch trên truyền hình, em đã quên hết tất cả mọi chuyện trước đây. Em không
nhớ được anh đã từng làm những chuyện gì đối với em, em cũng không nhớ
rõ đã từng chịu bao nhiêu tổn thương mà anh gây ra cho em, em không biết gì giống như một trang giấy trắng, và anh cũng có thể yêu em một lần
nữa. Vi Nhàn, anh hy vọng vĩnh viễn em cũng không cần nhớ lại, bởi vì
ngay cả chính bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình. Em không nhớ ra, như vậy anh có thể tự lừa mình dối người bỏ qua tất cả. Nếu em muốn rời bỏ anh, thậm chí anh cũng không dám ngăn cản em. Anh đã đối xử với
em không tốt, Vi Nhàn, thật sự anh đã đối với em không tốt.”
Nhan Duệ vẫn nỉ non: “Anh đã
đối xử với em không tốt, thật sự anh đã đối với em không tốt.” Ninh Vi
Nhàn yên lặng nhìn anh, môi cô mấp máy, nhưng lại không biết mình nên
nói cái gì. Những lời anh đã nói làm cho cô muốn khóc, nhưng những giọt
nước mắt đó chỉ giống như là đang nghe được một câu chuyện xưa cảm động
hay là một bộ phim làm cho người xem phải rơi nước mắt, cô chỉ cảm thấy
đau lòng, cảm thấy đồng tình, nhưng lại không cách nào có cảm xúc như
mình là người trong cuộc: “Đừng như vậy mà, Nhan Duệ. . . . . . Anh đừng khóc.”
Nghe cô nói..., Nhan Duệ mới phát hiện ra rằng anh đã
khóc. Anh quay mặt đi, không muốn để vợ và con trai mình thấy được một
người đàn ông trưởng thành như anh mà lại rơi nước mắt: “Anh không có
khóc.”
“Rõ ràng ba đang khóc mà.” Nhan Ninh vẫn đứng về phía mẹ
mình, Chocolate cũng rất biết phối hợp với hoàn cảnh liền gâu gâu hai
tiếng, Ninh Vi Nhàn ôm lấy Nhan Duệ, đầu của anh vùi vào trong cổ của
cô, những giọt nước ấm áp từ nơi đó chảy xuống, thấm ướt ảo ngủ mỏng
manh của cô.
Quả thật anh đã khóc, nhưng anh không muốn bất cứ ai nhìn thấy được, cho dù người đó là cô.
Trong lòng của Nhan Duệ, khóc vì Ninh Vi Nhàn không phải là chuyện mất mặt.
Chỉ là anh không muốn cô nhìn thấy anh như vậy, vì như vậy anh cảm thấy
giống như anh đang diễn trò để tranh thủ sự đồng tình của cô.
“Anh đừng khóc, em không có trách anh đâu.” Ninh Vi Nhàn có chút luống
cuống, tay chân không biết nên làm sao, cuối cùng thì cô chỉ có thể vỗ
lưng Nhan Duệ rất dịu dàng, người kia cao lớn như vậy, cường tráng như
vậy, nhưng vào giờ phúc này lại rúc vào trong lòng cô, nhìn qua thật yếu đuối bất lực như vậy: “Nhan Duệ, em không có trách anh.”
Cô nói rằng cô không trách anh.
Nhưng Nhan Duệ lại không có cách nào tự gạt mình được nữa rồi.
Ninh Vi Nhàn không đợi anh trả lời, cô lại nói tiếp: “Em không biết sau này
em có thể nhớ lại tất cả hay không, em cũng giống như anh cũng hy vọng
mình sẽ không bao giờ nhớ lại. Bây giờ anh kể cho em nghe những chuyện
này, em chỉ cảm thấy thật đáng buồn và tội nghiệp thôi, cũng không có
cảm giác đó là câu chuyện của chính bản thân mình. Anh sẽ còn làm cho em đau lòng nữa sao? Cũng giống như trước đây vậy?” Khi thấy Nhan Duệ lắc
đầu mãnh liệt, cô khẽ mỉm cười: “Em không có cách nào hứa chắc chắn với
anh về chuyện sau này khi nhớ lại sẽ như thế nào, nhưng ít ra ngay lúc
này, em không có ý muốn trách móc anh. Em không nhớ rõ những chuyện này, em cũng mặc kệ viêc anh đã làm em bị tổn thương ra sao, em chỉ hy vọng
từ nay về sau anh có thể đối với em thật tốt, một nhà ba người của chúng ta có thể sống thật tốt với nhau qua những ngày tháng sau này. Cho dù
sau này em có muốn chia tay, thì đó cũng là chuyện của sau này, em đã
không nhớ rõ quá khứ, lại càng không biết tương lai ra sao, em chỉ có
cuộc sống hiện tại. Anh có thể cho em được cuộc sống hiện tại này
không?”
