Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 137: Bên Người Có Người?


trướctiếp



Không có bánh ngọt hai người Mặc Khuynh Thành đi vào văn phòng.

Cửa vừa mới đóng, Mặc Khuynh Thành liền nắm cà vạt Mặc Dận hưng sư vấn tội.

Mặc Dận kề sát cửa, hai tay ôm lấy eo cô, nghi ngờ hỏi: “Cục cưng, em làm gì vậy?”

Mặc Khuynh Thành chán nản, anh lại còn không biết xấu hổ hỏi cô làm gì!

“Có phải anh quên chuyện gì không?” Nếu vẫn nghĩ không ra, mình liền chiến tranh lạnh với anh.

Mặc Dận trầm tư một hồi, khẳng định nói: “Không có.”

“Thực không?” Trong giọng nói của cô lộ ra chút nguy hiểm.

“Không có.”

Mặc Khuynh Thành buông tay ra, sửa sửa lại quần áo, nhàn nhạt nói: “Vậy thôi.”

Nói xong, xoay người muốn rời đi.

“Anh định làm gì!”

Mặc Khuynh Thành trừng mắt nhìn bàn tay to đang kéo cổ tay cô, nếu là ánh mắt có thể giết người, tay anh sớm đã bị đâm thủng rồi.

“Ha ha...”

“Mặc Dận, anh cười cái gì!”

Một tiếng cười này, triệt để chọc giận cô.

Mặc Dận buông tay ra, trực tiếp dời lên trên gương mặt cô, nhẹ nhàng nhéo cái.

“Cục cưng, anh nói đùa mà.”

Lần này đến lượt Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, nụ cười tà mị xuất hiện trên khóe miệng, đôi mắt khép hờ, “Nói đùa?”

Mặc Dận thầm nghĩ một tiếng không xong rồi, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng, trán nhẹ cọ cô.

“Cục cưng, quà của anh, cần em tự động tay lấy.”

Lông mày Mặc Khuynh Thành thâm thúy nhếch lên, bàn tay mảnh khảnh trắng nón trượt đến ngực của anh, không ngừng vẽ vòng, giống như không thèm để ý tới nói: “Vậy thì thôi đi, quà năm nay phải tốt hơn.”

Mặc Dận cảm thụ được xúc động của bàn tay kia ở trước ngực, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, trong cơ thể lại càng bùng lên một ngọn lửa, mà trên mặt, anh vẫn duy trì như cũ không hề xao động chút nào.

“Cục cưng, quà làm sao có thể ngại nhiều, phần kia của anh, tuyệt đối đặc biệt.”

Mặc Khuynh Thành liếc mắt nhìn anh một cái, động tác trên tay càng lúc càng mềm nhẹ.

“Đặc biệt? Có bao nhiêu đặc biệt?”

Mặc Dận thiếu chút nữa không kiềm được, ánh mắt sâu thẳm mà âm trầm, môi mỏng khẽ mở, tay ôm trên eo cô càng chặt hơn.

“Đến lúc đó liền biết.”

“Là sao?” Mặc Khuynh Thành cười nhìn anh một cái, sau đó đẩy anh ra, đáy mắt mang theo tia giảo hoạt, “Nếu là như thế, em đây cũng chỉ có thể chờ thôi.”

Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành trêu chọc anh xong rồi bỏ chạy, yên lặng ghi vào sổ một cái, chờ sau này từ từ đòi lại.

Lúc này, có lẽ những người đó nháo đủ rồi, cố ý gõ cửa ban công, ở bên ngoài hô: “Công tử, tới nhận quà thôi!”

Mặc Khuynh Thành tương đối có hứng, phủi phủi bụi trên áo, nói: “Đi thôi, chúng ta đi mở quà.”

Cửa phòng mở ra, mọi người trêu chọc nhìn hai người Mặc Khuynh Thành, hơn nữa khi thấy gương mặt âm trầm kia của Mặc Dận, liền biết hai người bọn họ đang làm việc riêng.

“Không phải nói đi nhận quà sao, quà đâu?” Mặc Khuynh Thành không quan tâm ánh mắt của mọi người, quét mắt một cái, trong tay bọn họ rõ ràng không có quà.

Lê An An bình tĩnh nói: “Khuynh Thành, đừng nóng vội, quà đều ở phòng họp.”

Hai mắt Mặc Khuynh Thành sáng lên, hoàn toàn không để ý tới Mặc Dận phía sau, trực tiếp nhấc chân đi tới phòng họp, nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên cô nhận được quà sinh nhật ngoại trừ người Mặc gia.

Cửa phòng họp mở ra, nháy mắt liền bị cảnh tượng bên trong làm cho bất ngờ.

Ngoại trừ cái bàn ở giữa phòng ra, thì xung quanh phòng họp có vẻ không còn chỗ nữa, bên trong chất đầy quà, các loại quà lớn nhỏ xinh đẹp đều ở trong đống đó, chờ cô tới bóc.

Mọi người thấy phản ứng của cô, nhao nhao cười nói: “Tôi đã nói công tử sẽ kinh sợ mà, các người còn chưa tin.”

“Đừng nói là công tử, đến ngay cả tôi còn giật mình mà, ban đầu lúc đem quà vào vẫn không biết, hiện giờ mới phát hiện hóa ra có nhiều như vậy rồi.”

“Nơi này chỉ là một phần thôi, lại còn một phần vẫn còn trên đường tới, nhưng mà cũng là người Đại trang viên nhớ rõ sinh nhật công tử, sớm liền chuẩn bị rồi.”

“So sánh với bọn họ, giống như chúng ta quá low rồi, nếu Lê An An không nói cho chúng ta biết, chúng ta còn không biết đấy.”

