Cánh hoa đào bay đầy trời, theo tiếng nhạc du dương, mọi người nhìn thấy Ngọc Diện công tử bất tỉnh trên mặt đất, hình ảnh lại chuyển tới khung
cảnh trong hoàng cung, triều đình nhà Tần, giữa hậu cung hoa lệ lộng
lẫy, Nghê Quân đứng trên cao nhìn về phương xa thật lâu cũng không dời
mắt…
Màn hình chiếu tới đây thì dần dần tối lại, trong hội trường ngoại trừ tiếng hít thở thì không còn gì khác.
“Khụ khụ.”
Đổng Chí ho khan phá vỡ bầu không khí trầm lặng: “Đạo diễn Từ này, anh xem
chỉ một đoạn phim trailer thôi cũng khiến mọi người không thể dời mắt
rồi, vậy khi nào thì bộ phim mới chính thức công chiếu thế?”
“Chính là bảy rưỡi tối chủ nhật tuần này, đài truyền hình Dâu Tây, mọi người không gặp không về.”
“Đạo diện Từ đã nói như vậy, tôi khẳng định sẽ canh giữ trước tivi, không
biết đạo diễn có thể tiết lộ một chút về nội dung tập một được không?”
“Nội dung tập một mà lộ ra, chỉ sợ tỷ lệ người xem sẽ giảm xuống mất.” Đúng như dự liệu, Từ Lập không để lộ chút tình tiết nào.
Trong lòng Trác Nhan đã có sự chuẩn bị, rất khéo léo chuyển đề tài: “Tôi biết ngay đạo diễn Từ sẽ trả lời như vậy mà, nhưng có một vấn đề mà anh nhất định phải trả lời, vậy kinh hỉ nói lúc trước đâu, ở đâu nào?”
Ai ngờ lời vừa dứt, Từ Lập lại làm ra một dáng vẻ “Cậu mà cũng không phát hiện ra à” ngạc nhiên nhìn anh ta.
Lúc này, vẫn là ánh mắt Đổng Chí tinh tường nhìn ra hết thảy: “Tiểu chảo
nhuộm à, nhìn đi, cậu nói cậu là người hâm mộ của đạo diễn, mà xem đoạn
phim trailer vừa rồi cũng không nhận ra à? Không phát hiện ra Ngọc Diện
công tử chính là Khuynh Thành diễn sao?”
Tất cả mọi người mở lớn mắt, ngó nghiêng xôn xao.
Ai ai cũng giật mình nhìn Mặc Khuynh Thành, Lê An An bày ra vẻ mặt kiêu
ngạo, xem đi, Khuynh Thành nhà cô chính là tuyệt vời nhất.
“Làm
sao có thể?! Ngọc Diễn công tử là con trai, tác phong nhanh nhẹn, anh
tuấn tiêu sái như vậy, sao có thể là Khuynh Thành sắm vai được?” Trác
Nhan nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người, ai ai cũng vểnh cao lỗ tai,
chỉ chờ nghe câu trả lời của Khuynh Thành.
“Sao cô nương có thể
hoài nghi bổn công tử, là bổn công tử có điểm nào không tốt sao?” Tiếng
nói dễ nghe của Mặc Khuynh Thành bị đè thấp xuống, khi nói ra lại trở
nên trầm thấp giàu từ tính.
Trác Nhan trừng lớn hai mắt, không
thể nào tin được vào lỗ tai mình, còn quay sang hỏi Đổng Chí: “Thầy
Đổng, vừa rồi tôi nghe thấy ảo giác đúng không?”
“Tiểu chảo nhuộm à, từ lúc nào thì cậu trở nên mất bình tĩnh như vậy.”
“Chuyện thế này làm sao tôi có thể bình tĩnh được, Ngọc Diện công tử ngọc thụ
lâm phong lại do một nữ sinh dịu dàng xinh đẹp sắm vai, ôi, thật làm
người ta khó mà tin vào sự thật này mà.” Lời nói và biểu cảm của Trác
Nhan vô cùng khoa trương, khiến mọi người phải ôm bụng cười lớn, mà đối
việc Khuynh Thành là Ngọc Diện công tử, trong lòng bọn họ vẫn ít nhiều
cảm thấy hoài nghi.