Anh có thể cho cô một cuộc sống hiện tại hay không?
Lời nói của Ninh Vi Nhàn giống như một cái chày lớn nện vào trái tim của
Nhan Duệ, bất chợt anh ôm chặt cô, nhắm chặt hai mắt lại, một chữ có thể mang theo âm mũi nặng nề được thốt ra từ miệng anh (Quỳnh: chỗ này
nguyên văn là một chữ ‘năng’, nghĩa là có thể, nhưng tiếng Việt của mình thì thành hai chữ). Anh không thê tin được mình lại có được một kết quả như vậy, cô không trách anh, thậm chí cô còn muốn anh đối với cô thật
tốt. Tất nhiên anh sẽ đối với cô thật tốt, nếu anh không đối với cô tốt
thì anh lại đối với ai tốt bây giờ?
Nhan Ninh thấy khóe miệng của ba nở nụ cười vặn vẹo cùng với khóe mắt đầy
nước mắt, cậu bĩu môi tỏ vẻ chán ghét: “Ba, con còn một chuyện muốn
hỏi.” Khi cậu thấy ba đã chú ý tới mình thì hỏi rất tự nhiên: “Nếu sau
này mẹ muốn ly hôn với ba, con sẽ đi theo mẹ, ba có ý kiến hay thắc mắc
gì không?”
. . . . . .
Bọn họ mới vừa được vui vẻ trở lại, tên nhóc con này lại nghĩ tới chuyện ly hôn là sao hả???
Nhan Duệ thật muốn nổi nóng, nhưng vì vợ đang ở bên cạnh cho nên không dám
làm việc gì thiếu suy nghĩ. Anh nhịn được mấy giây, nhưng đến cuối cùng
khi nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường và khi dễ của Nhan Ninh thì anh
cũng không nhịn được mà nổi nóng. Anh đứng lên, nhấc tên nhóc con không
biết sống chết lên, dùng chăn quấn lại, rồi vứt ra ngoài cửa, sau đó
cũng đem cả Chocolate đang sủa gâu gâu ném ra, sau cùng khóa cửa lại một cách gọn gàng, rồi leo lên giường lần nữa.
Ninh Vi Nhàn trợn mắt há miệng nhìn anh làm một loạt hành động liên tiếp như vậy, cô sững sờ nói: “Anh. . . . . .”
“Vi Nhàn. . . . . . Buổi tối nay, chỉ có hai người chúng ta thôi, có được hay không?"
Cô còn đang muốn anh phải dịu dàng, nhẹ nhàng với con trai hơn một chút
nữa kia. . . . . . Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đáng thương và van xin của
anh, thì cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Nhan Ninh đứng dậm chân ở ngoài cửa phòng, rồi cậu làm mặt quỷ với cánh cửa, sau đó thì khoanh chân ngồi xuống sàn, ôm Chocolate vào lòng, đưa tay
chọc chọc chóp mũi đen như mực của nó: “Thật đúng là có lòng tốt mà bị
coi là kẻ xấu, sau này nếu thật sự bọn họ ly hôn, mình nhất định sẽ
không năn nỉ giúp ba nữa, xách theo quần áo đi với mẹ là xong.”
Ngoài cửa, Nhan Ninh và Chocolate giống như hai anh em tốt, thì ở trong phòng Ninh Vi Nhàn đã bị Nhan Duệ ôm vào lòng, chui vào trong chăn từ lâu.
Trán của anh đụng vào trán của Ninh Vi Nhàn, cách cô càng lúc càng gần
hơn, càng nhìn thì càng thấy cô thật xinh đẹp rực rỡ. Sau khi đem những
lời muốn nói nói ra hết, anh liền có thể thở phào nhẹ nhõm, trong lòng
như đã buông xuống một tảng đá lớn. Và tất nhiên cũng rất dễ dàng nghĩ
đến những chuyện khác.
Đã rất lâu rồi anh không có ôm cô, đã mười năm cũng không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, có phải thân thể
cũng không còn sử dụng được nữa hay không đây: “Vi Nhàn. . . . . .”
Anh ấp a ấp úng nửa ngày cũng không thể nói được, Ninh Vi Nhàn còn đang đợi để nghe nửa câu sau của anh. Cuối cùng Nhan Duệ đành nhắm mắt lại,
giống như tráng sĩ sắp sửa hy sinh nói: “Anh có thể chạm vào em không?”
(Quỳnh: làm tui hết hồn, cứ tưởng anh ấy sắp sửa đánh nhau chứ).
Anh muốn khóc rồi, thật ra là anh muốn hỏi anh có thể muốn cô được không,
nhưng vừa mở miệng, không biết tại sao lại trở thành có thể chạm vào cô
hay không.