Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 176: Anh Là Cả Đời Của Cô


trướctiếp

Edit: windy

Rất nhanh, trước cửa tiệm cà phê chỉ còn lại hai người Dịch Thần và Lê An An.

Tiền Tuệ lên taxi, mà Bao Nhã Đồng, bà cũng không chú ý tới, cũng không muốn quản vật hi sinh này.

“Được rồi, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, Dịch Thần đại nhân, có phải nên dẫn người ta đi lấp đầy bụng rồi không?”

Lê An An nhẹ nhàng thở ra, quay đầu cười tít mắt nhìn Dịch Thần.

Dịch Thần có chút giật mình, cúi mắt xuống, đôi mắt của cô sáng ngời như vậy, bên trong không chỉ có vui vẻ còn có giảo họat.

“Được, cô chọn chỗ đi.”

Chọn tới chọn lui, hai người chọn tới Phúc Vườn.

Dịch Thần tự mình rót cho cô một chén trà, chế nhạo: “Cô đây là tiết kiệm tiền cho tôi hay là tự tiết kiệm tiền?”

Hai công ty đều biết, Phúc Vườn này có cổ phần công ty Mặc Dận.

Lê An An một hơi uống hết chén trà, anh đến ngăn cũng ngăn không kịp.

“Phụt, phỏng chết lão nương rồi!”

Dịch Thần cầm lấy khăn giấy, lau đi nước đọng trên môi cô, mặt trầm xuống nói: “An An, cô lớn như vậy rồi, uống nước cũng không biết uống chậm một chút.”

Lê An An có chút không biết làm sao, anh dựa vào cô gần như vậy, chỉ cần cô ngẩng đầu liền có thể gặp được đôi môi hồng kia.

“Lê An An, rốt cục cô có nghe tôi nói hay không!”

Dịch Thần đợi nửa ngày cũng không thấy người ngồi trên ghế trả lời, mày càng cau lại.

“A, tôi, tôi biết rồi.”

Sau đó một bữa cơm ăn nhạt như nước ốc, hai người trước bầu không khí càng trở nên vô cùng xấu hổ, Dịch Thần không có vạch trần, anh không hiểu vì sao đang tốt không khí đột nhiên biến thành như vậy, anh làm cái gì khiến cho cô xấu hổ sao?

“Dịch Thần, tôi về ký túc xá trước đây, tạm biệt!”

Cơm nước xong, Lê An An vội vàng cầm túi rời đi, giống như chuột đồng nhỏ bối rối, muốn tìm tới chỗ có thể trốn được.

“Ha ha...”

Anh không biết cười như thế có ổn hay không, chỉ là cảm thấy Lê An An như vậy, là anh chưa bao giờ nhìn thấy.

Nước Y.

Mặc Khuynh Thành tách khỏi Nhan Tử Diệp xong trực tiếp trở về biệt thự.

“Tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Dì Trương có chút lo lắng hỏi, bà biết đại thiếu gia rời đi có khả năng làm cho cô không vui, cho nên cô ra ngoài tản bộ gặp bà là vui vẻ, nhưng giờ lại đùng đùng nổi giận là có chuyện gì xảy ra?

“Dì Trương, không có chuyện gì, dì cho cháu một ấm trà đi.”

Cô đúng là điên rồ, lại vì người không liên quan mà tức giận, nhưng cô cực kì ghét Nhan Tử Diệp kia ánh mắt có thể nhìn thấu mọi người, cho dù anh ta ôn nhu giống Tống Phi Bạch, nhưng cô chán ghét thì chính là chán ghét, cô biết, người này chính là kẻ thù mạnh nhất của cô.

“Tiểu thư, trà pha xong rồi, cô có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Dì Trương không hỏi nhiều, chỉ là nghĩ xem có đem tình hình của cô nói cho đại thiếu gia biết không.

“Cảm ơn dì Trương, những người khác đều đi ra ngoài rồi sao?”

Trước bảo bọn họ đi ra ngoài chơi, nói vậy chắc chắn bọn họ cũng sẽ không ngồi ngốc ở trong biệt thự.

Quả nhiên.

“Vâng, bọn họ đều ra ngoài rồi, tiểu thư, tôi đã lâu không nghe cô đàn piano nữa rồi, có muốn đánh một bản không?”

Bà không biết làm thế nào để cho tiểu thư vui vẻ, nhưng có cách để dời tầm mắt đi.

Piano sao? Hình như cô cũng lâu rồi không có đánh, chỉ là cô càng muốn...

“Dì Trương, nơi này có đàn tranh không?”

Cô kì thật cảm thấy có lỗi với Cốc Khải, ông nhận cô làm đệ tử, cô lại bận bịu không có thời gian luyện đàn, ài, nếu mà để ông ấy biết được, cũng không biết có trực tiếp bay tới mắng cô một trận hay không.

“Có tiểu thư, để tôi đi lấy cho cô.”

