Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 139: Người Quảng Gia, Sinh Nhật Nằm Sấp


trướctiếp

Mặc gia.

18 nằm ngửa bụng ở trên ghế sofa ngáy ò ó o, Mặc Khuynh Thành nhìn lại bắt đầu ngứa tay.

Cái bụng trắng nõn nà bại lộ ở trong tầm mắt, bốn chân giơ giữa không trung, khẽ nhếch miệng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngày phúc hậu, thật là đáng yêu.

Rất muốn sờ sờ...

Đây là Mặc Khuynh Thành giờ phút này không chút nào che giấu nghĩ cách, cũng khiến cho Mặc Dận đi qua dừng bước trong dự kiến.

Anh có chút kinh ngạc, ban đầu chỉ cảm thấy đưa 18 tới, sẽ khiến cho cuộc sống của bọn họ thêm chút lạc thú, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, nhưng mà...

Một giây trước, Mặc Khuynh Thành nhìn chằm chằm 18, một giây sau, 18 đã bị ôm đi.

Cô không vui nhăn mày lại ngẩng đầu, “Dận, mau đặt xuống, anh sẽ làm 18 tỉnh đấy.”

Mặc Dận ngồi xuống bên cạnh cô, tùy ý để 18 sang một bên, trầm thấp nói: “Cục cưng, em không thấy anh đến sao?”

Hai mắt Mặc Khuynh Thành mở to, không lẽ anh không phải mới đến?

Mặc Dận nhìn biểu cảm của cô, liền biết vừa rồi cô thật sự không chú ý tới mình đến đây lúc nào, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn 18 một cái, có lẽ, mình không nên đem nó về.

Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của anh, 18 mơ hồ mở hai mắt ra, móng mềm nhỏ nhắn đặt ở trên đùi anh, miệng oa một cái, tiện lại nhắm chặt hai mắt lại.

Mặc Khuynh Thành túm áo của anh, trong giọng nói không hề che giấu ghen tị của mình.

“Nói, vì sao 18 lại ỷ lại với anh như vậy!” Vừa rồi nhìn 18 lâu như vậy, kết quả nó một lần cũng không có tỉnh lại.

Mặc Dận dở khóc dở cười nhìn Mặc Khuynh Thành ăn dấm chua của mình, lại ý thức được, đem 18 cho cô là một quyết định sai lầm.

“Cục cưng, nếu không chúng ta tặng 18 cho người khác đi.”

“Vì sao?” 18 đáng yêu như thế, hoàn toàn phù hợp với tất cả dự đoán của cô với sủng vật.

“Bởi vì chúng ta đều không có thời gian chăm sóc cho 18 đó, em ngẫm lại xem, trường học không thể nuôi động vật, công việc bình thường của anh cũng rất vội vàng, trong nhà mặc dù có bọn người dì Trương, nhưng như vậy khả năng sau cùng nó sẽ không thân với em lắm.”

Không thể không nói, Mặc Dận lần này là trợn mắt nói lời bịa đặt quả thực rất kĩ thuật rồi, cũng khiến cho Mặc Khuynh Thành luôn kiên định có chút lắc lư.

Ngay từ đầu cô chỉ nghĩ tới có 18 ở đây, cho dù ngày nào đó Mặc Dận đicông tác gì gì đó, bản thân mình sẽ không cô đơn, nhưng mà đúng như anh vừa nói vậy, laij có chút đạo lý, nhưng nhìn 18 bình yên ngủ không có chút phòng bị nào, cô lại có chút không nỡ.

“Em một tuần về một lần, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Cô muốn thuyết phục Mặc Dận cũng là thuyết phục chính mình.

“Cục cưng, vậy khả năng tính chúng ta vẫn là không cần là tốt.” Thừa dịp bây giờ còn chưa thân quá, nhanh chóng tặng cho người khác, nếu không sau này phát triển thành bóng đèn mười vạn vôn.

Mặc Khuynh Thành lên án nhìn anh một cái, người này sao lại một chút cũng không theo ý mình!

Không được, cô mới không cần đem 18 tặng cho người khác, 18 là của mình, ai cũng không có thể quyết định nó đi hay ở.

Cô nhanh chóng đem 18 ở trước mặt mình ôm lấy, để cho tư thế ngủ đáng yêu của nó đối với Mặc Dận.

“Dận, đi mà đi mà, giữ 18 ở lại đây đi.”

Mặc Dận khẽ nhếch miệng, lại nói cái gì đều nói không nên lời, vốn là đang nghĩ cách giờ nhìn thấy bộ dạng Mặc Khuynh Thành bán manh khi đó, toàn bộ hóa thành mây khói.

Thôi thôi, chỉ cần cô vui vẻ, có cái bóng đèn liền có đi.

“Được rồi, 18 liền để lại.”

Mặc Khuynh Thành vừa nghe, ánh mắt nháy mắt phát sáng lên, khóe miệng toét ra, trên tay không ngừng lắc 18, nhắc tới: “18, con xem mẹ tốt với con chưa, cha con đúng là hư, nhanh chóng vứt bỏ anh ấy vào vòng ấm áp của mẹ đi!”

