Ninh Vi Nhàn nghe thấy tiếng nói, liền ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn thon dài đang ngăn cản ở phía trước của cô, vừa lúc ngược ánh sáng, cho nên cô hoàn toàn không thể thấy được mặt của anh ta. Nhưng cô lại cảm
thấy được loại hơi thở quen thuộc, cô theo bản năng dựa vào trong ngực
của Nhan Duệ để tránh né, Nhan Duệ cũng đem cánh tay mình ôm chặt cô hơn nữa, ánh mắt đào hoa xinh đẹp cũng đã lạnh đi không ít, thật sự đã chịu cái tên Tương Kế giống như âm hồn không tan này đủ lắm rồi, anh cũng
không thể dễ dàng bỏ qua cho người luôn muốn cướp Ninh Vi Nhàn của anh
đi được! Bàn tay ôm vợ mình vào ngực, sau đó đem con trai đẩy vào lòng
của vợ mình, Nhan Duệ nheo đôi mắt của anh lại, anh đưa tay nắm lấy con
chó nhỏ đang ở trong tay Ninh Vi Nhàn ném về phía Tương Kế, cười lạnh
nói một tiếng: “Từ khi nào thì anh Tương cũng bắt đầu sử dụng những thủ
đoạn lừa gạt người khác như vậy rồi?”
Tương Kế bắt được con chó
nhỏ một cách chính xác, nhún nhún vai: “Trong phim thần tượng hay trong
tiểu thuyết không phải cũng viết như vậy sao? Đây chính là bước đầu tiên để có thể chiếm được trái tim của những cô gái mà, muốn làm chuyện gì
thì cũng phải làm đến nơi đến chốn cho thật tốt mới được.” Nói xong liền đưa con chó nhỏ tới trước mặt Ninh Vi Nhàn, khóe miệng nâng lên một nụ
cười hấp dẫn, mê hoặc đến chết người, Ninh Vi Nhàn yên lặng không nhúc
nhích, chỉ là ánh mắt cô nhìn chú chó nhỏ trong tay anh ta tràn đầy khát vọng: “Vi Nhàn, em có thích không? Đây là anh đặc biệt tìm được để mua
cho em. Tên của nó là Chocolate, em xem đi, nó cũng rất thích em đó.”
Quả thật như vậy. Chú chó nhỏ tự nhiên đưa đầu lưỡi đỏ thắm của mình liếm
lên mặt của Ninh Vi Nhàn, lúc ban đầu loại cảm giác ướt át khác thường
này làm cho Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, nhưng rất nhanh cô liền buông lỏng
như đã quen với cảm giác đó. Cô ghét Tương Kế, nhưng cô lại rất thích
chú cho con đáng yêu này.
Cô do dự sợ hãi thật lâu, nhưng cuối
cùng cũng đưa tay ra để đón nhận chú chó nhỏ, đem một khối mềm mại vừa
đón lấy được ôm vào trong ngực. Khi cô ôm con trai và chú chó nhỏ vào
lòng, Ninh Vi Nhàn bỗng nhiên cảm giác rất thỏa mãn ở trong lòng.
Theo đúng lý thì cô không thể nhận quà của Tương Kế một cách tùy tiện như
vậy, bởi vì đâu có ai biết được tiếp theo sau đó anh ta sẽ làm những gì. Nhưng khi cô vừa nhìn thấy chú chó con này, từ trong đáy lòng bỗng cảm
thấy rất cảm động, thậm chí cô đã suýt khóc, ngay trước mắt cũng thoáng
hiện ra hình dáng của chú chó con sau khi đã trưởng thành. Cô cũng biết
rất rõ ràng rằng nó nghịch ngợm nhiều ra sao, đáng yêu như thế nào, hay
cũng không ít lần rất thông minh, hiểu được lòng người. Loại cảm giác đó giống như nó đã từng ở bên người cô, làm bạn với cô, cùng cô vượt qua
khoảng thời gian khổ sở gian nan nhất của mình.