Sau đó, vẫn là Đổng Chí và Trác Nhan cùng nhau phối hợp dẫn dắt cho tới khi kết thúc buổi họp báo ra mắt phim.
“Những giây phút cuối cùng này, đạo diễn Từ đã chuẩn bị cho mọi người một tiết mục vô cùng đặc biệt, mọi người hãy chờ xem nhé.” Trác Nhan vừa dứt
lời, Mặc Khuynh Thành đã thay quần áo quay trở lại sân khấu.
Tiếng sáo thanh thúy vang lên, hòa cùng tiếng đàn nhị réo rắt, hòa quyện vào
nhau tạo nên tiếng nhạc thê lương rót vào lòng người nghe dưới khán
phòng.
Mặc Khuynh Thành một thân thanh sam*, tóc trên đầu buộc
đơn giản, cố định lại bằng dây cột tóc mặt nhọc thạch*, mày đen như vẽ,
mặt đẹp như hoa đào, ánh mắt như sóng nước mùa thu, dây lưng màu xanh
tùy ý thắt bên hông, trong tay cầm quạt xếp vẽ đầy hoa đào.
*Thanh sam: mấy bộ cổ trang của đàn ông thời xưa đó, ta để vầy cho hay.
Dây cột tóc mặt ngọc thạch là mấy cái mặt đá mà các công tử với vua chúa
hay đeo đó. Các nàng coi phim cổ trang chắc cũng biết, cần tìm hiểu thêm thì xin thỉnh Google đại thúc nghen.
Lúc này,
trong lòng mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, Mặc Khuynh Thành chính
là Ngọc Diện công tử, đây là điều không thể nghi ngờ gì nữa.
Một cánh hoa đào rơi xuống bụi trần
Để chuyện cũ của ai trầm phong (trầm: che giấu; phong: niêm phong)
Loang lổ dấu vết nứt gãy
Nói hết yêu hận của ai
Đầu cành hoa đào rực rỡ đâm bông
Đóa đóa bay xuống thêm xa cách
Lưu lại nụ cười khờ dại chúng ta đã từng
...Không sai, kinh hỉ cuối cùng mà đạo diễn Từ chuẩn bị chính là tiết mục nhạc
phim của Mặc Khuynh Thành, có điều cô cũng không ngờ tới, Từ Lập đã
chuẩn bị cho cô trang phục của Ngọc Diện công tử, không chỉ ngay lập tức xóa tan nghi hoặc trong lòng mọi người, còn làm tăng thêm danh tiếng
cho bản thân cô, càng làm người xem đâm ra hiếu kỳ về cô.
Bởi vì
nhạc phim là do Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận cùng nhau hợp xướng, mà lúc
này chỉ có một mình cô biểu diễn, nên bớt đi một phần mạnh mẽ, tăng thêm một phần uyển chuyển, có lẽ bởi vì có tâm sự, ca khúc vốn mang lại cảm
giác mất mát, lúc này lại tăng thêm một chút oán hận mà chính cô cũng
không nhận ra.
Buổi họp báo ra mắt phim kết thúc, đám người Lê An An vào hậu trường chờ Mặc Khuynh Thành cùng về.
Mà lúc này, cô lại đột ngột bị một người chặn ở cửa cầu thang dẫn vào hậu trường.
"Cục cưng." Mặc Dận cầm theo một đóa bách hợp, đi ra từ chỗ khuất.
Mặc Khuynh Thành ngẩn ra, có một loại cảm giác kinh hỉ như có thứ sau khi bị thất lạc đã tìm lại được.
“Cục cưng, vừa rồi em hát rất hay.” Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành không rời
mắt, cô còn chưa thay đồ cổ trang ra, đứng cạnh anh một thân tây trang
hiện đại, nhìn vào lại sinh ra cái cảm giác xa cách ngàn năm.
“Không phải anh nói không đến sao?” Mặc Khuynh Thành nói xong thì chột dạ, sao cô lại có cảm giác như oán phụ thế này?
Mặc Dận đặt bách hợp vào trong lòng cô, hai tay đặt lên vòng eo nhỏ xinh
đẹp của cô, thấp giọng nói: “Em là của anh, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ
điều gì của em.”
