Dưới gốc hoa đào, một thiếu niên đứng lặng, sững sờ ngơ ngác nhìn thiếu nữ đối diện, cánh hoa rơi xuống, gió xuân từ từ lướt qua, thổi bay những sợi tóc, hai tà áo
chạm nhau, nhân sinh tương giao.
“Phụt... haha.”
Không biết là ai phá vỡ hình ảnh này, chỉ nghe tiếng cười to nhỏ nối tiếp nhau mà vang lên, trong đó Từ Lập cười lớn nhất.
“Ha ha ha, nha đầu, nhìn một mình em thì rất hoàn hảo, nhưng khi có Mặc Dận trong khung cảnh này, tại sao trông cậu ấy so với em lại càng giống đàn ông hơn, ha ha ha, đau bụng quá....” Từ Lập ôm bụng, khoé mắt ngân ngấn nước, tay run run không ngừng chỉ vào Mặc Dận.
Mặc Khuynh Thành
khép quạt lại rồi đứng thắng, lắc đầu nhè nhẹ, tiếc nuối nói: “Ngươi
ngốc quá, nói loạn gì thế, sao lại có thể nói câu vô ý như vậy với một
thiếu nữ chứ.”
“Phụt ha ha ha, thiếu nữ...” Từ Lập cười tới đổ rạp lên người Liễu Vĩnh đang đi tới từ phía sau.
Liễu Vĩnh bất đắc dĩ đỡ lấy ông: “Khuynh Thành diễn nhập tâm như vậy, ngược
lại, ông lại cười tới chảy cả nước mắt, cẩn thận Mặc Dận người ta trực
tiếp đưa ngọc diện công tử của ông đi mất đó.”
Ông cũng không
phải là nói đùa, nơi bọn họ gặp Mặc Dận lần đầu tiên, tuy là chưa từng
nghe đến, nhưng nhìn tình hình và chiếc xe của họ đỗ bên ngoài, có lẽ đó chính là một nơi gặp gỡ bí mật, không có thân phận nhất định sẽ không
được vào.
Tiếng cười của Từ Lập ngay lập tức im bặt, cẩn thận nhìn Mặc Dận, tốt lắm, sắc mặt vẫn bình thường.
Lúc này, Mặc Dận hơi động, đi tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, giọng nói
lạnh lùng trong trẻo xen lẫn những âm thanh khác, trong nháy mắt liền
liếc mắt đưa tình: “Công tử, ta và ngươi vốn không quen biết.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Cô nương, gặp nhau rồi mới có thể quen biết nhau,
ông trời đã an bày cho chúng ta được gặp nhau, đó là duyên phận, số mệnh đã sắp đạt, sao phải chối từ.”
“Nhìn quần áo mà công tử mặc, hẳn không phải dạng lưu manh trên phố, vì sao có cử chỉ phóng đãng như vậy.”
“Cũng không phải, ông cha ta đều nói tuổi trẻ không phong lưu thì đâu còn là
thiếu niên, vả lại tại hạ thật lòng muốn làm quen với cô nương, vẫn luôn giữ vững khoảng cách một trượng* với cô nương, sao có thể nói là cử chỉ phóng đãng.”
“Công tử lời lẽ giảo hoạt, tiểu nữ thật sự nói không lại, chi bằng tự mình rời đi, không tiếp tục cản đường công tử.”
“Cô nương xin dừng bước, còn chưa cho biết họ tên, sau này tại hạ biết tìm nàng như thế nào.”
“Đào Vũ Phi.”
“Đình tiền xuân trục hồng anh tận, vũ thái bồi - Tế phi bất song thời tạm khai, đào vũ phi* sao? Ta sẽ nhớ kỹ.”
Lần này thì bốn phía đều không có lấy một tiếng động, nhìn Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành, bọn họ như phảng phất thấy được cảnh tượng khi ngọc diện
công tử lần đầu tiên gặp mặt nữ chính Đào Vũ Phi, trong cảnh đẹp duy mỹ, mang theo một chút nghiêm túc, lại một chút vẻ nhất kiến chung tình.
“Bộp bộp bộp.”
“Mặc Dận, cậu diễn tốt lắm a, có muốn cùng tới đây để đóng phim không, phía
bên chỗ tôi còn có thể đưa một vai diễn nữa vào đó.” Từ Lập nói khiến
thần kinh mọi người ở đây đều căng thẳng.
“Không cần đâu.” Mặc Dận thẳng thắn từ chối.
“Mặc đại ca, cơ hội tốt như vậy sao lại không cần, cho em thì tốt quá a?” Văn Tư Tư nửa đùa nửa thật nói một câu.
“Cô là ai?” Mặc Dận nhíu mày, anh quen người này sao?
Văn Tư Tư có chút tủi thân: “Mặc đại ca, anh quên rồi sao, em là bạn của Khuynh Thành a?”
Mặc Dận hoài nghi nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, vẻ mặt vô tội kia nói rõ bản thân anh thật sự không biết cô ta.
Mặc Khuynh Thành cố nén cười, kéo kéo tay anh: “Đại ca, cô ta là Văn Tư Tư, là bạn cùng lớp của em.”
Lời giải thích này làm khuôn mặt Văn Tư Tư biến sắc, cũng khiến Từ Lập lộ chút suy nghĩ sâu xa.
Bạn cùng lớp? Nên không phải là bạn thân?
“Ồ.” Mặc Dận gật đầu, không nói tiếp.
“A, đây là cậu bé nhà ai, dáng vẻ tuấn tú như vậy?” Lúc này, đi vào trong
đám người là một người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ quần áo hiệu Channel kiểu dáng mới nhất.