Lê An An đắc ý cười, khóe miệng cong lên, “Tất nhiên, cũng không nhìn xem quan hệ của tôi với công tử đi, chính là bạn thân đó, có thể giống sao?”

Mọi người: “Đúng đúng đúng, An ma ma lợi hại nhất rồi.”

Lê An An được khen ngợi nâng cao cằm, rất có bộ dáng tâm phúc bên cạnh Hoàng đế cổ đại.

Mặc Khuynh Thành rất không dễ dàng phản ứng lại, cũng trong lúc mọi người npis chuyện liền biết những thứ này đều do fan của cô chuẩn bị, trong lòng không khỏi ấm áp.

“Được rồi, chúng ta đừng nói nữa, để công tử từ từ bóc quà đi.”

Lê An An thu hồi đắc ý, lấy ra quà mình chuẩn bị ở bên cạnh đưa tới, “Khuynh Thành, đây là quà của mình, thời điểm cậu mở ra cẩn thận một chút nha.”

“Cảm ơn.” Mặc Khuynh Thành tiếp nhận, cẩn thận che chở.

Sau đó, bọn họ lần lượt đưa quả của mình cho Mặc Khuynh Thành, cô cũng cảm ơn từng người một.

Lê An An nhìn không sai biệt lắm, lại nhìn phòng họp có chút chen chúc, hỏi: “Khuynh Thành, có muốn mình bóc giúp cậu không?”

“Không cần.” Cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, mấy món quà này, cô muốn tự tay bóc ra.

“Nếu như vậy, chúng ta giải tán trước đi, nếu cậu mệt, liền gọi bọn mình nha.”

“Được.”

Mọi người từ từ tản đi, Lê An An trước khi đi, hỏi một câu: “Khuynh Thành, bộ lễ phục mình mua cho cậu đâu? Sao cậu không mặc.”

Ánh mắt Mặc Khuynh Thành rơi đến trên người Mặc Dận vẫn một mực không nói chuyện, sau đó nói: “Giặt rồi, không thích hợp.”

“Vậy sao.” Lê An An cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.

“Được rồi, cậu mau đi đi, mình còn phải ở đây lâu lắm.”

Lê An An gật gật đầu, liền đi khỏi phòng họp.

“Ầm.”

Mặc Dận đóng cửa lại, trực tiếp quay đầu nhìn Mặc Khuynh Thành có chút hưng phấn bóc quà, ánh mắt ôn nhu, lại nghĩ đến lời Lê An An nói vừa rồi, sắc mặc thẹn thùng, bộ lễ phục kia, cứ cho là giặt sạch đi, dù sao phía trên đều là...

Nghĩ như vậy, trong mắt anh lần thứ hai nổi lên một trận lửa, nhìn bóng lưng trước mắt, tự giễu mình, yên lặng làm dịu lửa xuống.

Mười hai giờ, cửa phòng họp bị đẩy ra.

“Anh cả Mặc, Khuynh Thành vẫn còn đang bóc quà sao?” Lê An An nhìn cảnh tượng bên trong, ánh mắt có chút cổ quái, cô ấy rốt cục thích bóc quà tới cỡ nào vậy.

“Ừ, mọi người cứ ăn trước đi, trở về mang cho bọn anh một chút là được.” Mặc Dận nhìn cô bị chôn trong đống quà, trong mắt đều là ý cười.

Lê An An đã có chút xoắn xuýt, hôm nay Mặc Khuynh Thành là thọ tinh, lại vẫn ăn mấy cái này thì không tốt lắm?

Mặc Dận nhìn cô, cảm thấy hiểu rõ, “Để anh đưa em ấy ra ngoài ăn.”

Lê An An vừa nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, “Vậy anh cả Mặc, em đi ăn trước đây.”

“Ừ.”

“Ầm.”

Tiếng cửa phòng đóng lại khiến cho Mặc Khuynh Thành giật mình.

Cô có chút mệt mỏi nhẹ nhàng xoa cổ tay cùng với cổ, hóa ra việc bóc quà cũng vất vả như vậy.

Mặc Dận đi lên phía trước, đem bàn tay to đặt trên cổ cô, không nặng không nhẹ xoa xoa.

Mặc Khuynh Thành thoải mái nheo hai mắt lại, than nhẹ một tiếng.

“Cục cưng, chúng ta có phải cũng nên đi ăn cơm rồi không?”

Mặc Khuynh Thành lúc này mới phản ứng kịp, nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng không phải là giữa trưa rồi sao.

“Chúng ta đi ăn ở đâu?”

“Phúc vườn đi.”

“Được.” Đồ ăn của Phúc vườn không tệ, lại thêm Mặc Dận là cổ đông bên đấy, một lần ăn cơm lựa chọn đầu tiên chính là chỗ đó.

Mặc Dận kéo cô, vuốt vuốt nếp uốn trên người, đưa điện thoại di động cho cô.

“Đi thôi.”

Mặc Khuynh Thành nhìn ảnh trên điện thoại, vốn là sửng sốt, sau đó cười nói: “Đúng là anh nghĩ chu đáo.”

Mặc Dận không nói gì, chỉ xoa nhẹ đầu của cô, liền dẫn cô rời khỏi công ty.

Giờ phút này, điện thoại mọi người đồng loạt vang lên một tiếng thông báo.

“Đinh.”

Bọn họ hoặc là bỏ đũa trên tay xuống, hoặc là lấy điện thoại ra, thần tốc mở Weibo ra, nhìn một người đặc biệt tuyên bố ngày đặc biệt.

Ngọc diện công tử Mặc Khuynh Thành: Hôm nay nhận được tràn đầy hạnh phúc, vừa mới mở mắt ra liền nhận


trướctiếp