Sau đó, hai người đem tất cả trò chơi ở khu vui chơi chơi hết một lần, mãi đến mười hai giờ, mới rời khỏi khu vui chơi.
“Dận, chúng ta lần sau trở lại chơi tiếp có được hay không?” Mới vừa lên xe Mặc Khuynh Thành đến dây an toàn cũng chưa cài đã trực tiếp hỏi.
Mặc Dận buồn cười nhìn Mặc Khuynh Thành ôm một con gấu Teddy, đáy mắt đều là sủng nịnh.
“Được.”
Vừa dứt lời, anh liền cúi người từ từ tiếp sát.
Mặc Khuynh Thành nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần, tim không tự giác đập nhanh hơn.
“Thình thịch.”
Anh là muốn hôn mình sao? Mình nên làm cái gì bây giờ, rụt rè? Chủ động? Cự tuyệt hay là xấu hổ?
Không được, càng ngày càng đến gần rồi!
“Soàn soạt” một tiếng, cô nhắm hai mắt lại, cuối cùng một khắc kia đã đến.
“Rắc rắc.”
Hơi thở nóng bỏng nháy mắt biến mất, cô mở hai mắt ra, nhìn dây an toàn
được thắt xong, cùng với Mặc Dận trước mặt cười như không cười, ảo não
trực tiếp đem gấu Teddy đập vào trong ngực anh.
Mặc Dận yên lặng đem gấu Teddy đặt ra ghế sau, nghĩ thầm, rằng vừa rồi mình có phải nên thuận thế hôn xuống không?
Hay là thôi đi, nếu là không thể vãn hồi rồi, anh cũng không nghĩ muốn nhẫn nhịn tới lúc đó.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đem nụ hôn rơi vào trên má Mặc Khuynh Thành, bày tỏ an ủi.
Mặc Khuynh Thành rầm rì một tiếng, quyết định bỏ qua cho anh, chỉ là
vàng tai thoáng hồng lên vẫn tiết lộ nên tâm tình của cô lúc này.
Rời khỏi Phúc vườn Tống Hạ Bạch tuy lấy cớ phá động chồng chất, nhưng cậu ta đích thị là đến tìm Tống Phi Bạch.
“Ầm.”
Tống Phi Bạch đang kiểm tra cho người bệnh lông mày hơi nhíu lại, “Hạ Bạch, em làm cái gì vậy, lỗ mãng vậy.”
Tống Hạ Bạch thở hổn hển nhìn hai người, mới phản ứng kịp, mặt đỏ lên,
có chút lắp bắp nói: “Anh cả, xin lỗi, em không biết anh đang bận,em, em ra ngoài chờ một lúc.”
Ngược lại bệnh nhân kia không sao cả cười, “Không có việc gì không có
việc gì, vừa lúc cũng kiểm tra xong rồi, bác sĩ Tống, tôi về trước, hai
anh em cậu cứ tâm sự đi.”
Tống Phi Bạch thật có lỗi nhìn người đó một cái, “Thật sự là thực xin
lỗi, khi nào cô rảnh, trở lại một chuyến, tôi kiểm tra lại thật kĩ cho
cô.”
Bệnh nhân vốn cũng không mang ý gì khác, nghe được một câu như vậy, ánh mắt lại chói như ánh sáng bên ngoài.
Bản thân chỉ là nhìn thấy bộ dáng bận bịu của Tống Phi Bạch như vậy,
thuận dòng làm một cái nhân tình, không nghĩ tới lại được hồi báo, phải
biết rằng có thể để Tống Phi Bạch tự mình kiểm tra, đó là chuyện không
hề dễ dàng.
“Cảm ơn bác sĩ Tống, vậy tôi đi trước, hai người từ từ nói chuyện.”
Sau khi người kia rời đi, Tống Phi Bạch mới thu hồi tầm mắt, “Hạ Bạch,
có chuyện gì mà em lại gấp như vậy?” Anh biết hôm nay Tống Hạ Bạch đi tụ hội với anh em cậu.
Tống Hạ Bạch tùy ý ngồi xuống, dọc theo đường đi lời nói trong lòng vẫn
quẩn quanh, nhưng khi nhìn thấy Tống Phi Bạch, mà lại nói không nên lời
rồi.
Đối với anh cả của cậu, cậu hiểu rất rõ, đừng nhìn bên ngoài là ôn hòa,
kỳ thật anh ấy có một mặt không thể kháng cự, chỉ cần là anh ấy quyết
định, cho dù người khác nói thế nào, anh ấy đều sẽ không thay đổi chủ ý.
Nếu là bản thân thật sự hỏi ra, bản thân sắp sửa gặp phải cảnh anh trai
ruột của mình cùng với lão đại tranh giành một người phụ nữ, kết cục như vậy, cậu không nguyện nhìn thấy.
“Anh cả, kỳ thật cũng không phải chuyện trọng đại gì, anh cũng biết hôm
nay em tụ hội với bọn người lão đại, anh đoán xem em nhìn thấy ai rồi?”
Có chút nói, trực tiếp hỏi không bằng vòng vèo hỏi.
“Ai?” Tống Phi Bạch bắt đầu chỉnh lý ca bệnh, tùy ý trả lời.