Nhan Duệ cũng
không ngăn cản Ninh Vi Nhàn đón nhận Chocolate, bởi vì chính anh là
người hiểu rõ ràng nhất Chocolate quan trọng như thế nào đối với Ninh Vi Nhàn. Vào thời điểm anh vứt bỏ cô một mình, ở bên ngoài ăn chơi đàng
điếm, cũng chỉ có Chocolate vẫn luôn ở bên cạnh cô, cùng làm bạn khi cô
khóc, cùng cô chờ đợi. Mặc dù sau này cô đã dùng lý do mang thai để đưa
Chocolate đi chỗ khác, nhưng anh vẫn luôn biết đáy lòng cô vẫn luôn áy
náy cùng tiếc nuối không thôi. Căn bản là cô vẫn không bỏ được
Chocolate, chỉ là vì khi đó cô bị anh làm cho quá đau khổ, tuyệt vọng
hoàn toàn, cho nên không muốn để ý tới bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, vì
thế cô mới có thể quyết định làm như vậy. Sau khi Ninh Vi Nhàn hôn mê
trở thành người sống thực vật, Chocolate đã từng sống bảy năm, trong bảy năm đó, mỗi ngày nó sẽ chạy đến lẳng lặng nằm ở đầu giường của Ninh Vi
Nhàn, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu để xem cô có tỉnh lại hay chưa. Thậm
chí cho tới một ngày trước khi Chocolate chết, nó vẫn kiên trì chờ đợi ở bên giường của Ninh Vi Nhàn (Quỳnh: đôi khi động vật còn tốt hơn cả con người nữa, haizzz).
Chocolate chính là hình ảnh đại diện cho hy
vọng ngây thơ của Ninh Vi Nhàn về một tương lai tốt đẹp, anh làm sao lại không chịu để cho cô đón nhận nó được chứ?
Thật đáng yêu quá đi. . . . . . Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên mất hồn nhìn chú chó nhỏ trong tay
mình. Cô không thể kìm lòng được mà bật cười, cúi đầu hôn một cái trên
trán của chú chó nhỏ, cô còn đưa nó đến trước mặt Nhan Ninh để cho cậu
cũng hôn nó một cái. Cậu nhóc nhỏ cũng rất yêu quý Chocolate, từ khi cậu ra đời đến khi cậu bảy tuổi, Nhan Duệ luôn luôn bận rộn không thể ở bên cậu, nhưng Chocolate lại chưa bao giờ rời khỏi cậu cho dù chỉ là nửa
bước. Nhan Ninh vẫn luôn tiếc nuối vì cậu chỉ thấy được Chocolate khi nó đã lớn, lại chưa được nhìn qua Chocolate đáng yêu như thế nào khi còn
là chú chó con, ngay lúc này đây, cũng đang có một con chó con như vậy
đang ở trong tay Ninh Vi Nhàn, vừa đúng lúc có thể thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của cậu về Chocolate khi còn nhỏ.
Thấy hai mẹ con cô chơi rất vui vẻ với chú chó nhỏ, Nhan Duệ mỉm cười khẽ, nhưng ý nghĩ
đối địch ở trong mắt lại không giảm một chút xíu nào khi nhìn về phía
Tương Kế. Anh thật không biết rốt cuộc Tương Kế muốn làm gì, nhưng nếu
anh ta có ý nghĩ muốn cướp đi Vi Nhàn từ anh, vậy thì căn bản anh ta
cũng đừng nghĩ tới nữa!
Nhưng ngoài dự đoán của anh, Tương Kế
cũng không tiếp tục dây dưa nữa, anh ta chỉ là khụy gối quỳ xuống, nói
là quỳ, nhưng thật ra là anh ta nửa quỳ nửa ngồi, cũng vừa đúng tầm mắt
của Ninh Vi Nhàn nhìn thẳng về phía trước. Nhan Ninh nhìn thấy như vậy
liền cảm thấy rất lo lắng, cậu lập tức ngăn cản tầm mắt của Ninh Vi Nhà, dĩ nhiên Tương Kế sẽ không so đo với một đứa bé mười tuổi còn chưa hiểu chuyện rồi, anh ta cười khẽ, ánh mắt như có như không nhìn Ninh Vi Nhà
nói một câu: “Hi vọng em sẽ nhớ lại thật nhanh, sau đó thì có thể cho
anh một cơ hội.” Tiếp theo đó liền xoay người đi mất.
Làm sao
Nhan Duệ cũng nghĩ không ra việc anh ta tặng chú chó nhỏ cùng với việc
làm cho Ninh Vi Nhàn nhớ lại chuyện trước kia có quan hệ gì, nhưng nói
tóm lại tên ôn thần Tương Kế này cách rời gia đình của anh càng xa thì
càng tốt. Anh thấy sắc mặt của Ninh Vi Nhàn không thay đổi nhiều lắm,
cho nên cũng yên tâm. Ngón tay thon dài của anh vuốt vuốt lỗ tai của
Chocolate, rồi lại sờ sờ chop mũi ươn ướt của nó.