Tuy bà cũng không biết từ khi nào Mặc Khuynh Thành đột nhiên nhớ tới đánh đàn, nhưng tại thời điểm này, bà như ma xui quỷ khiến thế nào lại đem đàn tranh theo, hiện tại không thể không may mắn, bà mang đến đây.

Mặc Khuynh Thành cũng không ngờ nơi này có đàn tranh, mà lúc dì Trương đem đàn tới, cô mới phản ứng kịp, đây là cây đàn mình dùng ở nhà.

Tùy ý gảy vài cái, đem mấy âm điệu không đúng chỉnh xuống, suy nghĩ một lát, quyết định đàn một khúc.

là một khúc dựa vào tư liệu sống của Bạch Cư Dị , nói về tình yêu của Dương quý phi cùng Đường Huyền Tông lưu truyền trong thời đó, mở đầu ca tụng tình yêu, thể hiện tình cảm thâm sâu giữa hai người, sau đó gặp phải chiến tranh, nguy cơ ở tiền tuyến, sự lo lắng của nàng, càng về sau càng lớn lên, sau cùng là ghi nhớ khắc cốt, theo Nghê Thường Vũ Y đến hồi ức của Huyền Tông, tình yêu giữa hai người kết thúc là bi kịch, khúc nhạc uyển chuyển dưới tay Mặc Khuynh Thành được phát huy đến cực hạn, cô nhắm hai mắt, cả người đắm chìm ở trong đó, hoặc thấp hoặc cao, hoặc kích hoặc hoãn, sau cùng chỉ còn lại hồi ức nhàn nhạt...

Dì Trương ở bên cạnh nghe, bà không hiểu âm nhạc thế nào là hay thế nào là không hay, nhưng bà lại nghe ra được trong khúc nhạc này có yêu nhau, có xa nhau, có không lỡ...

Bà cảm thấy được đau khổ trong lòng, khóe mắt hơi hơi ướt át, không vì cái gì khác, chỉ vì khúc nhạc Mặc Khuynh Thành gảy.

Âm cuối kết thúc, tay cô ngừng lại ở phía trên đàn tranh, hai mắt không có mở, giống như hồi ức đang ở điểm đó vừa ôn nhu vừa tiếc nuối...

“Bốp bốp bốp...”

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.

Mặc Khuynh Thành mở mắt, bên trong một mảnh im ắng.

“Mặc, đây là đàn tranh Hoa Hạ? Khúc nhạc này thật là buồn, tên là gì vậy?”

Nicolai Môn Đặc ngồi vào bên cạnh cô, nhìn đàn tranh trong tay cô, đáy mắt hiện lên đều là kinh diễm.

“Thật khá, Mặc, cái này có nặng không?”

“Không nặng, đây là ruột rỗng.”

Nhìn qua, chiều cao cũng không sai biệt lắm với một cô gái, 21 dây đàn được kéo căng, sắp xếp lần lượt theo chiều dài, đầu đàn được khắc một vài hoa văn, chỉ đơn giản buộc vòng quanh một sợi dây giản dị.

Nicolai Môn Đặc cho dù có thích đến cỡ nào cũng vẫn duy trì hình tượng thân sĩ nên có.

“Mặc, cô đàn thật dễ nghe, nói thật, bởi vì cô, tôi sinh ra hứng thú với Hoa Hạ rồi.”

“Cảm ơn, hoan nghênh anh có thời gian rảnh rỗi tới thăm quan.”

“Một lời đã định.”

Trời tối rất nhanh, ánh đèn sáng loáng cắt ngang bóng tối, chiếu sáng lên khuôn mặt anh tú.

“Được, tôi biết rồi.”

Giọng nói trầm thấp kết thúc cuộc điện thoại ngắn ngủi.

“Làm sao vậy, có phải chị dâu nhớ anh rồi không?” Archibald trêu chọc.

Hừ, ai bảo Kellen không có mang anh đi theo, lại còn đem nhiều công việc như vậy giao cho một mình anh nữa, quả thực tan vỡ, đôi mắt giờ đã thâm đen thành gấu mèo rồi.

“Archibald, sao tôi lại cảm thấy cậu rất giống đàn bà nhỉ, không chỉ thích bát quái, lại còn lòng dạ hẹp hòi.”

Sakura khinh thường nhìn anh ta, thật sự không dám khen ngợi, người này sao lại nhiều tật xấu như vậy.

“Chậc, Sakura, cô quả thực là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, tôi còn nhìn còn chưa nhìn qua, đánh thương cho tôi đã làm cho chị dâu không ít chuyện, lại đến cả người

Danh Sách Chương:

truyện full
Bạn đang đọc truyện trên website WebTruyen.Com

Nhận xét của đọc giả về truyện Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Avatar
Ác quỷ lạnh lẽo08:06 23/06/2019
hay quá ạ ra tiếp đi ạ

BÌNH LUẬN FACEBOOK


trướctiếp