“Em nhìn thấy chị dâu! Thực ra là minh tinh mà em gái hiện giờ cực kì
thích!” Tống Hạ Bạch biểu hiện có chút kích động, giống như là vì gặp
được thần tượng Tống Nguyệt Bạch thích, nhưng mà đôi mắt của cậu cẩn
thận quan sát đến phản ứng của Tống Phi Bạch.
Quả nhiên, động tác của anh ấy dừng lại một chút.
Sắc mặt Tống Hạ Bạch không đổi, nhưng nội tâm lại âm thầm phạm khổ.
Chuyện xui xẻo như vậy thật sự để cho anh ấy đụng phải!
“Là sao?” Tống Phi Bạch nhỏ giọng nói câu, mi mắt cúi xuống làm cho người ta không thấy rõ biểu cảm.
Đúng vậy! Cho nên anh không cần đoạt vợ với lão đại đâu!
Trong lòng Tống Hạ Bạch điên cuồng hét lên.
“Đương nhiên đúng vậy, anh cũng không biết lúc ấy em kinh ngạc cỡ nào
đâu, không nghĩ tới chị dâu tuổi trẻ có năng lực như vậy, lão đại cũng
thật là, thời gian dài như vậy mới đưa chị dâu đến cho bọn em quen biết, nếu không em còn có thể mang ra ngoài khoe khoang một phen!”
Tống Phi Bạch rốt cục cũng ngẩng đầu lên, anh khép văn kiện lại, nụ cười khóe miệng sáng thêm vài phần, anh thông minh biết được mục đích của
Tống Hạ Bạch.
Ban đầu anh vẫn kì quái không có chuyện gì lại bị Tống Hạ Bạch quấy
nhiễu, kinh hoảng chạy đến chỗ mình như vậy, hiện tại anh cũng hiểu,
chắc là đoán được người mình thích chính là vợ của Mặc Dận, không, bây
giờ chỉ có thể gọi là bạn gái.
Cũng đúng, ngày thường đều nói là công tử của em gái, cho dù là biểu
hiện không có sai xót chỗ nào, bản thân sẽ ngẫu nhiên lộ ra một chút
không bình thường, mà điểm này, ở trong mắt Tống Hạ Bạch khẳng định có
thể phát hiện ra chỗ không đúng.
“Ừ, anh là thích Khuynh Thành.” Anh thẳng thắn thừa nhận, cũng bất giác được điểm ấy có cái gì cần giấu diếm.
MD!
Anh cả thừa nhận rồi!
Mình nên làm cái gì bây giờ!
Khuyên?
Tài ăn nói còn không tốt bằng em gái!
Ủng hộ?
Lão đại không cần ra tay mà chỉ cần dùng ánh mắt liền giết chết mình!
Cậu xoắn xuýt vạn phần, gãi gãi đầu, nhận mệnh hỏi: “Anh cả, vậy anh định làm thế nào?”
“Chờ.”
Nếu Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận ở bên nhau, vậy khẳng định là yêu, bản thân anh dù có thích thế nào, cũng không làm được hành vi hoành đao
đoạt ái, cho nên anh chỉ có thể yên lặng chờ đợi, giống như làm một
người tri kỉ, tại mỗi khi cô ấy cần mình, xuất hiện bảo vệ.
Tống Hạ Bạch có chút không hiểu ý của anh, yêu thì không phải nên cố
gắng tránh thủ sao? Có thể tưởng tượng được đối tượng là lão đại của
cậu, cậu lại cảm thấy được lời Tống Phi Bạch nói ra làm cậu nhẹ nhàng
thở ra, ít nhất bản thân tạm thời không cần bị kẹp ở giữa thế khó xử.
Tống Phi Bạch cũng nhìn ra tâm tư của cậu, an ủi: “Em yên tâm, đây là chuyện của mấy người bọn anh, sẽ không làm em khó xử.”
Tống Hạ Bạch lúc này mới triệt để yên tâm, cậu tin tưởng lời Tống Phi Bạch nói.
Tống Hạ Bạch trầm tĩnh lại trực tiếp tựa người trên ghế, cả người khôi
phục lại bộ dáng thường ngày, “Anh cả, anh không biết trước đó em khẩn
trương cỡ nào đâu, sợ anh nói ra câu cướp người cái gì đó.”
Tống Phi Bạch khẽ cười một tiếng, sau đó làm ra bộ dáng buồn rầu, “Hóa ra trong mắt em, anh lại là một người như vậy.”
“Không, không! Làm sao có thể! Anh cả của em tốt nhất, thái độ, hào hao
phong nhã, tác phong nhanh nhẹn, tuấn tú lịch sự, tướng mạo như Phan
An...”
Cậu một hơi nói một tràng dài, vừa dứt lời, cậu còn nhỏ tâm đánh giá
Tống Phi Bạch một phen, nhìn anh không có một chút không đúng gì, mới
vui vẻ tự khen mình.
Tục ngữ nói đúng, ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên! Bản thân dù thế nào cũng sẽ không xui xẻo mà dẫm lên chân ngựa.
“Em trai quả nhiên dụng công, vậy mà có thể một hơi nói ra một tràng thành ngữ như vậy, không dễ dàng.”
Tống Hạ Bạch khó có được lời Tống Phi Bạch khen ngợi mình, đắc ý ưỡn
ngực, “Hắc, chút ấy tính là gì, quả thực là chín trâu mất sợi lông –
không đáng kể!”
Tống Phi Bạch buồn