Mặc Dận: “...”

Anh dùng ánh mắt nhu tình nhìn cô, rất lâu không nói gì.

“Tiểu thư, bên ngoài có người tìm cô.” Tối hôm qua dì Trương đến đây hỗ trợ đi lên phía trước nói.

Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc. Cô chưa bao giờ nói thân phận của mình cho bất cứ ai cả, rốt cuộc là ai tới nơi này tìm mình.

“Dì Trương, người tới có nói là ai không?”

Dì Trương: “Nói là người Quảng gia.”

Mặc Ngật từ hoa viên trở về nghe được những lời này, có chút kích động nói: “Người Quảng gia? Mau mời bọn họ vào!”

“Vâng ạ.”

Mặc Khuynh Thành có chút tò mò hỏi: “Ông nội, người biết người Quảng gia sao?”

Mặc Ngật ngồi xuống, hơi chút cảm khái nói: “Bảo bối, người Quảng gia này, trước kia có quan hệ rất tốt với ông nội, chẳng qua lúc trước cha con sống chết không chịu cưới người Quảng gia, dẫn đến quan hệ hai nhà chúng ta vỡ tan, từ đó đến nay không có liên lạc nữa.”

“Vậy bọn họ vì sao đột nhiên lại tới tìm cửa?” Hay tìm chính mình.

Mặc Ngật cũng không biết lý do, chỉ có thể nói: “Chắc già rồi, sẽ nhớ tới người bạn cũ.”

Mặc Khuynh Thành không dám gật bừa, nhưng mà cũng không nói nữa, đi một bước tính một bước, lúc nhìn thấy người đó bản thân liền biết mục đích của người đó là gì thôi.

“Ông nội Mặc, không có nói trước một tiếng cứ tới đây, không có quấy rầy người chứ?”

Giọng nói có chút quen thuộc khiến chân mày Mặc Khuynh Thàn thâm thúy nhếch lên.

Là cô ta!

Quảng Y mang theo Quảng Chỉ từ cửa từ từ đi tới, trên mặt tươi cười nhìn thấy Mặc Dận, càng thêm sáng lạn.

“Là nha đầu Quảng gia hả, không quấy rầy không quấy rầy, vui mừng còn không kịp đây!”

Quảng Y không khách khí ngồi ở bên cạnh Mặc Ngật, nói với ông: “Ông nội Mặc vui mừng liền tốt, gần đây thân thể thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, ông nội của cháu thì sao?”

“Người á, vẫn là bộ dáng hồi trước.”

Mặc Ngật có thể biết được tình hình gần đây của Quảng Lương Bình, cũng xem như là một phần tâm nguyện, nhìn Quảng Chỉ bên cạnh Quảng Y, hỏi: “Đây là em trai Quảng Chỉ của cháu đi?”

Hôm nay Quảng Chỉ khó có được mặc toàn thân bộ đơn giản, cười tít mắt: “Ông nội Mặc, người thật thông minh, một lần liền đoán đúng rồi.”

Mặc Ngật cười ha ha một tiếng, sau đó nói: “Này có gì mà thông minh, có thể để cho Tiểu Y dẫn theo tới, không phải Tiểu Chỉ, chẳng lẽ lại là bạn trai con bé?”

Quảng Y kéo chặt tay ông, gắt giọng: “Ông nội Mặc thật biết nói đùa, người ta còn chưa có bạn trai đâu.”

“Ha ha ha, được, Tiểu Y, hôm nay cháu tới là có chuyện gì vậy?” Cho dù là vui vẻ thế nào, ông cũng sẽ không cho là đột nhiên tới mà không có mục đích.

Quảng Y cũng không che dấu gì cả, liếc nhìn Mặc Dận một cái, “Ngày hôm qua ở Phúc vườn, gặp phải lưu manh, may được Mặc Dận ra tay giúp đỡ mới có thể chuyển nguy thành an, lại biết ngày hôm qua là sinh nhật của em Mặc Khuynh Thành, phá hoại hưng trí của em ấy cảm thấy có chút thật có lỗi, cho nên hôm nay tới, một là để cảm ơn, hai là nói tiếng xin lỗi.”

“Không cần.” Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành đồng loạt nói ra.

Mặc Ngật cũng nói: “Tiểu Y, không cần khách khí như vậy, ta nghĩ Dận Nhi nếu là thấy người khác như vậy, cũng sẽ ra tay cứu giúp, mà bảo bối lại càng không vì thế mà trách lỗi cháu.”

Tươi cười trên mặt Quảng y mang theo chút ảo não, “Ông nội Mặc, lời này không thể nói như vậy, nếu là cháu không biết liền thôi, nhưng mà đã biết rõ liền không thể như vậy được, còn...”

Cô ta với Quảng Chỉ đưa lên túi quà được đóng gói tinh xảo đưa cho Mặc Khuynh Thành.

“Đây là một chút lòng của bọn chị, mong rằng em Khuynh Thành có thể nhận lấy.”

Mặc Khuynh Thành cười nhàn nhạt, tiếp nhận quà nhìn cũng không thèm nhìn đem quà bỏ vào trong tay


trướctiếp