“Nghi Giai, cô đến rồi!”
“Từ đạo diễn,
thật có lỗi quá, trên đường đi bị kẹt xe, ông cũng biết đó, giao thông ở đế đô vốn rất bất tiện.” Thôi Nghi Giai đem lọn tóc trên mặt vén ra sau tai, chỉ một động tác đơn giản lại lộ ra hơi thở mê người.
“Không có gì, cũng không tính là muộn, mọi người đâu còn không mau tới đây.”
Từ Lập bình thản nói, nhưng bên trong vẫn có thể nghe ra chút không vui.
Thôi Nghi Giai hơi nhướng mày, từ trước dến giờ Từ đạo diễn vốn chán ghét
các chiêu trò đùa giỡn của mấy đại minh tinh , hôm nay nếu trước hết
không nói cho ông biết một tiếng, chỉ sợ bản thân cô cũng không thể bình yên mà đứng vững ở nơi này.
“Còn tưởng mình là ai đây? Cô ta cho rằng chỉ diễn một bộ phim truyền hình thôi, là mình đã rất giỏi rồi
sao, hừ , nếu không phải...”
“Lão Từ.” Liễu Vĩnh ngắt lời Từ Lập, có một số việc trong lòng mọi người đều hiểu rõ, người đầu tư muốn đưa
người vào, nếu không quan trọng thì họ vẫn nhắm nhắm một mắt mở một mắt
được.
“Hừ.” Từ Lập không nói tiếp, trực tiếp quay đầu bày tỏ sự phẫn nộ của mình.
Thôi Nghi Giai nhìn thấy, cũng không xấu hổ: “Từ đạo diễn, sau đây còn có vài cảnh quay, tôi đi hoá trang trước.”
“Đi đi, đi đi.” Từ Lập phất phất tay, để tổ hoá trang đưa cô ta đi phòng thay đồ riêng.
Văn Tư Tư nhìn bóng lưng Thôi Nghi Giai rời đi, hết sức ghen tị, cô ta cũng muốn sau này có danh tiếng như cô ấy, khiến tất cả mọi người đều không
dám coi thường cô ta.
Nếu Mặc Khuynh Thành biết suy nghĩ của cô ta, chắn chắn sẽ nói, cô bé à, cô lại quên uống thuốc rồi!
Qua nửa giờ, đám nhân tài đến muộn kia cũng tới.
“Thật xin lỗi a, để mọi người phải chờ một mình tôi, do trên đường bị kẹt xe.”
Lời xin lỗi đều nói như nhau, nhưng ngay đến cả giọng điệu cũng đều đáng đánh đòn như vậy.
“Thạch Vũ, cậu đã đến trễ bao nhiêu lần rôi, nếu cậu không muốn diễn nữa thì
trực tiếp biến đi!” Lửa giận của Từ Lập nghẹn lâu như vậy rốt cục cũng
bùng nổ.
“Từ đạo diễn, thật sự rất xin lỗi, Thạch Vũ của chúng
tôi thật là quá nhiều việc bề bộn, rất vất vả mới tới được, mong ông
thông cảm nhiều hơn.” Người đại diện của Thạch Vũ là Diệp Mạn Lệ nhanh
chóng xin lỗi, nói xong còn nghiêm khắc trừng mắt nhìn Thạch Vũ một cái, thật là, đã không bảo nói thì đừng nói mà.
“Cậu ta vội? Một
người mới ra mắt chưa được bao lâu, có thể vội hơn cả ảnh hậu sao?”
Không sai, Thôi Nghi Giai là tân ảnh hậu của năm nay, cô ấy còn chưa có
chiêu trò đùa giỡn thì người này tính là gì.
Sắc mặt Diệp Mạn Lệ
khẽ biến, đây là sự thật: “Từ đạo diễn, chúng tôi sao có thể so sánh
cùng ảnh hậu được, chẳng qua là lịch trình hôm nay đều được định sẵn
rồi, chúng tôi cũng không có cách nào thay đổi được, chỉ mong Từ đạo
diễn ngài khoan dung độ lượng.”
Từ Lập thấy thái độ của cô ta
cũng không tệ, cơn giận giảm đi một chút: “Mạn Lệ a, cô cũng không phải
là người đại diện mới vào nghề, nghệ sĩ của mình thì phải quản lý cho
tốt, đừng có không biết cái gì là trời cao đất rộng, được rồi, đi thay
đồ nhanh đi, mọi người sẽ chờ thêm một lát.”
Diệp Mạn Lệ kéo Thạch Vũ, đi nhanh về phía phòng thay đồ chung.
“Từ đạo diễn, thế tôi phải làm gì?” Văn Tư Tư nhìn mọi người đều đi hoá trang rồi, mơ hồ hỏi.
“Cô?” Từ Lập ném một quyển kịch bản cho cô ta: “Xem xong kịch bản, rồi nhìn
đi nhìn lại lời thoại, lúc nào thuộc thì đến đây ghi âm.”
“Cái gì?”
“Cái gì cái gì? Còn không đi mau!” Vốn Từ Lập đang đầy một bụng lửa giận,
lúc này chỉ đang lo không có người nào để phát hoả, hơn nữa Mặc Khuynh
Thành cũng nói rồi, chỉ là bạn cùng lớp, không có quan hệ gì, không cần
thiết phải nể mặt.
Tay Văn Tư Tư xiết chặt quyển kịch bản, nhìn
những ánh mắt vui sướng khi người khác gặp hoạ xung quanh, chỉ có thể
tái mặt chạy đi.