Tất cả được
chuẩn bị xong rất nhanh, có người gọi bọn họ vào giáo đường, một nhà ba
người bọn họ bí mật mang theo con chó Samoyed nhỏ ngồi vào hàng ghế đầu
tiên (Quỳnh: Samoyed là một loại chó nha, lông xù nhìn như cục bông gòn. Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở Google hay Wikipedia). Cho đến hôm nay,
Nhan Duệ mới phát hiện được thì ra một Nhan Tư Tư y như con trai cũng có ít nhiều vẻ thùy mị của con gái, cuối cùng cũng có thể bỏ được nghi ngờ rằng bọn họ có phải là anh em ruột cùng cha cùng mẹ hay không. Bình
thường, Nhan Tư Tư đều ăn mặc y như con trai, có thể thấy được dáng vẻ
đoan trang, mềm mại, đáng yêu như vậy của cô thật sự không nhiều, ít
nhất theo trí nhớ của Nhan Duệ cũng không tính được quá ba lần.
Thời điểm xinh đẹp nhất của một người phụ nữ quả nhiên là vào ngày kết hôn
của họ rồi, cho dù là làn da bị nắng cháy đen thui, nhưng cảm giác hạnh
phúc và vui vẻ như từ trong lòng lan tỏa ra không có cách nào che giấu.
Chocolate ngồi trên đùi Ninh Vi Nhàn lại tò mò ngửi tới ngửi lui khắp
mọi nơi, đối với những thứ kỳ lạ của thế giới loài người này, nó thật
không có hứng thú.
Với thân phận là ba của Nhan Tư Tư, ba Nhan
đích thân tự mình dắt tay của con gái đi trên thảm đỏ, sau đó cầm tay cô ấy trao tận tay của một người đàn ông khác. Vành mắt của mẹ Nhan đã bắt đầu ửng hồng, vợ chồng nhà họ Ninh cũng đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc
từ thuở nhỏ, cho nên mặc dù xúc động trong lòng cũng không thể biểu hiện ra mặt được. Khi tầm mắt của bọn họ rơi vào trên người Ninh Vi Nhàn thì trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Lúc ban đầu khi gả con gái cho Nhan Duệ, bọn họ hoàn toàn không để ý tới cô có được hạnh phúc hay
không, bây giờ lại nhìn thấy Nhan Tư Tư lấy chồng, lại nghĩ đến con gái
của mình khi đó, bọn họ làm sao có thể không cảm thấy xấu hổ, làm sao
không cảm thấy hối hận được chứ?
Lúc cha xứ đọc lên lời thề kết
hôn, Nhan Duệ nhìn vào đôi mắt của Tương Thành, đến cuối cùng thì anh
cũng chịu thừa nhận người đàn ông này, ít nhất trong thời điểm này, anh
ta thật lòng thật dạ yêu Tư Tư. Anh cũng là đàn ông, đàn ông vẫn là hiểu rõ đàn ông nhất, anh biết người này là thật lòng hay giả dối. Ngay tại
lúc chú rễ hôn cô dâu, Nhan Duệ cúi đầu xuống, môi anh nhẹ nhàng chạm
vào cần cổ trắng nõn của Ninh Vi Nhàn: “Anh yêu em, Vi Nhàn.”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Vi Nhàn đỏ lên: “Sao lại nói như vậy vào lúc này chứ?” Cô vuốt bộ lông của Chocolate một cách vô thức, bị anh hôn da đầu cô
cũng tê dại. Cô cũng muốn biết ngày cưới của mình cũng giống như vậy hay không: “Nhan Duệ, lúc chúng ta kết hôn cũng giống như vậy sao?”
Thân thể Nhan Duệ trong chốc lát liền cứng đờ, nhìn thấy đôi mắt Ninh Vi
Nhàn đang tò mò nhìn mình, nhưng cũng đầy vẻ nghiêm túc, anh mới miễn
cưỡng mỉm cươi một chút: “Sao đột nhiên em hỏi chuyện này vậy?”
"Bởi vì em thấy bọn họ rất hạnh phúc, cho nên em cũng tò mò muốn biết thôi.”
Anh không biết nên trả lời cô như thế nào, anh cũng không muốn lừa dối cô:
“Vi Nhàn. . . . . . Chuyện này……Tối nay về nhà, anh sẽ từ từ kể cho em
nghe, có được không?”
“Không thể nói bây giờ sao?”
“Tất
nhiên là có thể, nhưng một khi anh đã kể có thể sẽ kéo theo nhiều chuyện rất dài. Nhất định em sẽ cho là anh phiền phức, không để cho anh kể
tiếp, nhưng nếu không kể hết cho em, anh sẽ rất khó chịu, cho nên đợi
chúng ta về nhà, anh sẽ kể hết cho em biết, có được hay không?” Anh cố
gắng đè nén trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình, cười gượng giải
thích. Ninh Vi Nhàn nghe vậy cũng khéo léo gật đầu một cái, chuyển sự
chú ý của mình trở lại trên người của đôi vợ chồng mới cưới kia.
Nhưng rốt cuộc, Nhan Duệ cũng không có cách nào chuyên tâm vào hôn lễ của em gái mình.