Hơi thở của anh làm vành tai cô nóng lên, chỉ
một câu nói đơn giản, lại làm nội tâm như có núi lửa phun trào, nóng
chảy mãnh liệt.
**
Trước khi ra về, Lê An An kéo riêng Mặc Khuynh Thành sang một bên.
“Khuynh Thành, vừa rồi cậu đi đâu vậy, đạo diễn Từ và mọi người đều đã đi ra mà cậu vẫn chưa trở lại, còn nữa hoa bách hợp trong tay cậu ở đâu ra, đã
xảy ra chuyện gì?”
Mặc Khuynh Thành cũng không giấu diếm: “Anh cả đến đây, đi về đã, muộn rồi.”
“Anh cả Mặc đến đây? Cho nên hoa này là anh ấy tặng, vậy người đâu, sao cậu
lại đi ra một mình?” Lê An An hết nhìn đông lại ngó tây, cũng không tìm
được bóng dáng nào giống anh.
“Anh ấy đi rồi.” Nghĩ đến đây, đôi
mắt Mặc Khuynh Thành lại buông xuống, trong lòng tràn đầy vui sướng, một người có thể vì cô mà vứt bỏ tất cả, nói không cảm động là giả, huống
chi là người đã cưng chiều mình từ nhỏ đến lớn.
“Sao lại đi nhanh như vậy.” Nói rồi chuyển ngay đề tài: “Khuynh Thành, vừa rồi cậu quả
thực quá tuyệt vời, cậu không nhìn rõ mặt của mọi người đâu, tất cả đều
phải giật mình, chậc, có điều cũng tại bọn họ không có mắt nhìn, ai bảo
không nhìn ra Ngọc Diện công tử là cậu diễn chứ, à, đúng rồi, cậu còn có thể thay đổi giọng nói nữa à, cậu có thể nói được giọng của bà cố nội
không, mau nói cho mình nghe thử xem nào?”
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dạng Lê An An hưng phấn thì không chút khách khí đả kích: “An An, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lê An An có chút mất hứng, nhưng lại lập tức khôi phục tinh thần: “Cho dù giả giọng được, Khuynh Thành vẫn là lợi hại nhất!”
Tô Nhạc Thiên ở đằng sau đi lên phía trước cười nói: “Khuynh Thành, hôm
nay cậu rất tuyệt, thời gian cũng không còn sớm nữa, mình phải về trước
đây, tạm biệt.” Trước khi đi còn thâm ý nhìn nhìn đóa hoa bách hợp trong tay Mặc Khuynh Thành.
“Ấy, đi nhanh như vậy làm gì, không phải nói đi ra ngoài liên hoan một chút sao?”
“Khuynh Thành, bọn mình cũng đi trước đây.” Tống Tiểu Bảo nói xong đã túm lấy Lê An An kéo đi.
Mặc Khuynh Thành nhìn hai người bọn họ, còn có thể nghe thấy rõ ràng: “Tống Tiểu Bảo, cậu làm cái gì vậy, ngày trọng đại như vậy mà cậu lại kéo
mình đi đâu!” Lê An An quơ hai tay loạn xạ, cũng không cần nể mặt bạn bè với Tống Tiểu Bảo nữa, hừ, hôm nay cô ấy tuyệt đối phải cho cậu ta biết tại sao hoa hồng đỏ lại có gai!
“Đạo diễn Từ và mọi người nhất định sẽ tổ chức tiệc mừng công, không cần cậu phải quan tâm.”
“Bọn họ mừng công là việc của bọn họ, tớ là tớ, không thể nói làm một được!”
Tống Tiểu Bảo không nói nữa, một mực lôi kéo cô nàng về phía trước.
“Á, Tống Tiểu Bảo, cậu đi chậm một chút!”
...
“Nhóc Khuynh Thành, nhóm bạn của em thật không tệ.” Thôi Nghi Giai nửa dựa vào trên người Mặc Khuynh Thành.
“Vâng, bọn họ tốt lắm.”
“Được rồi, nhanh lên, còn chậm chạp là đạo diễn Từ lại thúc giục đấy.”